Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
“Tôn Gia Minh, ngươi bị làm sao vậy? Việc gì cũng nói với người ngoài? Chỉ có kẻ bại não mới làm những việc như vậy. Cái tên Hoắc Đông kia tốt với ngươi lắm sao? Tốt đến mức có thể gửi gắm cả mạng sống của mình?” Xa Vân Thanh vừa bước vào siêu thị liền không ngần ngại dốc hết những lời cất giữ từ lúc nãy.
Tôn Gia Minh tìm một chiếc ghế trong phòng nghỉ của nhân viên ngồi xuống rồi nói: “Mối quan hệ của tôi với anh ta rất thân thiết, nhưng đó là thời bình, hiện tại đã mấy tháng rồi tôi không qua lại gì với anh ta. Ai có thể đảm bảo con người ta sẽ mãi không thay đổi chứ? Lời thổ lộ lúc nãy thể hiện sự chân thành của tôi. Nếu Hoắc Đông vẫn coi tôi là anh em tốt, vậy tôi thẳng thắn sẽ tăng thêm sự tin tưởng lẫn nhau. Còn nếu như anh ta có dự định khác thì vẫn có thể giải quyết nhanh chóng.
“Giải quyết như thế nào?
“Tôi đã nói với Hoắc Đông là tôi tan làm vào lúc 6:30 tối. Nếu như anh ta mật báo chuyện này thì quân đội sẽ bao vây tại địa điểm chúng ta biến mất. Nhưng không có vấn đề gì, khi chúng ta ra ngoài, nếu phát hiện ra có điểm gì lạ thì có thể lập tức trở lại siêu thị.
“Chúng ta thì không sao, nhưng còn những anh em khác! Đó đều người người sát cánh bên ta từ lúc tận thế tới nay! Ngươi chỉ vì muốn thể hiện tấm lòng với Hoắc Đông mà hy sinh người của ta?” Xa Vân Thanh nổi đóa lên, nếu như ngươi sớm đã có sự chuẩn bị, mà người của ta vẫn ở trên núi, chẳng phải đang trong thế nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đanh úp sao?
“Đừng sợ, xem.” Tôn Gia Minh đưa Xa Vân Thanh xem thẻ nhân viên của mình, cô phát hiện điểm màu trắng dùng để mở cửa trên thẻ đã biên mất rồi.
“Tôi đã bảo đàn em của cô, chính là Trâu Thiếu Cường đó, nhất định phải giám sát mọi hành động của Hoắc Đông, một khi phát hiện không an toàn, bọn họ sẽ lập tức rời đi ngay, nếu không thoát ra được thì dùng điểm trắng này. Mặc dú họ không thể tiến vào siêu thị nhưng tôi sẽ ngay lập tức cảm nhận được, quay trở lại giúp đỡ. Cùng lắm là cầu xin ông chủ cho họ vào siêu thị.
Xa Vân Thanh phần nào yên tâm, nhưng vẫn thấp thỏm nói: “Vẫn nguy hiểm mà, ngộ nhỡ lơ là khiến Hoắc Đông phát hiện ra, vậy họ sẽ…”
“Nếu đến việc cỏn con này mà người của cô cũng không ứng phó nổi vậy đi theo cô thế này cũng mệt.” Tôn Gia Minh lạnh lùng nói.
“ Khốn nạn!” Xa Vân Thanh tức giận bỏ đi, tung ra một nắm đấm. Hình ảnh của đám đàn em, những cộng sự hiện ra trong đầu khiến ngọn lửa giận dữ trong cô bùng lên. Cái tên Tôn Gia Minh này mới gặp cô có một này vậy mà lại dám lấy tính mạng người của cô ra cược!
Tôn Gia Minh giữ chặt lấy cánh tay của Xa Vân Thanh nói: “Cô không thể cứ bảo vệ họ mãi như vậy được. Tôi thấy họ đều là những người có bản lĩnh, nhưng nếu không được rèn luyện thì sẽ chẳng bao giờ trưởng thành được. Lẽ nào cô muốn nuôi họ cả đời sao! Nếu việc đơn giản như vậy cũng làm không xong thì sao làm nên việc lớn! Con người muốn trưởng thành thì phải học cách gánh vác!”
Xa Vân Thanh đấu tranh mãi cũng không rút được cánh tay ra. Dù sao trong dũng mãnh cô cũng chỉ là người bình thường, còn hắn là người tiến hóa trăm trận trăm thắng.
Xa Vân Thanh lấy lại được bình tĩnh, thôi không tranh giành với hắn nữa, thu lại cánh tay. Tôn Gia Minh cũng thuận thế hạ tay xuống. Xa Vân Thanh nói: “Cứ cho là ngươi nói đúng đi, nhưng ai cho phép ngươi quyết định người của ta phải làm gì, hơn nữa người cũng không hề bàn bạc trước với ta!”
“Cô sẽ không bao giờ đẩy người của cô vào nguy hiểm, bàn với cô trước chỉ có nước hỏng việc. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi đã bàn trước với họ rồi, họ đều tình nguyện nghe theo tôi. Đàn em của cô đều là những kẻ có bản lĩnh, mỗi tội cô quá bảo vệ họ. Họ cũng muốn làm việc gì đó cô, dùng năng lực của bản thân mình để đảm bảo cô có một nơi nương thân an toàn. Họ sẵn sàng mạo hiểm vì cô.
“Tin ta đi, cho dù xuất phát từ ấn tượng tốt của ta về cô hay là vì lời hứa với ông chủ siêu thị là phải bảo vệ mấy người các cô, ta cũng sẽ không hại các cô đâu, trên cả phương diện vật chất làn tinh thần.” Tôn Gia Minh nói xong, mở cánh cửa siêu thị, nói: “Cô cũng nên tin tưởng đội của mình, đàn em của cô đều là những người có năng lực.”
Lúc hai người họ tiến vào, Sở Hằng đã tỉnh dậy, chứng kiến toàn bộ sự việc, sau đó nói: “Cái tên Tôn Gia Minh này không phải người xấu nhưng hiện tại hắn quá mức hung hăng.”
“Chỉ cần ngươi luôn duy trì được sự bí ẩn và sự mạnh mẽ, hắn sẽ không bao giờ đối nghịch với ngươi.” Zero vừa khua khua cuốn “Thick Black Theory” vừa nói.
“Tranh thủ bây giờ có thời gian, ngươi phổ biến một số quy định trong công việc đi, dù sao cũng vừa đến một nơi mới, nhân viên biết làm việc một chút vẫn tốt hơn.”
Sở Hằng bắt đầu phổ biến các quy tắc, lồng ghép vào kinh nghiệm trong thời gian làm việc ở siêu thị, đồng thời nói rõ công việc cần làm cũng như quyền hạn của 3 người và việc siêu thị cứ 3 ngày lại đổi chỗ một lần. Có những việc không nên giấu nhân viên, để cho công việc sau này thuận lợi hơn.
Sở Hằng đề ra mức lương mới, 3 người mỗi ngày được nhận 20 năng lượng tệ. Con số này bảo đảm họ có cuộc sống ở mức khá, đương nhiên, nếu như muốn nuôi đàn em thì vẫn chưa đủ. Vì thế, Sở Hằng nới lỏng mức hạn định mua hàng của 3 người, mỗi người mỗi ngày được phép mua hàng hóa có giá trị 500 năng lượng tệ.
Hắn nới lỏng hạn mức mua hàng cũng là vì nhận thấy bọn họ cũng cần có thể lực riêng của mình. Nhân viên có thế lực cũng đem lại lợi ích cho người làm chủ như hắn, đương nhiên, trước hết hắn phải ràng buộc họ với siêu thị, biến thế lực của họ xem như trở thành thế lực của mình.
Sở Hằng liên tục nói, thời gian nhanh chóng trôi đi, chỉ còn 5 phút nữa là đến 8 giờ.
Zero bắt đầu điểu khiển các ống, sau đó vỗ xuống, nói: “Sắp mở cửa rồi.”
Điểm ánh sáng liên tục di chuyển lung tung trong không gian, sau khi xác định được một vị trí liền ngày càng to ra, siêu thị bắt đầu rung chuyển nhẹ, xuất hiện tại vị trí điểm sáng.
“Ngươi chơi ta sao! Sao lại là ở đây!” Sở Hằng muốn khóc cũng không khóc nổi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến trạm thứ 2 lại ở nước ngoài.
Mỹ, cách New York 30 cây về phía Tây, bên cạnh một cứ điểm nhỏ, có một nơi gọi là Lebugas!
Nhưng xuất hiện tại Mỹ không phải là điều khiến hắn đau đầu, thời gian mới là việc khiến hắn ảo não hơn nhiều.
Múi giờ lệch tận 12 tiếng, nếu cách New York chếch về phía Tây thì lệch tận 13 tiếng!
Thông thường, ở Trung Quốc, siêu thị của hắn mở cửa lúc 8 giờ sáng mỗi ngày, tương đương với 8 giờ tối ở Mỹ.
Thế thì còn bán hàng cho ai nữa!
Điện ở tận thế không đủ dùng, ngủ sớm vậy!
Vậy 3 ngày này hắn chẳng làm ăn gì sao?
“Có thể điều chỉnh thời gian mở cửa không?”
“Có thể, yêu cầu điều chỉnh trước 3 ngày, phí điều chỉnh là 1000 năng lượng tệ.”
“Ngươi!” Sở Hằng suy sụp, điều chỉnh trước 3 ngày, thế thì còn điều chỉnh làm gì nữa.”
“Việc này cũng khó mà tránh được, nhược điểm của kinh doanh lưu động là như vậy. Hơn nữa tới thời điểm mở cửa mới xác định được vị trí. Ngươi nhẫn nhịn một chút, dù sao trên đời này có phải việc gì cũng hoàn hảo đâu.”
“Hơn nữa, ngươi xem, siêu thị tự động cập nhật thông tin, đã sửa tên siêu thị Hy Vọng thành tiếng Anh rồi này. Ngươi không biết tiếng Anh cũng chẳng sao, cứ hợp thành một âm là đã tự động được dịch rồi.”
Sở Hằng quát lên: “Ai nói ta không biết tiếng Anh, ta rất giỏi tiếng Anh.” Thực chất, tiếng Anh của Sở Hằng so với người có ngôn ngữ mẹ đẻ là tiếng Anh thì kém hơn nhưng tuyệt đối không có vấn đề trong giao tiếp thông thường, mấy cái hình thức phát thanh thông báo chẳng thể làm khó được hắn.
Không vươn thẳng vai nói: “Ngươi biết hay không biết cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mấy tên kia mà không biết thì tiền công đưa chúng đúng là vô ích.”
Chí lý, phải hỏi ngay mới được.
“Bà người biết tiếng Anh không?”
“Tôi chỉ học hết cấp 3, họ rất dốt môn tiếng Anh.” Giọng Phương Hân vang lên yếu ớt.
“Tôi cũng kha khá, tiếng Anh cấp 6, giao tiếp thông thường thì ứng biến được.” Xa Vân Thanh đắc ý nói, chuyện gì cô cũng dám nói nhưng may là cô không phải kiểu ăn không nói có.
“Cũng bình thường thôi, cấp 4.” Tôn Gia Minh nói.
Tôn Gia Minh nói xong hỏi ngược lại: “Sao lại hỏi vậy, chẳng lẽ muốn mở siêu thị ở nước ngoài sao?”
Tôn Gia Minh đầu óc cực nhanh nhạy. Sở Hằng cười đáp: “Đúng vậy, chúng ta mở siêu thị tại một thành phố ở Mỹ.”
Tôn Gia Minh nói với ngữ điệu không chắc chắn lắm: “Tôi nhớ là Kim Lăng và Mỹ lệch múi giờ mà.”
Sở Hằng im lặng hồi lâu mới đáp: “Cố gắng làm việc đi.”
Xa Vân Thanh cười cười, đấm vào vai Tôn Gia Minh: “Đừng có mà trêu ông chủ, cẩn thận không có cơm mà ăn.”
“Hi hi” Phương Hân lè lưỡi cười, Tôn ca cũng thật là, dám trêu chọc ông chủ.
Nhưng vui đùa thì vui đùa thế thôi, ba người lập tức bắt đầu căng thẳng, Phương Hân và Xa Vân Thanh đều nhỏ giọng thầm thì, bây giờ ở Mỹ không còn sớm, người hơi thưa rồi. Nhưng chỉ cần có người thì chắc chắn sẽ hỏi này hỏi nọ, mà giải thích thì có phải 1,2 câu là xong đâu, lâu lắm rồi họ chưa động đến tiếng Anh.
Tôn Gia Minh chẳng lo chuyện đó, hắn chỉ nói vài câu là đủ rồi, người ta nghe vẫn chưa hiểu thì đẩy qua cho Xa Vân Thanh. Hắn chỉ bảo vệ, phụ trách sử dụng tay chân, mấy việc phải nói này nói nọ cứ giao hết cho Xa Vân Thanh.
Đồng hồ điểm đúng 8 giờ, cửa đã mở. Mặc dù ở đại sảnh không quan sát được tình hình bên ngoài nhưng thông qua tầng bảo vệ vẫn cảm nhận được ánh trắng dìu dịu chiếu vào, không phải là ánh mắt trời rực rỡ.
“Trời ạ, mở cửa vào buổi tối, siêu thị chứ có phải quán bar đâu, còn kinh với chả doanh cái gì?” Xa Vân Thanh thở dài than ngắn.
Sở Hằng cũng nghĩ vậy, xem ra việc làm ăn ngày hôm nay không tốt rồi.