Chương 27: Cắm trại

Hắn dùng súng là bởi vì dao phay của hắn đã hỏng, dẫu sao hắn chém Phục cừu giả mãnh liệt như vậy, không hỏng mới là lạ. Thanh dao phay kia đã cùng Vương mập mạp trải qua gian hiểm, lập được nhiều công lao lớn, cuối cùng đã bị Vương mập mạp vô tình vứt bỏ.

Phía sau quầy bán hàng có một gian phòng, là phòng chờ của chủ xe. Bên trong có ti vi, máy tính, còn có đặc biệt có nhân viên bưng trà rót nước. Đi sâu vào bên trong chính là xưởng sửa chữa. Vương mập mạp rất lo lắng bên trong có zombie, nhưng lần này vận khí của hắn rất tốt. Không những không gặp zombie, mà còn tìm được chiếc xe mình muốn. Chiếc xe này tuyệt đối tốt hơn so với Đông phong, hơn nữa là tốt hơn rất nhiều.

Trên chìa khóa xe có nhãn hiệu, hắn cũng không cần phí sức đi tìm. Mà xe cũng đã hoàn thành bảo dưỡng, đang đỗ ở khu vực hoàn thành sửa chữa! Hắn cũng không nói nhảm, Vương mập mạp trực tiếp mở ra cửa cuốn, lái xe ra ngoài.

Điều đáng nói là lần này hắn còn tìm được một cái rìu chữa cháy ở trong xưởng. Vương mập mạp thử vung mấy cái, cảm thấy cũng tiện tay nên cũng vứt nó xuống ghế ngồi bằng da thật. Sau đó mở cửa xe để cho tử tử chân đầy bùn đất ngồi ở ghế lái phụ. Tiếp theo hắn lại bê thêm mấy can xăng trong xưởng sửa chữa lên xe.

Nếu như bị chủ xe thấy được những hành động này của hắn chắc sẽ đau lòng muốn chết. Nhưng Vương mập mạp không thèm quan tâm, bởi vì đây cũng không phải là xe của hắn. Khi hắn lái xe đi ra, trực tiếp đâm gãy thanh ngang chặn đường. Vương Thắng Lợi cũng không trực tiếp lái xe về phía bắc, mà muốn quay trở lại khu khai phát.

Đương nhiên không phải hắn muốn đi xem có người sống sót hay không để cứu vớt bọn họ hay gì gì đó. Mà hắn quay trở lại để lấy vật tư trên Đông phong. Sau khi đến nơi, hắn chuyển tất cả mọi thứ lên xe mới. Cuối cùng còn hai thùng dầu diesel, Vương mập mạp suy tính hồi lâu, cuối cùng cũng chất lên xe. Mặc dù xe hắn lái bây giờ dùng xăng, không dùng được dầu diesel, nhưng đây cũng là vật tư quan trọng. Có thể dùng làm nhiên liệu, có thể coi như vũ khí, ở thời khắc mấu chốt còn có thể dùng làm vật trao đổi với người sống sót khác. Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Vương mập mạp mới quay đầu xe đi về phía bắc, chính thức bước vào hành trình trở về nhà.

Thành phố Long Giang ở phía đông nam duyên hải, gần với Đài Loan, phía nam giáp với tỉnh Quảng Đông. Long Giang Long Giang, tuy trong tên có “giang(sông)” nhưng cũng không nhất thiết phải có sông, nhưng ở trong Long Giang đúng là có một con sông, tên là Ô Long Giang!

Nghe đồn ở thời kỳ thượng cổ, có một con Giao long màu đen ở nơi đây tu đạo, khi nó đắc đạo phi thăng, nơi nó từng ngủ đã biến thành một con sông lớn. Vốn là muốn đặt tên nó là Hắc Long Giang , nhưng ở Đông Bắc đã có một con sông tên như vậy nên sau đó đặt tên con sông này là Ô Long Giang.

Không bàn đến truyền thuyết là thật hay giả, nhưng con sông này lại là thật. Vương Bàn Tử muốn đi lên phía bắc, con sông này chắn ngang đường của hắn, nên hắn phải đi qua Ô Long Giang.

Vương Bàn Tử cảm thấy nước mình sẽ không làm giống như trong phim Hollywood, vì ngăn cản Zombie nên nổ sập cầu chính mình hẳn là có thể đi qua.

Hiện tại vấn đề ở chỗ cả hai cây cầu bắc qua Ô Long giang đều nằm trong nội thành! Có sự đầu tư của các công ty từ Đài Loan, những năm gần đây nhân khẩu của thành phố Long Giang tăng vọt, 4 khu quản hạt có gần 250 vạn người, đó là còn chưa tính đến người từ nơi khác đến làm ăn.

Đen đủi hơn nữa, cũng không biết trước đây phân chia như thế nào, hai cây cầu qua Ô Long giang một cái nằm ở Giang Bắc khu, một cái nằm ở Giang Nam khu.

Theo lý thuyết mà nói, cho dù Vương Bàn Tử muốn đi qua cây cầu nào thì cũng phải đi xuyên qua hai khu quản hạt. Nếu như bình quân mà tính, một khu cũng có hơn 80 vạn người, hai khu chính là một trăm sáu mươi, bảy mươi vạn.

Bởi vậy Vương Bàn Tử cũng không vội vàng lên đường đi về phía bắc. Chủ yếu là bởi vì hai nguyên nhân, trời sắp tối rồi mà buổi tối tầm nhìn của hắn quá ngắn. Mà Zombie dựa vào khứu giác và thính giác, không bị ảnh hưởng bởi bón đêm. Nếu lên đường vào ban đêm thì rất nguy hiểm!

Mặt khác Vương Bàn Tử liên tiếp trải qua mấy cuộc chiến, thể của hắn đã sắp cạn kiệt. Lúc này hắn vừa mệt vừa đói, trên người còn có vết thương, bởi vậy hắn muốn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi lên đường.

Khu khai phát cách nội thành một đoạn, Vương Bàn Tử quyết định đi qua cầu lên phái bắc cho nên phải đi qua Giang Nam Long Văn Khu, cùng Giang Bắc Tân Phổ khu. Hắn thừa dịp trời còn chưa có tối, lái xe đến công viên Thượng Hồ, Công viên Thượng Hồ ở vào giữa khu khai phát và Long Văn Khu, vừa có thể làm nơi đi bộ rèn luyện thân thể cho người trong nội thành, cũng có thể làm nơi dạo chơi cho nhân viên của khu khai phát.

Tận thế bắt đầu vào lúc hai, ba giờ đêm. Ngoại trừ một ít cặp đôi muốn trải nghiệm cảm giác kích thích, ở nơi này khả năng cao là có rất ít người. Mà nếu không có người đồng nghĩa với việc cũng sẽ không có zombie.

Vận khí của hắn không tệ, khi hắn đến công viên trời vẫn chưa tối hẳn, hắn tìm một chỗ sườn núi nhỏ. Đây là nơi người ta cố ý tạo ra rồi trồng cỏ để làm cho người đến công viên có cảm giác đang đứng trong thảo nguyên. Hắn đứng trên nóc xe, nhìn xung quanh một lượt. Quả nhiên không có zombie.

Lúc này Vương mập mạp mới an tâm lại, lấy bếp ga từ trên xe.Thứ này hắn tìm thấy ở trạm cứu hỏa. Hắn chuẩn bị làm một bữa cơm, Chocolate và thịt hộp hắn ăn lúc trưa đã sớm bị tiêu hóa hết, trong dạ dày bây giờ trống không đến khó chịu