Chương 281: Kẻ Bảo Thủ
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Lần này kiến đen không tránh nữa, chân lưỡi liềm giơ lên, đối chiến một đao của Alan.
Keng một tiếng, kiến đen bị một đao của hắn bổ cho lùi về sau, gan bàn tay Alan kịch chấn, nhưng cũng khiến kiến đen bị phản chấn không nhẹ. Hắn trong lòng kinh ngạc, lúc này nghe thấy tiếng động bên lòng núi truyền đến, biết không đến mấy giây đồng hồ sẽ có các hậu vệ kiến chúa khác nhắm đến.
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Tâm ý vừa động, Nguyên lực trong cơ thể nổ vang, hai mắt Alan sáng lên sắc bén, vô cùng khiếp người. Hắn khẽ quát một tiếng, hợp đao nhào tới, Tiêm Nha vừa vung lập tức ánh trăng hiện ra, đao thế bao trùm già nửa người con kiến đen. Kiến đen trong chớp mắt không biết trúng bao nhiêu đao, trừ khe hở ở khớp nối, những chỗ khác sau khi trúng đao chỉ để lại một vết nứt, chứ không bị thương đến chỗ yếu hại.
Trùng xác của những thân vệ kiến chúa vô cùng chắc chắn, chỉ sợ súng máy bình thường cũng không làm gì được chúng. May là chỗ khớp nối không có giáp đen bao trùm, vô cùng mềm, cho dù đao kiếm bình thường cũng có thể dễ dàng cắt ra chứ đừng nói đến ma võ cấp hai như Tiêm Nha. Nắm được nhược điểm của kiến đen, Alan chân đạp hoạt bộ, tránh chân lưỡi liềm của kiến đen tấn công, đồng thời kéo đao chém ra. Một luồng ánh sáng xẹt qua hai khớp nối trên người kiến đen.
Kiến đen lập tức phun ra máu màu xanh vàng, ngã xuống đất không dậy nổi. Miệng vết thương vừa lớn vừa sâu, cơ thể và thần kinh bị Alan một đao chặt đứt, tuy chưa chết ngay nhưng cũng không thể truy kích hắn. Alan lập tức lùi nhanh lại, trèo lên vách đá. Lúc này các thân vệ kiến đen khác đã tràn ra huyệt đạo, đuổi sát phía sau Alan. Alan dùng cả tay lẫn chân, nhanh chóng chui vào thông đạo lúc đến, đồng thời tiện tay cởi một quả lựu đạn bên hông, không thèm nhìn đã ném về phía sau, người toàn lực nhào về phía trước.
Trong nháy mắt, phía sau vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, sóng xung kích mang theo luồng khí nóng rực gào thét cuốn qua đỉnh đầu hắn. Alan lúc này mới ngẩng đầu lên, mấy con kiến đen bị thiêu chết cháy đen chân co quắp.
Hắn nhân cơ hội rời đi.
Trong chốc lát nơi này đã tràn đầy kiến đao, nhưng Alan đã đi xa, hơn nữa trên người hắn bôi máu kiến với vôi che mùi cơ thể, khiến kiến đao muốn đuổi theo cũng không được, cuối cùng giải tán.
Sau khi thoát khỏi tổ kiến, Alan liền nhanh chóng trở về sườn núi chỗ tiểu đội. Trên sườn núi đã tụ tập mấy tiểu đội khác, bọn họ nhìn thấy ám hiệu liên lạc của Nạp Tư liền chạy tới, nghe nói Alan một mình đi trinh sát tổ kiến, mấy sĩ quan không khỏi lo lắng. Chỉ có Cáp Bột dáng vẻ không quan tâm, còn nhìn phía tổ kiến thỉnh thoảng cười lạnh.
…
-Là Alan, anh ấy trở lại rồi!
Lộ Thiến dùng kính viễn vọng chiến thuật quét qua sơn địa liền thấy một bóng dáng đang nhanh chóng lại gần, cô vui mừng nói.
Cáp Bột nhổ ngụm nước bọt, thu lại nụ cười trên mặt.
Khi Alan trở lại sườn núi, mấy sĩ quan lập tức vây lại hỏi về tình hình của tổ kiến. Alan kể lại những gì hắn thăm dò được, đồng thời dùng ngón tay vẽ bản đồ đơn giản trên bùn đất ở mặt đất và giải thích.
-Nhìn từ không gian trong lòng núi thì số lượng kiến đao bình thường e là có ba bốn trăm con, kiến đen thân vệ khoảng mười ba mười bốn con, lại thêm một con kiến chúa, tôi cảm thấy chúng ta phải hành động cẩn thận.
Alan dứt lời ngồi xuống, Lộ Thiến đưa qua bình nước hành quân, hắn nhận lấy uống một ngụm, nhìn về các sĩ quan khác:
-Mọi người có ý kiến gì không?
-Chỉ là mấy con kiến lớn thôi, chúng ta từ mấy thông đạo tấn công vào, vây giết là xong.
Cáp Bột dùng tay chỉ lối vào mấy thông đạo.
Nghe thấy thế, Trung sĩ Diệp Phong lắc đầu:
-Không ổn, sào huyệt kiến đao nhiều lối, dù chúng ta đồng thời tấn công thì cũng chưa chắc đạt được hiệu quả vây giết. Ngược lại có khả năng bị những loài nguy hiểm quen thuộc thông đạo chặn giết khiến chúng ta ai nấy tự chiến, cuối cùng bị tiêu diệt từng phần.
Vị Trung sĩ này là người Phương Đông, tâm tư tinh tế cẩn thận. Thấy anh ta phủ định chiến thuật của mình, Cáp Bột vô cùng không vui, lập tức hừ một tiếng. Có lẽ trước đó bị Kha Kiệt Tư nhắc nhở “sâu sắc” nên gã cũng không lập tức phát tác như trước kia, lựa chọn im lặng không lên tiếng.
-Trung sĩ Diệp nói có lý, theo ta thấy, mục tiêu chúng ta tấn công vẫn nên đặt lên kiến chúa.
Trung sĩ Ma Đức trầm ngâm, cuối cùng ngón tay rơi trên khu vực kiến chúa Alan vẽ.
Hai sĩ quan còn lại cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Lộ Thiến cắt lời:
-Giữa kiến chúa và đàn kiến có một mối liên hệ vô hình. Trên thực tế, đàn kiến có một ý chí quần thể, ý chí quần thể này lại lấy kiến chúa làm chủ thể. Một khi kiến chúa chết thì ý chí quần thể này cũng sẽ theo đó mà sụp đổ lâm vào hỗn loạn, không cần chúng ta ra tay thì chúng sẽ tự tan rã. Đến khi chúng gặp được đàn kiến khác thì mới được thu làm thành viên tổ kiến mới.
-Đây là cuộc nói chuyện giữa các Trung sĩ, không đến lượt một binh sĩ như ngươi nói.
Cáp Bột lạnh lùng hô.
Mấy sĩ quan và một vài binh sĩ gần đó đều ném ánh mắt bất mãn về phía gã.
Alan lạnh nhạt:
-Lộ Thiến nói có lý, với lại mọi người cùng nhau hành động nên đồng lòng hợp sức. Nếu binh sĩ có ý kiến, thân là trưởng quan thì phải có đức tính biết lắng nghe. Mọi người thấy sao?
Diệp Phong lên tiếng đầu tiên:
-Đó là điều đương nhiên, nếu không có độ lượng nghe ý kiến của cấp dưới thì chỉ là kẻ bảo thủ cố chấp.
Lúc này, Cáp Bột bị mất mặt, gã chỉ đành chép miệng không nói gì nữa.
Alan nói với Lộ Thiến:
-Cô còn có ý kiến gì không?
Trong những người này, chỉ có hắn biết rõ nhất bản lĩnh của Lộ Thiến. Ngày đó trong lôi đài Tử Vong, chỉ hai người mà cô có thể nghĩ ra rất nhiều kế sách. Chỉ có điều Alan đi thẳng vào chủ đề, chọn cách đơn giản nhất cũng thô bạo nhất nhưng tình hình hiện giờ và ngày đó khác xa nhau.
Lộ Thiến cũng không khiêm nhường:
-Rất đơn giản, nếu đã xác định được mục tiêu thì việc còn lại chính là xâm nhập và giết địch. Về phương diện xâm nhập thì Alan đã thăm dò được huyệt đạo dẫn đến nơi kiến chúa ở. Điều này chắc không khó, có điều khó ở phương diện giết địch. Ta có thể tưởng tượng được khi chúng ta tiến vào sào huyệt của kiến chúa thì nó nhất định sẽ gọi kiến đao đến bảo vệ mình.
-Nếu để nhiều kiến đao chặn ở bên trong thì ta tin chắc đó sẽ là một trận chiến vô cùng gian khổ.
Ngón tay Lộ Thiến di đến không gian ngoài sào huyệt kiến chúa:
-Ý kiến của ta là để một đội phụ trách tấn công kiến chúa và thân vệ của nó. Những đội khác bố phòng ở khu vực này, ngăn kiến đao đến cứu viện. Chỉ cần kiên trì đến khi kiến chúa bị giết thì kiến đao sẽ tự giải tán, tổ kiến này liền mất uy hiếp.
-Vậy ai phụ trách giết kiến chúa?
Trung sĩ Diệp Phong hỏi.
Trung sĩ Ma Đức nhìn về phía Alan:
-Nếu kiến chúa do Trung sĩ Alan phát hiện thì nên để bọn họ ra tay.
Ý của y rất rõ, phải nhường công đầu giết kiến chúa cho Alan. Đương nhiên, muốn giành được công lao này cũng không đơn giản. Bỏ qua kiến chúa không nói, hơn mười con kiến đen kia đã là rắc rối rất lớn.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!