Chương 22: Bình Tĩnh

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Buổi sáng sớm ngày thứ ba từ khi siêu thị đến thành phố Kim Lăng, hôm nay có mưa nhỏ bay bay, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người đối với đồ hàng hóa trong siêu thị, vài người thông minh, cho là có sự tồn tại siêu thị, cần gì phải đi xếp hàng, chờ sau khi qua những làn sóng nhiệt tình của những ngày đầu, dù người vẫn đông nhưng sẽ không khoa trương như vậy, cho nên, rất nhiều người bình tĩnh quyết định đợi thêm hai ngày nữa chờ người ít đi rồi lại đi.

Định mệnh sắp đặt, những người này sắp sửa đau trứng rồi.

"Chúng ta bàn về việc tăng thêm ô che mưa như thế nào?" Zezo đề nghị.

"Ngươi cho ổn sao? Mưa to cũng không ngăn cản được nhân loại nhiệt tình đi mua đồ, huống chi là mưa nhỏ, nếu như mua ô, nhất định có ghi chép về kỷ lục đồ vật có số lượng bán thấp nhất siêu thị."

"Ta chỉ nói vậy thôi, điều chỉnh bầu không khí mà thôi, ngươi cho là ta không biết à."

Bên ngoài thành phố Kim Lăng, trong một sơn trang bỏ hoang, ba chiếc xe phong trần mệt mỏi dừng lại.

"Chỉ ba chiếc xe mà tiêu phí của chúng ta năm năng lượng tệ, xăng còn phải tự chúng tự lấy ra!" Một người thanh niên đẩy cửa xe, sau khi xuống xe giận dữ nói.

Nhìn chiến địa rộng lớn, nhưng những nóc nhà lại tràn đầy bụi bậm, một người đàn ông hơi mập do dự hỏi: "Đại tỷ, sau này chúng ta thật là ở nơi này sao? Thật yên tĩnh nha."

Xa Vân Thanh vẫy vẫy nhẹ mái tóc, không thèm để ý câu hỏi của tên mập, vỗ nóc xe, hét lên: " Các bạn nhỏ! Nghe kỹ cho ta, lão nương phải đi làm kiếm tiền sữa bột cho đám bỏ đi các ngươi, từ nay về sau, đây sẽ là đại bản doanh của chúng ta, nhiệm vụ hôm nay của các ngươi chính là dọn dẹp và quét tước sạch sẽ nơi này, nếu như ta tan việc quay về mà đây vẫn còn nơi người không thể ở, vậy chuẩn bị đi quỳ ván giặt đồ cho ta!"

Tám người đàn ông và hai cô gái đổ mồ hôi lạnh không dám lên tiếng, trời ạ, tiền sữa bột, đại tỷ thật xem bọn họ là đứa trẻ sao?

"Tiểu Cường, cần dùng thứ gì thì cứ dùng, buổi tối ta bổ sung cho các ngươi, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, ta không muốn lúc ngủ đột nhiên bị zombie cắn, có nghe thấy không?"

Xa Vân Thanh phân phó một thanh niên vóc dáng cường tráng.

"Biết, đại tỷ, zombie hay các thứ gì khác tuyệt đối sẽ bị giải quyết hết, quét dọn thôi mà, chúng ta sẽ làm hết sức."

"Tốt, làm tốt thì buổi tối mỗi người một chai bia, một gói thuốc lá!"

"Đại tỷ vạn tuế, các huynh đệ chuẩn bị thu nhặt tài sản." Tiểu Cường dẫn đầu la lên một tiếng, sau đó bắt đầu chia làm vũ khí, chuẩn bị lục soát toàn bộ sơn trang.

Phương Hân yếu ớt theo sau Xa Vân Thanh đi tới một bên, hỏi: "Ở nơi này, thật tốt sao?"

"Em nên gọi là Không Yên Tâm mới đúng, làm sao mà chuyện gì cũng lo lắng, yên tâm, chị làm việc đã có tính toán, nơi này là phía đông là hồ, phía bắc là một mảng đồng ruộng rộng lớn và đường cái, phía tây cách hai mươi cây số là Hà gia trấn, phía nam chính là thành phố Kim Lăng, căn bản không có nhóm lớn zombie tụ tập, hơn nữa ở đây dễ phòng thủ, xem như một nơi an toàn."

"Ngược lại là có một việc, Hân Hân, em phải giúp chị."

"Chuyện gì chị?"

"Mượn giúp chị ít tiền! Những đồ chị vừa mới đáp ứng, coi như cầm tiền lương hôm nay nay cũng không đủ mua."

"A, như vậy chỗ này đủ hay không?" Phương Hân lấy ra sáu năng lượng tệ.

"Em quá thành thật rồi, không cần lấy ra toàn bộ đâu." Xa Vân Thanh làm bộ dáng không bắt nạt trẻ nhỏ: " Cho chị mượn tiền lương hôm nay là được."

"Được." Phương Hân hoàn toàn không để ý, cô hoàn toàn không nhớ việc tăng lương.

Phương Hân rốt cuộc quên mất hay là không suy nghĩ tới thì không ai biết, nhưng Xa Vân Thanh biết Phương Hân thật sự là ngốc.

Phương Hân ném xuống điểm sáng nhỏ trên thẻ nhân viên.

Sau một hồi trò chuyện với mọi người, hai người liền đi làm.

Siêu thị không thay đổi, mở cửa buôn bán hệt như ngày hôm qua.

Quân đội như thường lệ, tiếp tục chuyển hàng lên xe chuyên chở, giống như đang dọn kho hàng trong kho vậy, chỉ bất quá bởi vì số người quá ít, tốc độ không thể nhanh được, mà khách hàng bình thường bên kia thì náo nhiệt lên, một số người đã bắt đầu đầu cơ, bọn họ lấy hàng hóa mua được, bán với giá gấp hai ba lần cho những người nhiều tiền. Sau khi đổi năng lượng tệ và tài nguyên, họ lại giao cho đồng bọn xếp hàng phía trước, tiếp tục mua hàng, bởi vì những người này thành thật xếp hàng, cho nên ai cũng không làm gì được, đành phải bỏ mặc.

Về phần Hà Chí Quân, nghiêm chỉnh mà nói thì hắn là người phụ trách của quân đội ở siêu thị, mang một đoàn người ở chỗ này thoải mái ăn thịt lợn, uống bia nhìn thủ hạ chở từng xe từng xe hàng hóa đi, thật vô cùng thoải mái.

Nhưng Hà Chí Quân lại không phát hiện, một đôi mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm con mồi nhìn chằm chằm hắn đã lâu.

Tôn Gia Minh núp ở trong lùm cây phụ cận, nhìn Hà Chí Quân ở bên kia tiêu dao tự tại, trước mắt như có một tia chớp đánh qua.

Bệnh độc bộc phát ngày thứ năm, lúc đó Hà Chí Quân vẫn là đại đội trưởng cấp bậc Thượng úy, bị cưỡng chế tiến vào thành phố Khánh Phụ cứu trợ một nhóm dân bị kẹt ở trong kho, cha của Tôn Gia Minh ở bên trong.

Hà Chí Quân mang binh vọt vào kho, nhưng lại không có năng lực dẫn bọn họ ra ngoài, bởi vì lúc này zombie vây quanh đó, vì để có thể sống sót chạy ra ngoài, Hà Chí Quân nghĩ ra một kế hoạch.

Chính là lấy một nửa số dân thường ấy làm đồ ăn cho zombie, làm lá chắn che chở cho quân đội phá vòng vây.

Tôn Gia Minh nhớ cả cuộc đời, lúc ấy Hà Chí Quân vênh mặt chỉ tay sai sử cha và mình, thái độ cao cao tại thượng tuyên bố chỉ một người có thể sống.

Vì mạng sống của mình, Tôn Gia Minh tận mắt nhìn cha sống sờ sờ bị một đám zombie ăn thịt, hắn chỉ có thể bất lực chạy trốn.

Từ đó, Tôn Gia Minh thành nô bộc của Hà Chí Quân, làm những việc đê tiện và chút đồ thủ công vô dụng để sống, mặc dù không có tôn nghiêm, nhưng áo cơm không lo, lúc đó hắn đột ngột quen biết cô ấy, một người con gái xinh đẹp hiền lành.

Tuy tính cách hèn nhát nhưng cho tới bây giờ Tôn Gia Minh vẫn không hề ngu ngốc. Hắn biết, không thể để cho tên háo sắc Hà Chí Quân nhìn thấy Diệp Thanh, cho nên hai người chỉ len lén gặp mặt, len lén dính chung một chỗ.

Nhưng là cẩn thận hơn cũng không tránh khỏi toàn bộ ánh mắt của thành phố Kim Lăng, có một người, là người hầu giống như Tôn Gia Minh, người này nói với Hà Chí Quân rằng Tôn Gia Minh có một bạn gái đẹp thanh thuần.

Sắc ma giống như Hà Chí Quân dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, hắn ngay trước mặt Tôn Gia Minh....

Diệp Thanh chết rồi, Tôn Gia Minh hèn nhát vẫn không có bùng nổ, mà là lựa chọn buổi tối hôm đó rời đi.

Hắn lúc ấy còn chẳng dám nghĩ đến việc giết Hà Chí Quân.

Nhưng mà Tôn Gia Minh hôm nay không như vậy, liên tục nhẫn nhịn và ẩn nhẫn, tâm tính hắn rốt cuộc xảy ra thay đổi, cực hạn thay đổi!

Hắn muốn trở thành người đứng trên vạn người, hắn muốn trở thành người không sợ gì cả.

Hắn muốn người khác sợ hãi hắn!

Cho nên, đối với kẻ thù như Hà Chí Quân, Tôn Gia Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua!