Hơn nữa tất cả mập mạp đều có một loại cảm giác, không ăn đủ no thì không ngủ được, nhất định phải ăn no mới có thể an tâm ngủ. Mặc dù Vương Bàn Tử đã tự nhắc nhở bản thân rất nhiều lần, bây giờ là tận thế. Nếu ăn quá no bụng sẽ rất dễ dàng mệt rã rời, dễ dàng để cho người ta buông lỏng cảnh giác, chỉ cần hơi lơ đễnh, mạng nhỏ đã không còn.
Nhưng khi cảm giác đói bụng truyền lên não, hắn không nghĩ được gì khác nữa. Vương Bàn Tử dự định nấu một nồi cơm có cả rau củ lẫn thịt, dù sao bây giờ khác với trước kia, không thể đòi hỏi nhiều như vậy. Nếu hắn nhất định phải nấu cơm, lại làm hai món mặn, một món canh thì có khi hắn chưa kịp ăn miếng nào đã trở thành thức ăn trong miệng zombie
Hắn vo gạo, lấy ra bốn túi cải bẹ trực tiếp đổ vào, một hộp thịt cắt thành miếng nhỏ, ném vào sau đó lại thêm chút dầu muối tương dấm, dều là áng chừng mà đổ vào. Sau đó để trên bếp gas, chỉ khoảng 10 phút sau đã có thể bắt đầu ăn.
Nhân lúc đợi cơm chín, Vương Bàn Tử muốn xử lý vết thương của mình. Trên người hắn có bảy, tám chỗ vết thương, mặc dù không cần phải khâu lại giống vết thương trên đùi, nhưng cũng chảy khá nhiều máu, bất quá bây giờ đã dừng lại.
Vết thương trên đùi lại bị rách ra, chảy máu. Nhưng máu vẫn có màu đỏ, không có nước mủ đen hôi chảy ra. Vương Bàn Tử tiếp tục tiêm một chút thuốc tê, sau đó dùng cồn i-ốt sát trùng và băng bó lại, chờ một sau khi ăn cơm xong thì uống một chút thuốc chống viêm là được.
Sau khi làm xong những chuyện này, cơm cũng đã chín. Mùi thơm đã tỏa ra bốn phía, Tử Tử đã sớm vội đến mức chạy vòng vòng xung quanh hắn mà rên rỉ. Lúc nãy bởi vì Vương Bàn Tử quá chăm chú xử lý vết thương, bây giờ lấy lại tinh thần mới phát hiện chính bụng của mình cũng đã đói đến mức kêu lên ùng ục.
Tắt lửa, Vương Bàn Tử xả hết khí trong nồi áp suất, sau đó lại dọn dẹp đồ vật cất lên xe. Cuối cùng mới trở về ngồi xuống, đợi một hồi rồi mới bắt đầu chia cơm cho Tử Tử. Vương Bàn Tử cũng không cắt xén cơm nước Tử Tử vì biểu hiện nhát gan hồi chiều.
Ngược lại cho Tử Tử không ít đồ ăn, chính hắn cũng ăn hai bát. Sau khi ăn xong hắn cho Tử Tử uống nước, chính mình cũng tiện thể uống thuốc chống viêm. Lúc này trời đã tối, Vương Bàn Tử lần nữa leo lên trần xe quan sát bốn phía. Hắn phát hiện thành thị trước kia rực rỡ, phồn hoa náo nhiệt bây giờ đã trở thành một mảnh đen kịt.
Những tòa nhà cao tầng ngày xưa sáng rực bây giờ cũng đã trở thành hang ổ của quái vật. Bên ngoài càng là có vô số mối nguy hiểm ẩn nấp.
Trong lòng Vương Bàn Tử không khỏi dâng lên một loại cảm giác cô độc. Hắn nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia, có chuyện về cha mẹ của chính mình, còn có bạn gái, rất nhiều, rất nhiều chuyện. Cũng không biết bây giừo bọn họ ra sao, chỉ hi vọng bọn hắn còn sống sót.
Vương Bàn Tử không tiếp tục ngẩn người, hắn nhảy xuống xe, gọi Tử Tử lên xe sau đó chuẩn bị lái xe rời đi. Cũng không phải là Vương Bàn Tử đổi ý dự định đi vào nội thành ngủ sau đó qua cầu đi về phía bắc, hắn chỉ muốn đổi sang một chỗ khác để ngủ mà thôi.
Sở dĩ không ở lại nơi này là bởi vì ở đây có mùi rất đậm, đầu tiên là mùi máu tươi lúc Vương Bàn Tử xử lý vết thương, còn có mùi cơm nữa. Những mùi này rất dễ dàng hấp dẫn zombie và các loại thú khác.
Vạn nhất những con dã thú kia cũng đã đột biến thì không ổn. Vương mập mạp cảm thấy bây giờ mình cũng không có đủ sức lực để tái chiến với một con Ba hành giả, nếu bây giờ mà gặp phải thì cũng chỉ có thể nhận mệnh biến thành bữa tối của nó.
Sự thực chứng tỏ rằng cách làm của Vương Thắng Lợi là chính xác, lúc hắn rời đi đã phát hiện có vài con zombie đang tiến về vị trí vừa rồi của mình. Vương mập mạp cũng không bật đèn xe, tuy nói thị lực của zombie không tốt, nhưng vạn nhất bị nhìn thấy cũng rất phiền phức.
Thật ra thì Vương mập mạp cũng không quá sợ việc gặp được zombie, mà là sợ gặp phải những người sống sót khác. Phòng ngừa có người nhìn thấy xe của hắn sau đó nảy lòng tham giống như đôi cẩu nam nữ kia. Vương mập mạp đã tự cảnh cáo mình rất nhiều lần, nếu như sau này gặp phải người như vậy thì tuyệt đối không nên mềm lòng hạ thủ lưu tình.
Nhưng nói thì nói như vậy, nếu thật sự để cho Vương mập mạp đi giết người, hắn tự mình cảm giác vẫn là có chút không nỡ xuống tay. Dẫu sao hắn cũng đã sinh hoạt trong thế giới văn minh, pháp trị ba mươi năm. Tai nghe mắt thấy đều là những chuyện thường ngày. Nếu bắt hắt đột nhiên phải quay về văn minh dã man thời tiền sử, một lời không hợp liền giết người hoặc là trực tiếp săn giết lấy đồng loại làm thức ăn, hắn không làm được.