Chương 30: Vội vàng

Mới bắt đầu thì chỉ luyện tập với một con, sau đó từ từ gia tăng, không cầu có thể lấy một địch trăm, nhưng vẫn phải cố gắng lấy một địch bốn, năm nếu không thì rất khó lăn lộn ở trong tận thế.

Đám zombie này có năng lực hành động và tốc độ nhanh hơn so với zombie trong các bộ phim tận thế rất nhiều. So với người bình thường cũng không kém chút nào. Dĩ nhiên cũng nhanh hơn so với Vương mập mạp, bởi vì hắn cũng không thuộc về người bình thường.

Đến đây thì lại phải nói nhiều vài câu, trong quần thể của những người béo, nếu là ngươi không có tiền thì rất dễ dàng bị người khác ghét. Hình thể mập mạp rất dễ dàng đổ mồ hôi, mùi cơ thể cũng sẽ nồng nặc, khiến người khác khó chịu. Chạy không nổi, làm việc cũng tương đối chậm, vì vậy tạo cho người khác một loại cảm giác là ngươi đang lười biếng, khiến người khác chán ghét.

Có rất ít cô nàng thích người mập, bởi vì hầu hết mập mạp đều không đẹp trai. Điểm quan trọng nhất, sự hiểu lầm từ thiên cổ đó là mập mạp và cường tráng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau khác nhau. Trên thân người mập mạp là thịt béo, còn cường tráng thì là bắp thịt.

Rất nhiều người vẫn luôn nghĩ là những người béo sẽ rất khỏe, luôn cho rằng người mập mạp thì sẽ có sức lực lớn, thật ra thì mập mạp mới không có sức lực. Sức lực thì cần phải luyện tập mới có, còn những người mập mạp thì chỉ có lúc ăn thì mới bỏ sức mà ăn chứ còn những chuyện khác thì khá chậm chạm, lười biếng. Vậy mới nói người mập không hề có sức lực lớn như mọi người vẫn nghĩ.

Nhưng hầu hết mọi người không biết việc này, cứ có việc nặng việc nhọc mà mình không muốn làm thì sẽ gọi người béo tới hỗ trợ. Mà những người mập mạp thì tương đối hiền lành, nếu ngươi đã nhờ thì ta cũng giúp, kết quả là cuối cùng vẫn làm không nổi, còn bị mắng một câu: Ăn cho lắm vào béo như thế nhưng chẳng có ích gì.

Thật ra Vương mập mạp rất muốn nói một câu: Liên quan mẹ gì đến ngươi, ta ăn hết gạo nhà ngươi sao?

Không nói nhiều lời thừa thãi, con zombie kia thấy Vương mập mạp, cứ như nhìn thấy một bữa tiệc lớn. Mặc dù không chảy nước miếng nhưng trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, có vẻ rất hưng phấn, nhảo về phía Vương Thắng Lợi.

Vương mập mạp không cần tạo tư thế đẹp đẽ, anh dũng. Bởi vì làm vậy cũng không có ai nhìn thấy.

À, ngược lại là có một con chó, nhưng không biết là nó nhìn có hiểu hay không nữa. Vương mập mạp muốn cận chiến cũng có hiệu quả như phi đao là tốt nhất, mong có thể dùng một đao giết chết con zombie này.

Ngay lúc nó nhào tới, Vương mập mạp căn chuẩn thời cơ, một cước đá vào trên bụng zombie, zombie lảo đảo lui về phía sau ngã lăn trên đất, Vương mập mạp đã vung lên rìu chữa cháy, bổ thẳng vào đầu nó. Não tương tung tóe, nhất kích tất sát.

Sau khi giết chết zombie, Vương mập mạp xoay người lại. Trở lại bên cạnh xe, trước tiên rửa ráy sạch sẽ, sau đó đem số cơm còn thừa hôm qua, thêm chút nước vào, trực tiếp nấu thành cháo. Tử Tử đi vệ sinh, Vương mập mạp tiện tay kiếm mấy cành cây khô từ bồn cây đốt lên để khử trùng phi đao của mình.

Thật ra việc khử trùng này rất phiền toái, Vương mập mạp vốn là người thích sạch sẽ. Tận thế đến, bây giờ lại có virus zombie, khi hắn giết zombie thì trên tay, trên người không tránh khỏi sẽ dính phải vết máu. Vương mập mạp lo lắng mình không chết vì bị zombie cắn mà sẽ chết vì bị nhiễm máu của zombie sau đó ngoẻo tại đâu đó.

Loại này lo lắng, đã xuất hiện trong đầu Vương mập mạp từ lần đầu tiên hắn tắm sau tận thế, nhưng may mắn là đến nay vẫn chưa xảy ra sự cố gì giống vậy. Vương mập mạp cũng không biết rõ rốt cuộc nên làm như thế nào, dù sao lần nào hắn cũng cố gắng để mình không bị dính máu của zombie, hơn nữa trước khi ăn uống cũng phải rửa sạch sẽ cả đồ ăn lẫn tay chân.

Dĩ nhiên loại rửa sạch này cũng chỉ là dùng nước trong rửa một lần mà thôi, có thật sự có tác dụng hay không thì hắn cũng không biết. Dù sao đến nay cũng không xảy ra vấn đề gì.

Hắn vẫn luôn dành ra thời gian để khử độc trên vũ khí, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Hắn luôn khử độc vũ khí của mình, dùng nước sôi đun hoặc trực tiếp dùng lửa, có khi thì dùng cả hai. Tỷ như hôm nay vậy Vương mập mạp vừa cho vào nước đun hồi lâi sau đó lại vớt ra hơ trên lửa.

Hắn cũng đã sớm nghĩ tới việc phải khử trùng vũ khí, ban đầu khi tìm kiếm đồ dùng nấu ăn ở sở cảnh sát cứu hỏa hắn đã cố ý cầm thêm một cái nồi, hơn nữa còn đánh dấu ra chỉ dùng nó để khử trùng vũ khí.

Vương mập mạp cho phi đao vào nồi bắt đầu đun, cơm cũng đã chín, Tử Tử cũng đã giải quyết xong. Một người một chó ăn uống no đủ, sau đó thu dọn một chút rồi tiếp tục lên đường. Hôm nay đã là ngày thứ bảy từ khi sinh hóa nguy cơ bùng nổ, chỉ còn tám ngày là đến ngày hẹn với cha mẹ, hắn rất vội vàng.