Chương 29: Tiếp tục hành trình

Nhưng không làm được cũng không sao, không làm được chẳng lẽ còn không trốn được hay sao? Nếu còn gặp phải mấy tên không có mắt thì Vương mập mạp cũng chỉ có thể độc ác một phen. Chắc chắn sẽ có người thắc mắc ban đêm đen kịt lái xe không bật đèn thì lái kiểu gì? Vậy thì đáp án chắc chắn là trăng sao trên trời. Mặc dù không quá rõ ràng nhưng miễn cưỡng vẫn có thể thấy đường, hơn nữa trên đường thật sự rất trống trải.

Hơn nữa trên xe cũng có hệ thống dẫn đường không đến nỗi lạc đường. đến của Vương mập mạp chính là cầu vượt đi vào trung tâm thành phố, ngủ ửo dưới chân cầu vượt có lẽ sẽ an toàn hơn.

Một thành phố lớn có cầu vượt, chuyện này quá dễ hiểu, vừa giảm tải áp lực cho gaio thông, lại rất đẹp mắt, lại có thể biến thành công trình mang tính biểu tượng của những thành phố nhỏ. Cũng chính công trình mang tính biểu tượng này sẽ trở thành thành chỗ tị nạn tạm thời của Vương mập mạp.

Dưới chân cầu vượt có một khoảng đất trống khá lớn, chẳng có tác dụng gì cả, có chăng cũng chỉ để trồng các loại hoa cỏ mà thôi. Sau khi Vương mập mạp lái xe đến, nói với Tử Tử: "Hai chúng ta thay phiên nhau gác đêm, ta gác đến nửa đêm, ngươi gác đến sáng!" Tử Tử thật giống như hiểu lời hắn nói, co lại trên trên ghế lái phụ bắt đầu ngủ, Vương mập mạp mở ra một khe cửa nhỏ, hắn ngồi ở trên ghế lái, hạ thấp chỗ ngồi, cởi già, gác hai chân trên tay lái, bắt đầu nghỉ linh tinh.

Dựa vào trên ghế ngồi Vương mập mạp suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng đều là những chuyện linh tinh. Đừng nhìn bề ngoài Vương mập mạp rất tục tằng, nhưng lúc bình thường hắn là một con người lãng mạn. Hắn thích mơ mộng viển vông những việc không chân thật.

Tỷ như trở thành một vị thần không gì không thể, tỷ như trở lại quá khứ thay đổi lịch sử, tỷ như tỏ tình với cô gái mình thích, tỷ như... Rất nhiều thứ, đều là suy nghĩ một chút, không thể nào xảy ra.

Vương mập mạp cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, hắn cũng không gọi Tử Tử dậy đổi ca, bởi vì hắn đã ngủ quên từ trước khi đến giờ đổi ca. Bất quá hắn cũng không quá lo lắng, chiếc xe địa hình này trên căn bản có thể coi như xe bọc thép. Trừ phi gặp phải Ba Hành Giả hoặc là Phục cừu giả, nếu không thì cho dù là zombie bình thường phát hiện bọn họ thì cũng không thể ngay lập tức tấn công đến trên người hắn và Tử Tử.

Mà sự mạnh mẽ của chiếc xe này cũng đủ để cho Vương mập mạp có thể lao ra vòng vây nếu bị bao vây. Ngoài ra Tử Tử hết sức thông minh, coi như Vương mập mạp không gọi nó thì bản năng của nó cũng có đủ sự cảnh giác nếuu zombie tấn công.

Vương mập mạp nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ xuân, đối tượng là người xinh đẹp nhất trong xưởng, dĩ nhiên cũng là con dâu của người nào đó. Vương mập mạp cùng với con nhà người ta làm chuyện đó, hơn nữa còn không mang biện pháp đề phòng hắc hắc.

Cảm xúc kích thích trong mộng xuân khiến thằng nhỏ của hắn khó chịu muốn chết, Vương mập mạp theo bản năng thò tay vào trong đáy quần sờ soạng. Nhưng ngay lúc này hắn lại nghe thấy tiếng sủa của Tử Tử, hắn ngay lập tức bật dậy, phát hiện trời đã sáng choang.

Theo phản xạ hắn nhìn bốn phía xung quanh, chợt thấy ở vị trí cách mình khoảng hai mươi mấy thước có mấy con zombie đang lảng vảng. Mà Tử Tử thì như gặp phải đại địch, nhìn chằm chằm bên ngoài. Thấy Vương Thắng Lợi đã tỉnh lại, lập tức hừ hừ lên.

Vương mập mạp xoa xoa đầu Tử Tử, tỏ vẻ trấn an và akhen ngợi nó. Sau đó hắn định xuống xe đi giải quyết mấy con zombie kia. Zombie không nhiều, lấy Vương mập mạp kỹ thuật phi đao của hắn có thể dễ dàng giải quyết.

Nhưng Vương mập mạp vừa mới nhúc nhích cơ thể một chút đã phải dừng lại, hai chân hắn đã tê rần, không phải là do thuốc tê như lần trước mà là bởi vì tư thế ngủ có vấn đề khiến mạch máu bị đè ép, máu không được lưu thông đủ nên gây ra tê chân.

Với tình trạng này hắn cũng không có biện pháp xuống xe giải quyết mấy con zombie kia. Không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng đối với Tử Tử nói: "Đừng lên tiếng!" Hơn nữa ấn Tử Tử trên ghế ngồi, không cho phép nó ngẩng đầu. Vương mập mạp vặn chìa khóa xe, đợi đến khi xe hoàn toàn khởi động, sau đó đóng lại cửa kính. Chính mình thì nằm xuống một lần nữa, ngừng thở, không phát ra một chút âm thanh nào.

Vương mập mạp liếc mắt nhìn về phía kia mấy con zombie kia, phát hiện mấy con zombie đó cũng không đi về hướng vên này nữa mà tản ra khắp bốn phía không có mục , dần dần cách xa nơi này.

Ước chừng mấy phút sau, chân của Vương Thắng Lợi đã hết tê, hắn mang theo rìu chữa cháy và súng lục xuống xe. Đi về phía hai con zombie còn xót lại trước mặt. Con đầu tiên rất nhanh đã phát hiện Vương mập mạp, mới vừa kịp quay đầu lại, chuẩn bị gào to thì đã bị một cái phi đao bắn thủng đầu.

Con zombie thứ hai thì Vương mập mạp cũng không định dùng phi đao giải quyết, hắn muốn dùng rìu trong tay giết chết nó. Vương mập mạp làm như vậy cũng không phải là vì chán sống muốn tự sát, mà là đây chính là chuyện cần thiết. Kỹ thuật phi đao của Vương mập mạp quả thật rất tốt, mười bước bên trong gần như chính là bách phát bách trúng.

Nhưng phi đao cũng có hạn chế, nếu như zombie ở quá gần thì phi đao sẽ không phát huy ra được tác dụng. Hơn nữa Vương mập mạp cũng không khả năng luôn ở địa phương trống trải, sau này chắc chắc sẽ có lúc hắn bất ngờ gặp được zombie, phải đánh cận chiến. Cho nên bây giừo Vương mập mạp mới muốn rèn luyện một chút khả năng cận chiến với zombie của mình.