Chương 23: Chiến đấu kịch liệt ở cửa siêu thị

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Sáng sớm có một trận mưa nhỏ, sau đó trời lại nắng rồi, bởi vậy mặt trời gắt hơn ba phần so với ngày thường, dưới ánh mặt trời, không ít người đều cởi áo, tiếp tục xếp hàng.

Hà Chí Quân đang ở chỗ dưới bóng cây bên ngoài siêu thị, uống bia cùng với đám bạn bè, thoải mái xem các binh lính ra ra vào vào, hắn cau mày nói: "Vẫn là chậm quá, vận chuyển như vậy thì chẳng thể mua bao nhiêu, ngươi nói xem ông chủ cái siêu thị này nghĩ cái gì, trực tiếp làm ăn với quân đội chúng ta tốt biết bao, thế nào mà lại để cho những đám bình dân kia tham gia, bọn chúng cũng kiếm không ít phải không?"

Quân nhân chung quanh đều cười phá lên, a dua nịnh nọt: " Đúng vậy, quân đội chúng ta mua đồ đều là đi vào lấy đi, lấy đầy liền đi ra, nhanh biết bao nhiêu, những tên bần dân này còn trái lo phải nghĩ, đông chọn tây lựa, thuần túy là lãng phí thời gian, lãng phí tài nguyên mà."

"Đúng vậy, nhưng mà có biện pháp gì, người ta là thần bí mở tiệm, chúng ta không làm chủ được, ngày sau còn dài, thôi thì không gấp." Hà Chí Quân nghe được rất là thoải mái.

Ngay lúc Hà Chí Quân đang tán dóc, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai từ con đường bên cạnh đi tới, bởi vì quân đội phải sắp xếp xe và đứng xếp hàng, lại thêm phạm vi siêu thị không lớn, cho nên chưa có giới nghiêm, người này liền lướt qua quân đội đi về phía siêu thị.

Lúc đi ngang qua chỗ Hà Chí Quân, người đó bất ngờ té ngã, nằm trên đất, bộ dáng có chút đau đớn.

"Ha ha, tên này bước chân không có lực, xem ra là bị đói lâu rồi, hai người đuổi hắn đi, chớ làm bẩn đầu heo của ta, đây chính là do đầu bếp Sơn Đông đặc chế."

Người bị ngã cách Hà Chí Quân khoảng bốn năm mét, hai tên lính bất đắc dĩ bước ra khỏi hàng, định nâng người bị ngã ở đằng trước dậy rồi đuổi đi, nhưng bọn họ mới vừa đỡ lên, đột nhiên cảm giác được thân thể người này tràn đầy lực lượng, mùi hôi thối hỗn tạp cũng không che giấu được mùi máu tanh nồng đậm trên thân hắn.

Hai người không ngu ngốc, lập tức phát giác không đúng, nhưng mà Tôn Gia Minh không cho bọn họ cơ hội, hay tay hắn đập chính xác vào trên cổ hai người, trong nháy mắt đánh bất tỉnh họ. Tôn Gia Minh thuận thế giậm bật mạnh, lao như tên bắn về chỗ Hà Chí Quân đang ở cách đó bốn năm mét!

"Bảo vệ thiếu gia!" Ánh mắt của một tên trung úy không rời khỏi Tôn gia minh, nhanh chóng phát hiện, nhưng mà tốc độ rút súng của người này lại không nhanh bằng Tôn Gia Minh.

Mắt thấy lúc Tôn Gia Minh duỗi tay ra sắp bóp được cổ Hà Chí Quân còn đang trợn mắt há mồn, một tên thiếu tá bay nhào tới, dùng thân thể chắn giữa hai người.

Tay Tôn Gia Minh sắc bén xuyên qua thân thể tên thiếu tá, nhưng xung lực vì vậy mà bị triệt tiêu.

"Đáng chết!" Tôn Gia Minh rút tay ra khỏi bụng của tên thiếu tá, nếu đã tập kích bất ngờ không thành vậy thì cường công!

Thiếu tá không chết, dùng chút sinh mệnh cuối cùng hô lớn: "Bảo vệ thiếu gia! Nếu thiếu gia chết, các ngươi phải chôn theo!" Đây mới là nguyên nhân tên thiếu tá lấy mạng bảo vệ cho Hà Chí Quân, bởi vì Hà Chí Quân mà chết, những binh sĩ phụ tá như y tuyệt đốt không tránh khỏi lưỡi đao của Hà Vĩ Hào.

Dẫu sao bây giờ Hà Chí Quân vẫn là con trai duy nhất của Hà Vĩ Hào.

"Xem ra muốn cho ngươi chết đi không tiếng động là chuyện không thể nào, như vậy, ngươi cứ đợi tử vong trong nỗi sợ hãi vô tận đi!" Tôn Gia Minh xé đi áo quần rách rưới và mũ lưỡi trai dùng ngụy trang, lộ ra bộ quần áo đầy máu và gương mặt.

Hà Chí Quân chưa tỉnh hồn nhưng vẫn nhận ra được Tôn Gia Minh, bởi vì Tôn gia minh trước kia làm việc cho hắn cũng là bộ dáng bẩn thỉu này.

" Tôn Gia Minh! Ngươi vậy mà vẫn còn sống, loại rác rưởi như ngươi không tìm một chỗ tiếp tục kéo dài hơi tàn, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, tốt lắm, ta sẽ để cho ngươi được đoàn tụ với bạn gái!" Hà Chí Quân hung hãn nói, mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa thì chết dưới tay người hầu trước kia, làm sao có thể không tức giận cho được.

"Bắt hắn lại cho ta! Ta không muốn hắn chết nhẹ nhàng như vậy!"

Tôn Gia Minh cười lớn: "Hà Chí Quân, ngươi sẽ phát hiện ra mệnh lệnh này của ngươi có bao nhiêu ngu xuẩn!"

Vô số binh lính đặt súng xuống, rút côn, gắn lưỡi lê vào, đồng thời vây kín xung quanh Tôn Gia Minh.

Tôn Gia Minh lạnh lùng nhìn những binh lính này.

"Ta vốn không muốn tạo nhiều sát nghiệt, nhưng các ngươi trợ Trụ vi ngược, bởi vậy ta sẽ tiễn các ngươi rời khỏi thế giới này, đi đầu thai lần nữa!" Dứt lời, thân hình Tôn Gia Minh chợt động, lấy tốc độ nhân loại không thể nào đạt tới mà xông lên phía trước, ngay lúc đám người đang kinh ngạc muốn động thủ, Tôn Gia Minh quét tay một cái, trong nháy mắt liền có ba người bị chém bay đầu.

Quỷ dị chính là, vết thương không phun ra máu tươi, mà là bị một tầng băng mỏng phong bế, thi thể vô lực té xuống đất, băng vỡ, máu bị chặn lại ở lồng ngực liền phun ra.

Tôn Gia Minh xoay người tung cước, chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên, một binh lính bị đá văng, miệng phun máu tươi rồi ngã xuống, dường như là không sống nổi nữa.

Một cước có thể đá bay một người, một cái quét tay có thể chém đứt đầu ba người, hơn nữa còn là phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Tôn Gia Minh không hề khách khí, gặp người là đập, rất ít người có thể chịu được một đòn của Tôn Gia Minh, bất kỳ một người bình thường nào cũng không chịu nổi, nhẹ thì trọng thương hộc máu, nặng thì vỡ nội tạng mà chết.

Trong vòng vài hơi thở, mười mấy người bỏ mạng dưới tay Tôn Gia Minh, những binh lính khác liên tiếp lui về phía sau, không dám lên nữa.

"Là người tiến hóa, trưởng quan, hay là giết đi." Một tên thiếu tá sót lại nhắc nhở Hà Chí Quân.

"Người tiến hóa? Toàn quân chỉ có hai người, tên này thật đúng là may mắn! Được rồi, A Lực, nơi này giao cho ngươi toàn quyền chỉ huy, vô luận thế nào cũng phải giết hắn!" Nghe được Tôn Gia Minh là người tiến hóa, Hà Chí Quân rốt cuộc hạ lệnh phải giết, bản thân lại chậm rãi lui về phía sau, hắn cảm giác vị trí hiện tại của mình không phải rất an toàn.

Tôn Gia Minh rút ra hai cây dao phay từ sau lưng, chỗ nào nhiều người liền trốn ở chỗ đó, chuyển động không hề dừng lại, dựa vào tốc độ cực nhanh và phản ứng siêu nhạy mà qua lại giữa đám người. Dẫn đến các binh lính không dám nổ súng bậy, chỉ có thể cận chiến, nhưng mà vẫn ngộ thương không ít người mình, hơn nữa Tôn Gia Minh một bên không ngừng di chuyển, một bên dựa vào hai cây dao phay tung hoành, cứ mỗi phút là lại có mười mấy người bị thương.

Tuy nhiên Tôn Gia Minh không phải là không bị, dù cho hắn có nhanh nhưng vẫn có cực hạn, rất nhiều đạn bắn tới, hắn là không thể nào hoàn toàn tránh hết, thế nhưng đạn bắn vào trên người Tôn Gia Minh lại giống như bắn vào sắt, nhẹ nhàng bật ra.

"Toàn bộ tản ra! Đừng đứng dày đặc như vậy, mở rộng phạm vi hoạt động của hắn."

Tôn Gia Minh trong lòng vui mừng, đang chờ chính là mệnh lệnh này của ngươi.

Sau khi đám người tản ra, rốt cuộc Tôn Gia Minh lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng Hà Chí Quân giữa những khe hở.