Chương 21: Đêm Đen

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Đã tới năm giờ chiều, thời gian một ngày sắp hết rồi, mỗi một ngày lại có vấn đề không giống nhau, hôm nay mặc dù không có xuất hiện vấn đề gì mới và xảy ra hỗn loạn, nhưng là dòng người nhiều gấp mấy lần, mỗi khách hàng đều biết rằng những người phía sau đang trách móc, cho nên lúc mua đồ luôn cố hết sức nhanh nhất có thể.

Chưa nói tới Xa Vân Thanh chịu trách nhiệm giải đáp các loại vấn đề mệt thành cái dạng gì, chỉ nói tới Phương Hân chỉ việc ấn nút, duỗi tay trả tiền, đều mệt đến rũ rượi, Xa Vân Thanh than phiền, ông chủ, loại mệt này không phải thể lực, là tinh thần lực a.

Sở Hằng phải đúng giờ đã định thay đổi nội dung phát thanh, luôn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh trong ngoài siêu thị, có thể nói trong toàn bộ siêu thị, chỉ có con mèo Zero đó là thoải mái nhất, đọc sách cả buổi sáng, ngủ cả buổi chiều.

Rốt cuộc đã tới sáu giờ, siêu thị đóng cửa trong những lời than trách của các khách hàng, kết thúc buôn bán của một ngày.

Ngạch buôn bán chỉ mức ba vạn bốn mươi ngàn năm trăm bốn mươi hai, tổng năng lượng trong tay Sở Hằng đã vượt qua bốn vạn năm ngàn.

"Mẹ nó! Kém năm ngàn là có thể thăng cấp siêu thị, thật đáng tiếc, còn phải chờ một ngày!" Sở Hằng không thỏa mãn nói.

Bên trong siêu thị, hai vị mỹ nữ có phong cách khác nhau đang ung dung mua đồ.

"Chị nói loại xà phòng này là kiểu gì?" Phương Hân vô cùng quan tâm tới các loại xà phòng, dẫu sao những đồ bán ở siêu thị vỏ bao bên ngoài đều vô cùng giản dị, không có chữ viết giới thiệu.

"Hân hân, yên tâm dùng đi, cái siêu thị thần bí này còn có thể bán hàng giả sao? Ngẫm lại xem những người đó hôm nay đẩy những xe chở thịt tươi như vậy, em cứ yên tâm mua." Xa Vân Thanh không quay đầu, đang đứng ở trước giá thịt heo do dự xem nên mua gì, mua thịt ba chỉ hay mua chân giò trước, bởi vì tiền lương của cô không thể để cho cô tùy ý tiêu sài, hơn nữa mua nhiều cũng ăn không hết.

"Một năng lượng tệ một cây cải thảo, hai năng lượng tệ thịt heo, hai năng lượng tệ bia, 0. 5 năng lượng tệ muối và 0. 5 năng lượng tệ xà phòng thơm, trời ạ! Ta đã tiêu năng lượng tệ! Ta tiêu hết tiền lương của hôm nay, còn bỏ thêm một năng lượng tệ! Ông chủ thật độc ác, ta muốn tăng tiền công." Lúc Xa Vân Thanh tính tiền thì không kiềm được tiếng than phiền.

"Như ngươi mong muốn, nữ sĩ, tiền lương của ngươi cùng Phương Hân, từ ngày mai trở đi tăng lên mỗi ngày mười năng lượng tệ." Thanh âm của Sở Hằng không qua biến đổi vang lên ở bên tai hai người.

Hai người sửng sốt một chút, sau đó cao hứng hoan hô!

"Ông chủ! Ta yêu ngài! Ngài quá rộng rãi!” Đây là Xa Vân Thanh.

"Ân ân, cám ơn ông chủ, ta sẽ cố gắng làm việc!" Đây là Phương Hân.

"Ta cho hai người một lời khuyên, hai người nhất định bị người của căn cứ thành phố Kim Lăng quấy rầy đi, vì nghĩ cho an toàn của các ngươi, tốt nhất là rời đi, phòng ngừa phiền toái không cần thiết. Bởi vì ra khỏi siêu thị, siêu thị sẽ không có năng lực bảo vệ các ngươi an toàn."

"Cái gì!" Xa Vân Thanh vừa nghe, chỉ vào thẻ nhân viên, nói: "Cái này không phải có thể giúp ta chống đạn sao?"

"Đương nhiên có thể, nhưng nếu ra khỏi siêu thị, năng lượng có hạn, không thể lại cung cấp hiệu quả vô địch như khi ở gần."

Như vậy vừa nghe, Xa Vân Thanh toát mồ hôi lạnh, tối ngày hôm qua không chút kiêng kỵ trong bộ tư lệnh chính là dựa vào cái này, nếu như biết là không thể phòng ngự vô địch có quỷ mới dám đi.

"Các người không cần quá lo lắng, ít nhất năng lượng của tầng bảo hộ có thể mở được cửa truyền tống, chỉ cần động tác nhanh một chút, dưới bất kỳ tình huống nào đều không có nguy hiểm."

Xa Vân Thanh lặng đi một hồi thì đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cầm những đồ vật đã được buộc chặt, liền rời đi.

"Ta biết, ông chủ, ý kiến của ngài, ta sẽ cân nhắc. Hân Hân, chúng ta đi."

Phương Hân là người lười suy nghĩ, có Xa Vân Thanh thay cô tính toán tất cả mọi thứ, cô lười phải lãng phí tế bào não.

Nhìn theo hai người rời đi, Sở Hằng cho rằng nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở, việc sau khi tan làm thì không quản được nhiều như vậy, dù sao mỗi người có cuộc sống của riêng mình, vẫn nên đừng quấy nhiễu. Hắn nhấn nút một cái, truyền tống hai người ra khỏi siêu thị.

Hai người rời khỏi siêu thị kinh ngạc phát hiện, các cô xuất hiện ở chỗ mà buổi sáng lúc đi làm, chính là ở trong sân.

Mà cách đó không xa, một nhóm người đang hô to gọi nhỏ chơi bài tây, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, lập tức vứt bài trong tay, nhào tới.

"Cô em Hân Hân, nhớ em muốn chết, mau để cho ca ca hôn một cái."

"Đại tỷ, hôm nay ta bị khi dễ, cầu an ủi!"

Phương Hân bị hoảng sợ, trốn sau lưng Xa Vân Thanh giống như con thỏ, Xa Vân Thanh thì một cước đá một người, đem đạp bay toàn bộ ra ngoài.

"Không đứng đắn, thịt lợn kho cải thảo tối nay không có phần của hắn!" Nói xong, đem túi cải trắng, muối, thịt heo đưa cho một người đàn ông chừng ba mười tuổi, nói: "Lâm Viên, giao cho ngươi."

Lâm Viên, xuất thân là đầu bếp, mặc dù không phải đầu bếp nổi danh, nhưng cũng có tiếng ở trong khu, ai có được thứ gì tốt đều để cho Lâm Viên đi xử lý mới có thể phát huy lớn nhất tác dụng thực sự của nguyên liệu nấu ăn.

Về phần Xa Vân Thanh, sau khi về đến phòng mình thì đóng cửa lại, cân nhắc xem là nên hay không rời khỏi căn cứ thành phố Kim Lăng, dẫu sao tiền lương của công việc này chỉ là thứ yếu, có địa vị cách biệt và cảm giác an toàn mới là trọng yếu nhất, nếu ông chủ đã mở miệng thì không thể không cân nhắc.

Nhưng mà Hà Chí Quân đến, nhất là lại hết sức lấy lòng Phương Hân khiến cho Xa Vân Thanh hạ quyết tâm, Hà Chí Quân là người có quyền lực thực sự, đối với khu dân cư tạm bợ ở đây, đương nhiên là Hà Chí Quân có sức ảnh hưởng hơn là siêu thị hư vô mờ mịt. Dưới tình huống này, cuộc sống của mình giống như đang bị người ta giám sát, hơn nữa chỉ cần đối mặt Hà Chí Quân, dù cho đang không vui thì vẫn phải cố gắng cười, theo tính tình Xa Vân Thanh là chắc chắn chịu không được. Cho nên, Xa Vân Thanh quyết định, mang mấy người bạn có giao tình không tệ, rời khỏi thành phố Kim Lăng.

Về phần đi đâu, Xa Vân Thanh còn nhớ phía tây có một cái sơn trang dùng để nghỉ phép đã bỏ hoang, gần như không có dấu vết của con người, địa hình gập ghềnh, lại càng không có zombie.

Cuộc sống nơi thế ngoại đào nguyên cũng không tệ, dù sao ban ngày làm việc ở siêu thị, vật tư phục vụ cho cuộc sống đều không thiếu.

Dưới bóng đêm Kỳ huyện, toàn bộ những đội ngũ săn giết zombie đã rời đi, mà Tôn Gia Minh, nhờ sức lực cường đại và khí thế liều mạng xông lên, đang điên cuồng tàn sát zombie, hắn dùng đủ các loại phương pháp để giết zombie bởi vì hắn không phải đơn thuần giết zombie, mà là rèn luyện và làm quen với lực lượng mới lấy được, hắn muốn chân chính nắm trong tay lực lượng này, như vậy mới có thể có cơ hội ở đứng trên vạn quân, đánh chết Hà Chí Quân!

Đánh chết Hà Chí Quân giống như đánh chết zombie thống lĩnh, cơ hội chỉ có một lần!

Không có chuyện vì đạt được năng lực mà đầu óc không rõ ràng, ngược lại, Tôn Gia Minh hết sức rõ ràng cực hạn năng lực của mình ở đâu.

Hắn còn chưa có khả năng đối diện với đội quân được trang bị đầy đủ vũ khí, có thực lực thục sự!

Nhưng mà chỉ cần ám sát thành công, hắn sẽ có cơ hội chạy trốn!

Điều cần làm bây giờ chính là làm cho con đường chạy trốn trở nên lớn một chút

Chú thích: Do thấy cái tên Xà Vân Thanh hơi thô nên bổn dịch giả quyết định đổi hết lại thành Xa Vân Thanh.