Chương 26: Ai tính kế ai

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Một giờ chiều, siêu thị có diện tích mấy trăm thước vuông đã bị quân đội vây quanh, súng trường, rocket, xe tăng, máy bay trực thăng, toàn bộ bao vây siêu thị đến mức không lọt dù chỉ một giọt nước, Hà Vĩ Hào đứng ở chính giữa, hai người tiến hóa lệ thuộc với quân đội đứng ở hai bên của Hà Vĩ Hào, để bảo vệ sự an toàn của Hà Vĩ Hào.

Về phần những khách hàng khác? Còn ai dám tới? Hơn nữa siêu thị đã đẩy tất cả những khách hàng trong siêu thị ra bên ngoài, toàn bộ siêu thị chỉ còn lại ba nhân viên mà thôi.

Hà Vĩ Hào đang tức giận nhưng lại rất bình tĩnh, hắn biết kẻ điều khiển siêu thị là một người thông minh, không cần là giương đông kích tây, chỉ qua loa kiểm tra một phen rồi thả những khách hàng này rời đi.

"Lâm Thông! Ngươi nói thật? Có bỏ sót hay không!"

"Không có, không có! Thuộc hạ đã tận lực!" Thiếu tá dập đầu như giã tỏi để cầu xin tha thứ.

"Hừ, đối với người tiến hóa, chỉ cần có một khe hở là có thể đánh chết mục tiêu, ngươi thế mà lại dám ra lệnh quân đội tản ra! Dẫn đến thiếu chủ tử vong chính là ngươi!" Một người tiến hóa cao gầy, mặc quần áo màu đen lạnh lùng nói.

"Không! Không! Thuộc hạ chỉ là muốn giảm bớt ngộ thương, không tạo thành thương vong quá nhiều..."

Hà Vĩ Hào giận không kềm được, tung cước đá thiếu tá Lâm Thông văng ra ngoài, gầm thét: "Giảm bớt thương vong! Ngươi giảm bớt thương vong hay rồi, bồi thêm cả mạng của Chí Quân! Kéo ra ngoài lăng trì! Hành hạ hắn đến chết cho ta!"

Hà Vĩ Hào cầm lấy loa phóng thanh, hô: " người trong siêu thị Hy vọng, ta biết ngươi nghe thấy! Ngươi là người thông minh, biết ta muốn cái gì, ta không biết ngươi vì lý do gì mà bảo vệ tên hung thủ đó, nhưng chỉ cần ngươi giao hung thủ cho ta, Hà Vĩ Hào ta nhận phần ân tình này của ngươi, sau này có cần bất cứ điều gì, đều có thể đến tìm ta! Ta kết giao bạn bè với ngươi!"

"Lão cáo già, hắn đã bắt đầu nhớ kỹ siêu thị của ta." Sở Hằng nói với Zezo, còn về thân phận mình bị đoán ra, đó là tất nhiên, hành vi của mình dẫu sao cũng quá nhân tính hóa, hơn nữa lúc tuyển nhân viên, Sở Hằng biểu lộ ra mình là người, không khó đoán.

"Không để ý đến hắn là được."

"Ta thấy bên ngoài có không ít súng, rocket, thật phòng vệ được?" Sở Hằng nhìn bộ dáng không để ý của Zezo nên đã đoán được đáp án, nhưng xuất phát từ cẩn trọng, vẫn phải hỏi lại một lần.

"Yên tâm, bằng từng đó vũ khí, không bắn suốt vài ba tiếng thì còn chẳng tiêu hao nổi năng lượng, dù có tiêu hao được năng lượng thì cùng lắm là mấy trăm điểm thôi."

"Vậy kệ hắn! Thật cho là ta sợ hắn à!"

Trong siêu thị tuy rằng không nhìn thấy bên ngoài, bởi vì có màn bảo vệ ngăn trở, nhưng phòng nghỉ của nhân viên lại có máy chiếu, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, ba người nhân viên tập trung tinh thần nhìn đại chiến bên ngoài.

"Ta nói người mới tới, ngươi kéo đủ thù hận đó, nhìn trận thế ở ngoài đi, không giết chết ngươi, Hà đại tư lệnh chắc chắn sẽ không bỏ qua, ai kêu ngươi giết chết con trai duy nhất người ta." Xa Vân Thanh bĩu môi đùa giỡn nói.

"Nói lại lần nữa, ta tên Tôn Gia Minh." Tôn Gia Minh thoải mái tắm một lần ở trong phòng nghỉ ngơi, đổi một bộ quần áo mới, bây giờ trên người hắn không còn phát ra mùi thối khiến người khác không thể ngửi được.

"Ông chủ là một người có khí phách, lúc bảo bảo vệ ta thì đã biết nhất định phải đối mặt với cục diện như vậy, ta tin tưởng ông chủ có biện pháp giải quyết."

"Nhưng là, tiếp tục bao vây như vậy rất ảnh hưởng buôn bán, ông chủ sẽ không kiếm được tiền." Phương Hân lo lắng, thật ra cô chỉ cảm lấy không làm việc làm sao có lương, tròng lòng có chút bất an, là đứa trẻ thành thực.

"Hắc hắc, tổn thất bao nhiêu, tính ở trên đầu tên Tôn Gia Minh này là được." Xa Vân Thanh ra một chủ ý, tiếp tục nhạo báng Tôn Gia Minh.

"Tính cho ta cũng được, chút năng lượng tệ thôi mà, rất dễ dàng kiếm về."

"Khẩu khí thật không nhỏ!"

Hai người một nói một đáp không ngừng.

Ở bên ngoài, Hà Vĩ Hào đợi rất lâu, vẫn không thấy siêu thị có bất kỳ câu trả lời nào, cả giận nói: "Rượu mời không thích uống rượu phạt, thật cho là ta không làm gì được ngươi sao!"

Hắn vung tay lên, ra lệnh: "Toàn quân, bắn tự do! Khai hỏa!"

Hắn muốn nhìn một chút, lực phòng ngự của cái siêu thị này rốt cuộc mạnh đến!

Vô số đạn, đại bác, rocket đánh vào trên màn hào quang.

Tầng bảo vệ nhận phải công kích tản mát ra từng cơn từng cơn sóng màu trắng dập dờn.

Bất luận công kích lớn như thế nào, đều giống như nắm đấm đánh vào lớp vải bông, ngoài gợi lên một sóng gợn thì không có bất cứ tác dụng nào khác.

Lúc này, Sở Hằng chủ động điều chỉnh tầng phòng ngự phản xạ.

"Bởi vì siêu thị gặp phải công kích ác ý, chủ động mở tầng phòng ngự phản xạ."

Sau thi thanh âm do điện tử hợp thành vang lên, vô số viên đạn giống như bắn vào cao su, bắn ngược lại với tốc độ kinh khủng, mà đại bác đánh vào trên màn hào quang liền nổ tung, nhưng mà sau khi nổ tung thành từng mảnh, những mảnh nhỏ đó cũng dùng tốc độ kinh người mà bắn ngược trở lại.

Trong nháy mắt, quân đội bao vây siêu thị ngã rạp, bởi vì muốn tạo thành hiệu quả vây quanh siêu thị nên người đứng tương đối dày đặc, cho nên, trong vòng mấy lần hô hấp, số người chết đã lên tới tận mấy trăm.

Chẳng ai dám khai hỏa nữa, người may mắn còn sống sót đều nhìn về phía Hà Vĩ Hào.

Ba người trong phòng nhân viên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, Phương Hân kích động giơ quả đấm nhỏ, hoan hô: "Đẹp!"

Sắc mặt Hà Vĩ Hào trở nên xanh mét, siêu thị này muốn đấu với hắn đến cùng đây mà!

"Siêu thị Hy vọng! Nếu ngươi đã ngu xuẩn như vậy thì đừng trách ta lòng dạ ác độc!"

Hắn xoay người, hướng về phía binh lính và dân thường cách đó không xa, dùng loa phóng thanh tuyên bố: "Sau này, nơi này sẽ có quân đội trú đóng bao vây lâu dài! Bất kỳ người nào cũng không thể mua đồ ở đây! Người trái lệnh giết không tha!"

Sau đó hắn xoay người, hướng về phía siêu thị hy vọng, hô: "Ta muốn nhìn xem, ngươi không có buôn bán thì có thể chống đỡ bao nhiêu ngày!"

Nói xong, Hà Vĩ Hào phân phó một quân đoàn bao vây nơi này, không cho phép bất kỳ ai đến gần, trước tiên bao vây ba ngày, xem cái siêu thị này có thể kéo dài bao lâu.

"Chúng ta còn có xấp xỉ tám mươi vạn năng lượng tệ không có tiêu hết a." Tham mưu trưởng Lý Xán tiến lên nhắc nhở.

"Không cần sợ, ta tin tưởng ông chủ siêu thị Hy Vọng là người thông minh, coi như Tôn Gia Minh đối với hắn thật sự có tình nghĩa hoặc là giá trị gì, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với việc buôn bán, dù sao đây là hình thức để siêu thị tồn tại, nếu như chẳng ai mua đồ, vậy hắn không thể phát triển, đạo lý này rất rõ ràng, bên nặng bên nhẹ, ta tin tưởng hắn sẽ phân biệt rõ ràng." Hà Vĩ Hào tự tin nói: " Năng lượng tệ trong tay chúng ta cứ để đó, chờ người điều khiển cái siêu thị này thỏa hiệp, còn sợ tiêu không được sao?"

Nói tới chỗ này, trên mặt Hà Vĩ Hào thoáng qua nét bi phẫn: "Cái tên chủ tiệm này rượu mời không uống uống rượu phạt, đến lúc đó không chỉ đơn giản là một mình Tôn Gia Minh, không nhả ra mấy khối thịt béo, hắn đừng hòng tiếp tục mở cửa!"

"Là thời điểm để cho hắn rõ ràng, hắn có năng lực cũng tốt, thần bí cũng được, ở nơi này thì phải tuân theo ta, thần phục ta! Bởi vì, nơi này là căn cứ Kim Lăng, Hà Vĩ Hào ta chính là trời!"

Nói xong, mang theo dáng vẻ tự tin, Hà Vĩ Hào lên xe đi khỏi.

Bên trong siêu thị, Phương Hân và Xa Vân Thanh nóng nảy, không ngờ Hà Vĩ Hào còn có chiêu này, lấy quyền thế đè người, nếu muốn mở cửa thì phải giao người, nếu không vĩnh viễn đừng mơ mở cửa!

Tôn Gia Minh cười một tiếng, hắn không phải cười tự giễu, mà là cười Hà Vĩ Hào, cái chiêu này nhìn qua quả thật có tác dụng, nhưng mà Tôn Gia Minh hiểu biết một chút nội tình của siêu thị, cái siêu thị này ở Kim Lăng chỉ đúng ba ngày!

Hôm nay chính là ngày thứ ba!

Nói cách khác, chiến thuật phong bế này của Hà Vĩ Hào chỉ có hiệu quả nửa ngày, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới siêu thị!

Hơn nữa...

Tôn Gia Minh nhìn một đống năng lượng tệ trong tay, ác ý nghĩ, năng lượng tệ trong tay Hà Vĩ Hào e rằng không phải ít, phong tỏa nửa ngày cuối cùng, rốt cuộc là ai chiếm lợi chứ?

Hoặc đây có lẽ là hiệu quả mà ông chủ muốn tạo thành?

Vậy thì chuyện cứu mình rất dễ hiểu, không đơn giản là nhìn đến thân thủ của mình, hoặc phần thưởng dành cho khách hàng đầu tiên.

Mà là để năng lượng tệ trong tay Hà Vĩ Hào trở thành đồ bỏ, giúp siêu thị thu được càng nhiều tài nguyên hơn.

Tôn Gia Minh phỏng đoán Sở Hằng được lợi lớn từ năng lượng tệ, tuy nhiên chỉ có thể lấy được lợi nhuận từ việc buôn bán mà thôi.

" Hà Vĩ Hào thật đúng là thông minh, quả nhiên đã phong tỏa siêu thị, nhưng chờ ngày mai hắn tỉnh dậy, sau khi phát giác siêu thị đã biến mất, hắn sẽ ó biểu tình gì đây, thật là đáng mong đợi."

"Hứng thú của ngươi đúng là kỳ quái."

"Xem ra không nên xây dựng cố định. Khi đến trạm kế tiếp, thu xếp ổn thỏa rồi, ta sẽ phải rời khỏi siêu thị, tiếp tục ngây ngốc trong siêu thị nữa thì ta thành trạch nam trong truyền thuyết mất." Sở Hằng nói.

"Đây là chính sự, ngươi có thể yên tâm rời đi, chuyện vận hành siêu thị đã có ta, kinh doanh có nhân viên ngươi thuê, hơn nữa ngươi tùy thời có thể ra vào phòng khống chế, quỹ đạo không xê lệch nổi.”

"Ừ, trước khi ta có thế lực, siêu thị cứ tùy cơ ứng biến, đợi ta có thế lực rồi căn nhắc đến việc cố định."

"Nhưng mà ngày mai siêu thị sẽ biến mất, vấn đề của bọn họ không dễ giải quyết, dù sao trừ giờ làm việc, bọn họ vẫn phải nằm trong phạm vi thành phố Kim Lăng phố." Zezo chỉ ba nhân viên đang ở trong phòng.

"Cũng phải, ta hỏi một chút."

Trong phòng nghỉ nhân viên đột nhiên vang lên thanh âm của Sở Hằng, không phải thanh âm điện tử.

" Các người đều nhìn thấy tất cả những gì vừa xảy ra, hiện tại an toàn của mấy người có chút phiền phức."

"Yên tâm đi, ông chủ, ta và Phương Hân đều đã rời khỏi căn cứ thành Kim Lăng, ở một thôn trang ngòai thành phố." Xa Vân Thanh nói.

"Chỗ đó còn chưa an toàn, qua tối hôm nay, Hà Vĩ Hào sẽ điên cuồng tìm chúng ta, nếu như hai người tin tưởng ta, hãy đi cùng ta, ở núi Thanh Lâm, ta có một người bạn, có thể đến đó ở." Tôn Gia Minh biết Sở Hằng muốn nói chính là chuyện ngày mai siêu thị sẽ biến mất, cho nên lập tức đề nghị.

"Ngày mai?" Xa Vân Thanh không hiểu.

"Ngày mai siêu thị sẽ biến mất, mở cửa lần nữa ở chỗ khác." Sở Hằng giải thích.

"Đổi chỗ? Xỉu! Ông chủ, lần này ngài bẫy Hà Vĩ Hào thật sự quá ác.” Xa Vân Thanh hưng phấn nói: "Hân Hân, đám quân đội kia tổng cộng đổi bao nhiêu năng lượng tệ?"

"Chắc hẳn tám mươi mấy vạn?" Phương Hân không dám xác định, thật ra cô xác định con số đã rất chuẩn, chỉ dựa trí nhớ mà trả lời gần đúng là rất giỏi rồi.

"Ha ha ha, lão tiểu tử Hà Vĩ Hào kia cho rằng đổi năng lượng tệ trước rồi sau này từ từ tiêu xài, lúc này lại thành tính xa hóa gần! Trách không được ngươi nói ngày mai hắn sẽ điên cuồng tìm chúng ta,, Hà Vĩ Hào nhất định sẽ phát điên!" Xa Vân Thanh vui vẻ nói, bây giờ cô đã coi mình như một phần của siêu thị, tính kế kẻ địch của siêu thị địch, làm sa Xa Vân Thanh có thể không vui vẻ cho được, đột nhiên cô ý thức được một vấn đề, xoay người hung tợn nói với Tôn Gia Minh: "Tiểu tử, ngươi đã sớm biết ngày mai siêu thị sẽ biến mất sao?"

"Biết, ta là khách hàng đầu tiên của siêu thị, ông chủ từng nói với ta."

"Ngươi còn biết bao nhiêu bí mật, nói ra toàn bộ cho ta!" Xa Vân Thanh muốn tóm cổ áo Tôn Gia Minh, nhưng Xa Vân Thanh chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể bắt được người tiến hóa như Tôn Gia Minh.

"Chớ chạy, để cho lão lương bắt được ngươi, ngươi liền đẹp mặt."

Trong phòng nghỉ nhân viên phát tiếng cười đùa hòa với tiếng mắng chửi, một trận truy đuổi bắt đầu, Phương Hân bị Xa Vân Thanh xúi giục, cùng chơi đùa...

Nhìn thấy các nhân viên chơi đùa, tâm tình của Sở Hằng cũng vui vẻ không ít, hắn nhìn quân đội vây quanh bên ngoài, không kiềm được tiếng cười thầm.

Hà Vĩ Hào, lão tiểu tử ngươi muốn tính kế ta, nhưng rốt cuộc là ai tính kế ai?