Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
Tôn Gia Minh đã giết chết hơn một trăm người, đương nhiên trong đó có một bộ phận là bị chính quân mình ngộ thương, tóm lại là tạo thành hơn trăm người thương vong, nhưng bản thân Tôn Gia Minh cũng không chịu nổi, trúng không dưới bảy mươi phát đạn, nói thật ra là hắn sắp không xong rồi.
Thể xác mặc dù đã đạt đến mức có thể chống đạn, nhưng lại không chịu nổi quá nhiều, giống như đánh nhau vậy, một viên đạn đổi thành một trọng quyền, một người dù có mạnh hơn nữa mà bị bảy mươi trọng quyền nện vào thì đương nhiên phải bị thương chồng chất.
Rốt cuộc, Tôn Gia Minh bắt được một cơ hội, bùng nổ khí lực toàn thân, xông thẳng về phía Hà Chí Quân.
Dưới công kích của một đoàn người chớp được cơ hội làm bị thương Hà Chí Quân, phải cám ơn cái tay thiếu tá đã hạ lệnh đó, tuy rằng vì giảm thiểu ngộ thương và tiện cho việc phong tỏa Tôn Gia Minh, thế nhưng sau khi đoàn người tản ra đồng thời giúp cho Tôn Gia Minh dễ dàng thấy được bóng dáng Hà Chí Quân.
Tôn Gia Minh như đạn ra khỏi nòng, nắm đấm thẳng hướng Hà Chí Quân, nhưng có không ít người quyết tử, dùng thân thể mình chặn lại quả đấm của Tôn Gia Minh.
Lực đấm xuyên thấu mười phần, xé nát hai người lấy thân ngăn cản, nhưng mà vì phía sau có vô số người xông lên ôm lấy hắn, nắm đấm của hắn chỉ cách Hà Chí Quân nửa mét, cho dù lực lượng vượt xa người thường, nhưng số người ôm lấy hắn quả thực quá nhiều, không thể nào động đậy được.
Hiện tại không chỉ không thương tổn tới Hà Chí Quân, mà Tôn Gia Minh còn để cho mình lâm vào tuyệt cảnh, bởi vì trong lúc hắn bị hơn mười người liều chết ôm lấy, đã có rất nhiều binh sĩ cầm đao xông lại.
Tôn Gia Minh lâm nguy!
"Tôn Gia Minh! Tên nô bộc phế vật! Đời này của ngươi đã định trước không làm được việc gì ra hồn! Đi chết đi!" Hà Chí Quân làm bộ muốn rút ra súng lục bên hông.
Tôn Gia Minh nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Hà Chí Quân, dùng giọng điệu khó có thể diễn tả mà nói: "Tự cho là an toàn? Đừng quá tự đại! Khoảng cách nửa mét chưa chắc đủ đâu!"
Tôn Gia Minh hét lớn, phóng ra một chỉ, nắm đấm cách Hà Chí Quân nửa mét phát ra một luồng sáng chói mắt màu xanh nhạt, một cái băng nhũ hình thành trong nháy mắt, chiều dài băng nhũ lên đến gần một mét!
Băng nhũ không chút do dự đâm xuyên qua gò má Hà Chí Quân, xuyên qua hậu não. Hà Chí Quân chết ngay tại chỗ.
Các binh lính chợt ngẩn ra, khoảng khắc chớp nhoáng này đủ để Tôn Gia Minh có cơ hội chạy trốn, hơi dùng lực liền tránh thoát trói buộc của mười mấy người, băng nhũ trong tay vung lên, mang đi mạng sống của bốn năm người.
"Ta vẫn ẩn giấu năng lực không lấy ra sử dụng! Chính là vì một đòn bất ngờ này!" Nhìn Hà Chí Quân đã chết, Tôn Gia Minh ngửa mặt lên trời thét dài!
"Ta làm được! Tôn Gia Minh ta làm được rồi!"
Sắc mặt Thiếu tá biến thành màu tương cà, chỉ vào Tôn Gia Minh, điên cuồng quát: "Giết hắn! Giết hắn cho ta! Nếu như hôm nay không giết được hắn, chúng ta đều phải chôn theo thiếu gia!"
Tôn Gia Minh nhìn thấy quân đội tạo thành trận thế hình cánh cung, quyết định làm ra một hành động điên cuồng, đó là xông về hướng siêu thị!
"Hắn tự mình tìm chết! Siêu thị đã đầy 200 người, tuyệt đối không vào được, vừa rồi vì né tránh đạn, bên trong đã sớm đầy 200 người, làm sao có thể đi vào? Bắn phá cho ta! Tất cả đều nổ súng cho ta!"
Tôn Gia Minh không nhanh bằng đạn, tuy nhiên hắn chỉ cần thời gian nửa giây, tranh thủ nửa giây này, hắn sẽ tránh khỏi thảm trạng bị bắn thành tổ ong vò vẻ!
Bởi vì hắn vào được siêu thị!
Sở Hằng chủ động điều chỉnh tiếp thu Tôn Gia Minh!
Thiếu tá kinh ngạc, không hiểu tại sao không có ai đi ra mà Tôn Gia Minh lại có thể tiến vào.
Hắn lập tức mang binh hướng vào trong siêu thị, nhưng lại đụng vào lớp bảo vệ, không thể tiến lên dù chỉ nửa bước!
Thiếu tá đặt mông ngồi xuông dưới đất, hắn biết mình xong rồi.
Hắn chắc chắn là người đầu tiên chịu cơn giận của tư lệnh, một gã thiếu tá khác đã dùng thân thể chặn lại một đòn bất ngờ của Tôn Gia Minh mà chết, hiện giờ Hà Chí Quân cũng đã chết, nhưng mình lại còn sống!
Một vị thượng úy nhìn thiếu tá ngẩn người, hiểu được suy nghĩ trong lòng thiếu tá, liền chủ động tiếp nhận quyền chỉ huy hiện trường.
Thượng úy một bên ra lệnh thủ hạ trở về báo tin, một bên ra lệnh tất cả binh lính vây siêu thị lại, hắn tin tưởng, chỉ cần Tôn Gia Minh vẫn còn ở bên trong siêu thị thì chẳng cách nào chạy thoát.
Khách hàng ở bên ngoài siêu thị tiệm bị đuổi đi hết, còn bên trong siêu thị, vì phòng ngừa Tôn Gia Minh chạy, bất kỳ ai cũng cũng không được đi.
Căn cứ bộ chỉ huy quân phòng thủ, Hà tư lệnh vừa chuẩn bị ăn cơm trưa thì nghe tin con trai chết, lật ngược bàn tại chỗ, cầm súng bắn loạn một trận, sau đó mặt đầy lửa giận hét lên: "Vương Toại! Điều đoàn xe tăng thứ tư và đại đội lục chiến thứ hai tới siêu thị cho ta, hôm nay ta muốn lấy quyền thế đè người, để xem tên chủ siêu thị khốn kiếp kia, có thật dám chứa chấp hung phạm giết con trai ta hay không?"
Vương Toại bước nhanh xuống lầu mà vẫn nghe được thanh âm tê tâm liệt phế trên lầu: "Con ta! Ông trời nhất định phải khiến Hà gia tuyệt hậu sao! Con trai của ta, aaaaa!!!!!!"
Bên trong siêu thị, khách hàng ở đại sảnh chờ đang tránh né Tôn Gia Minh một thân đầy máu, Tôn Gia Minh ngồi tựa vào quầy phục vụ khách, hổn hển nói.
"Cho bình nước được không?" Tôn Gia Minh giống như đang nói với không khí.
Tôn Gia Minh rất thông minh, từ lần đầu tiên tiến vào siêu thị, hắn đã biết kẻ khống chế siêu thị là con người, cho vừa rồi trong phút giây sinh tử, Tôn Gia Minh mới lựa chọn trốn vào siêu thị!
Chỉ cần siêu thị chọn cứu, hắn nhất định có thể sống, nếu siêu thị không cứu, hắn chắc chắn phải chết. Dẫu sao Tôn Gia Minh hiện giờ đã sức cùng lực kiệt, vô lực chạy thoát khỏi vòng vây của đội quân gần ngàn người.
Nhưng mà siêu thị ra tay cứu, hắn liền an tâm.
Hơn nữa Tôn Gia Minh tin tưởng, ít nhất chủ nhân siêu thị sẽ bảo vệ hắn chu toàn.
Một chai nước xuất hiện từ không trung, lúc rơi xuống, được Tôn Gia Minh chính xác tiếp lấy.
Ngay sau đó, thanh âm Sở Hằng vang lên bên tai Tôn Gia Minh.
"Siêu thị còn thiếu bảo vệ, ngươi có làm hay không?"
" Bảo vệ à? Không có kinh nghiệm, nhưng ta có thể nói gì được chứ, làm, dĩ nhiên làm." Tôn Gia Minh dáng vẻ tùy ngươi định đoạt nói.
Rất nhanh một tấm thẻ nhân viên xuấ hiện trước mắt Tôn Gia Minh, phía trên viết tên, tuổi tác, chức vị và một tấm ảnh đang chảy máu, mơ hồ có thể thấy một nửa tướng mạo.
"Cầm lấy thẻ chính là thiếu ta một mạng, sau này phải trung thành với ta, như vậy lần này ta sẽ bảo vệ ngươi. Không cầm, ta cho ngươi ăn uống no đủ, để cho ngươi khôi phục lại trạng thái cao nhất rồi đưa ngươi ra ngoài, ngươi không cần nhớ ân tình này, coi như là ưu đãi của siêu thị dành cho khách hàng đầu tiên."
"Tự chọn đi!"
"Đại thù đã báo, ta không còn gì vướng bạn, giờ lại có một nơi làm việc, được ăn được uống, cũng không tệ." Tôn Gia Minh chẳng thèm suy nghĩ, lập tức tiếp nhận thẻ nhân viên.
Tôn Gia Minh rở thành nhân viên chính thức thứ ba của siêu thị Hy Vọng, bảo vệ đầu tiên.
"Tốt lắm, hôm nay không có công việc gì, đến khu nghỉ ngơi của nhân viên nghỉ ngơi đi, tiếp theo giao cho ta."
"Cám ơn, ông chủ." Tôn Gia Minh cảm kích, hắn biết, giờ khắc này, mạng của hắn xem như giữ được.
Sau khi báo thù được mối thù lớn nhất mà còn có thể giữ được tánh mạng, đối với Tôn Gia Minh mà nói, quả thật là một chuyện vui lớn.