Chương 16: Ngày Thứ Hai

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

-----------------------------

Sắc trời dần dần đen kịt, bởi vì không có điện, nên mỗi lúc trời tối, đa số mọi người đều nghỉ ngơi, chuẩn bị đi ngủ.

Hà Vĩ Hào dựa vào ghế, nhìn hai cô gái đi xa, hỏi: “Con nói xem, lời nói vừa rồi có mấy phần thật.”

Hà Chí Quân không thích uống cà phê như cha mình mà lại thích rượu đỏ, hắn cầm một ly thủy tinh, cũng nhìn theo bóng lưng hai cô gái, đáp: “ Theo họ nói, ông chủ siêu thị là người, ít nhất cũng là sinh vật có trí khôn, có tư du, hơn nữa còn rất Trung Quốc hóa, theo giọng điệu thì hẳn không quá lớn tuổi. Bọn họ chẳng hiểu gì về hệ thống phòng ngự, chỉ có tác dụng duy nhất là ngày mai có bán thêm thịt heo và xà phòng thơm, trong giai đoạn hiện tại, hai loại mặt hàng này dễ bán hơn gạo nhiều. Từ khi mạt thế bắt đầu đến nay, biết bao nhiêu người chưa từng ăn thịt rồi.

Hà Vĩ Hào nhìn hai cô gái đi khuất dạng, nghe con trai nói xong, bảo rằng: “Con vĩnh viễn không hiểu thấu vấn đề bằng anh con. Cái siêu thị này có một hệ thống hoàn chỉnh chống đỡ, hơn nữa chủ nhân chắc chắn là nam, tuổi không quá ba mươi, xem các loại hàng hóa đơn giản, có thể nhận ra đây là người bình thường, phải đấu tranh sinh tồn. Ngoài ra, ta dám chắc, hôm nay là ngày đầu tiên cái siêu thị mở cửa, ngày mai tăng cường hàng hóa, vừa mới chiêu mộ nhân viên cộng thêm cách xử lý vấn đề là đủ để biết.”

Hà Vĩ Hào thậm chí còn suy đoán ông chủ này rất có khả năng là người từng ở trong căn cứ Kim Lăng.

Sắc mặt Hà Chí Quân hơi khó coi, bất kể hắn nỗ lực như thế nào, trong mắt cha mình, hắn vĩnh viễn không sánh bằng người anh đã mất kia.

“Bữa cơm này không phải không có thu hoạch, chí ít chúng ta đã giao hảo với nhân viên siêu thị, hơn nữa còn hỏi được nhiều vấn đề. Con không phải sở trường tán gái sao? Tranh thủ cưa đổ hai con bé đó đi, cộng thêm chúng ta duy trì việc giao thương với siêu thị, nhất định chúng ta sẽ tiếp xúc được với tên nhóc may mắn thần bí kia.”

Thời gian ban đêm luôn trôi nhanh, khi mọi người tỉnh lại thì trời đã sáng choang, không khí sáng sớm luôn là tốt nhất, rất nhiều người dậy sớm tập thể dục, bởi vì tố chất thân thể cực kì quan trọng trong thời đại này, nếu như khi tận thế vừa bắt đầu, mọi người đều có tố chất thân thể như hiện tại, vậy đã không đến nông nỗi phần lớn người vì kiệt sức, chạy hết nổi mà bị zombie ăn thịt.

Phương Hân ngủ một giấc trong phòng của Xa Vân Thanh, có lẽ vì tìm được công việc tốt hoặc do hôm qua ăn được một bữa ngon, nói chung, Phương Hân cảm giác đây là giấc ngủ sâu nhất từ khi mạt thế.

Đây là một dãy nhà tập thể, đồng thời là nơi ở của một đám người mạo hiểm độc lập. Người mạo hiểm độc lập đương nhiên là một thân một mình đi mạo hiểm, có thể lâm thời tổ đội, cũng có thể được người khác thuê một hai lần, tóm lại chính là độc hành hiệp. Những người như vậy thường có chút bản lĩnh, kinh nghiệm phong phú, biết cảm nhận nguy hiểm, tuy nhiên sinh hoạt thường không được tốt.

“Đại tỷ, đại tỷ nói một chút vì sao được chọn làm nhân viên cửa hàng đi!” Trong lúc Xa Vân Thanh đang ăn cơm, có sáu người vẫn đang dây dưa cô.

“Đùng!” Xa Vân Thanh đập chén cơm lên bàn, mở miệng mắng: “Ăn cơm cũng không yên với các ngươi, lão nương nói tám lần rồi, có thôi đi không, lát nữa ta còn phải đi làm đấy!”

“Em gái, vậy em kể cho chúng ta nghe đi!” Cả đám đều sợ Xa Vân Thanh, vì vậy thấy cô nổi bão, bọn họ lập tức chuyển biến mục tiêu, nhắm tới em gái Phương Hân ngây thơ, dễ ngại ngùng.

Em gái Phương Hân rất nghiêm túc cau mày suy nghĩ. Cuối cùng bất đắc dĩ trả lời: “Tôi quên rồi, chẳng hiểu sao mà không nhớ ra được!”

Tất cả té xỉu, câu trả lời này còn tuyệt hơn cả Xa Vân Thanh.

“Được rồi, các người cố gắng kiếm chút tài nguyên đổi lấy năng lượng tệ, vậy là có thể đổi được gạo, đừng có cả ngày mộng mơ nữa. Như vậy đi, tối nay ta mang chút thịt heo về cho các ngươi nếm thử.”

“Đại tỷ!” Sáu tên đàn ông dùng ánh mắt sùng bái, khéo miệng chảy nước miếng nhìn Xa Vân Thanh.

“Cút!!!” Người mạnh mẽ không sợ nhất cái gì? Đương nhiên chính là những kẻ vô lại.

Mặc ngươi nói hết nước miếng, ta vẫn không hề sợ hãi. Mong là ông chủ không thất hứa.

“Ngươi là cái thứ tư bản vạn ác. Giá bia nâng gấp ba, vốn ba năng lượng tệ một két bia, ngươi bán tới mười năng lượng tệ, thuốc lá càng quá đáng hơn, tăng tới tận mười lần! Giá vốn chỉ có hai mà ngươi bán tới tận hai mươi năng lượng tệ, ngươi ăn cướp giữa ban ngày à!” Zero ngủ một mạch mười hai tiếng, bảy giờ sáng mới mở mắt dậy, phát hiện hàng hóa mở khóa đã lên kệ, thế nhưng giá cả không phải chấp nhận được như hôm qua mà tăng đến chóng mặt, nó vừa rồi liền sợ hết cả hồn, vội kéo lỗ tai Sở Hằng đang ngủ ngon, gầm rú điên cuồng.

Sở Hằng đẩy vuốt mèo ra, xoa xoa đôi mắt lim dim, trả lời: “Ai bảo giá vốn của bia và thuốc lá quá thấp, nếu cứ bán giá gấp đôi thì quả thật là phá giá thị trường, ta nhất định phải đảm bảo thuốc lá và bia thuộc loại mặt hàng tiêu dùng xa xỉ, bằng không người thiệt thòi nhất định là ta. Nhóc con không hiểu kinh tế học qua một bên chơi đi!”

“Có gan nói lại lần nữa? Ta lớn hơn ngươi nhiều! Chỉ tính thời gian ta ở trong phòng nghiên cứu đã là 50 năm rồi!”

“Ồ? Vậy ngươi ra khỏi phòng nghiên cứu bao lâu?”

“Gần một năm.”

“Cắt! Nhóc con chính hiệu.” Sở Hằng lập tức khinh bỉ.

“Đồ vô lại, ta giết ngươi…” Hai người lại lần nữa triển khai mèo người đại chiến.

Chỉ có điều lần này hoán đổi, mèo làm kẻ truy đuổi.

Bây giờ cách lúc mở cửa đến một tiếng nhưng hàng người phía ngoài đã dài hơn trăm mét, điều này làm cho Tôn Gia Minh ở đằng xa đang chuẩn bị vào siêu thị mua sắm lần nữa phải dừng bước. “Quả nhiên đúng như ta nghĩ, cái siêu thị này đã hoàn toàn bại lộ, người xếp hàng quá đông, chỉ trong chốc lát nhất định chưa thể vào được, mà ta lại không thể lãng phí thời gian.”

Suy nghĩ một lúc, Tôn Gia Minh quyết định thay đổi phương hướng, đi về phía thành phố Kim Lăng.