Chương 264: Ngươi Phi Thường Làm Chuyện Phi Thường
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Hắn phát hiện ra bản thân đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới đôi chân là vực sâu vô tận!
Thế giới ở đây dường như bị một lưỡi dao vô hình khổng lồ chém qua, lấy Alan làm điểm giữa, một đường địa tầng đứt gãy đang kéo dài về hai đầu trái phải, tầm nhìn của mắt không có cách nào nhìn đến điểm cuối của địa tầng đứt gãy ở đâu.
Bên dưới không gian địa tầng đứt gãy như bị đao búa gọt qua là một quang hà quanh co uyển chuyển.
Đường cong ánh sáng nhô lên ở đường biên chính là do sự khúc xạ của quang hà tạo nên.
Quang hà có ánh sáng vàng cam, nó không hề tĩnh lặng, khi không lại có âm thanh trầm đục vọng ra từ đó.
Alan có thể cảm nhận được sức nóng kinh người ở dưới lòng bàn chân truyền đến, quang hà ở dưới đáy không gian có lẽ cách xa đến vạn dặm nhưng vẫn nóng đến ghê người.
E rằng bên trong hà lưu này có sự tồn tại của thứ còn nóng rực hơn gấp hàng trăm nghìn lần dung nham!
Không gian cô quạnh, địa tầng đứt gãy, quang hà, không gian ý thức kỳ dị này tràn đầy ý vị thần bí khó có thể diễn tả bằng lời.
Tại sao nó tồn tại?
Ý nghĩa là gì?
Là không gian hư cấu trong ý thức của Alan hoặc bản thân nó đã tồn tại ở bên trong ý thức của hắn?
Những vấn đề này, Alan không thể biết được?
Alan chỉ cảm thấy trong quang hà đó hình như có sự vật gì đó mà hắn thực sự muốn vào xem qua.
Nhưng bản năng lại thét gào, kêu hắn tránh xa quang hà.
Khi ý thức chần chừ giữa sự hiếu kỳ và bản năng, cả thế giới đột nhiên rời xa, như rời khỏi tinh hải Nguyên lực vậy, sự vật thu nhỏ lại, mơ hồ.
Cuối cùng ánh sáng hiện lên trước mắt, Alan nhìn thấy rèm cửa sổ bị cơn gió sớm mai lay động, cũng như ngoài cửa sổ ánh lên tia sáng nhàn nhạt ở cuối chân trời.
Ý thức đã trở về với hiện thực.
Hắn khởi động bài tập thư giãn cơ bắp rồi cảm nhận Nguyên lực bên trong cơ thể.
Điều kỳ quái là huỳnh huy được thu hái từ tinh hải Nguyên lực không làm hắn mạnh thêm một chút nào như trước đây mà ngược lại Nguyên lực bị tiêu hao đi một phần.
Phần huỳnh huy Nguyên lực bị biến mất đó ở đâu, hắn cảm thấy liên quan đến không gian ý thức đó.
Đó rốt cục là nơi gì, chỉ cần ý thức dừng lại giây lát lại cần phải chi trả bằng số huỳnh huy mới thu hái và một phần Nguyên lực?
Alan lắc đầu, hắn phát hiện vấn đề này giống Ác Ma Lễ Tán, cả hai đều khiến người ta không có cách nào lý giải.
Đối với vấn đề tạm thời chưa nghĩ thông suốt, hắn không có ý định hao phí tâm sức đi suy nghĩ, huống hồ hôm nay là ngày rời khỏi địa cầu.
Hắn sẽ cùng Ôn Toa Bối Lạc khởi hành đi đến tinh vực Ước Đốn nên còn rất nhiều việc cần làm.
Alan tắm rửa sạch sẽ rồi lấy một chiếc hòm trang bị vũ khí từ dưới gầm giường ra.
Mở chiếc hòm ra, bên trong là một bộ công cụ phòng ngự ma năng mới tinh do A Đại Nhi tặng.
Bộ công cụ phòng ngự này được đặt tên là “thẩm phán vinh quang”, nó có thể kích hoạt năng lực Thẩm Phán Chi Quang và chuyển hóa Nguyên lực hấp thu xung kích hai mươi để tiến hành một lần phản kích, ở trong công cụ phòng ngự nhị đẳng cũng được coi là có tính năng vượt trội.
Mặc từng cấu kiện của công cụ phòng ngự, trên người Alan liền thêm một bộ giáp phòng ngự nhẹ có màu ghi bạc và khảm đường văn đạo năng màu vàng kim nhạt, mặc thêm bộ quân trang lên người nữa, đây là quân trang Thiên Lang Tinh do Mễ Luân đưa đến.
Đồng phục của quân đoàn Thiên Lang Tinh lấy màu nhạt làm chính, khâu thêm trang sức màu sẫm.
Còn về quân hàm, chủ yếu được thể hiện ở lon cầu vai và trên huy hiệu.
Với thực lực hiện tại của Alan, phù hợp với tư cách Trung sĩ trong hệ thống quân hàm ở Liên bang, do đó ở trên lon cầu vai có ba vạch vàng, dùng nó để phân biệt.
Cuối cùng Alan cầm lên một vỏ đựng đao đặc biệt do hắn tự tay khâu may.
Dùng da mềm ở phần bụng dưới của con thằn lằn Thái Lan khổng lồ, khâu may nên một vỏ đựng đao để tiện cất đao cốt Tiêm Nha.
Da thằn lằn dẻo dai hơn nhiều so với loại da thường, hơn nữa chất da thô ráp, lấy để đựng đao cốt mang phong cách nguyên thủy như Tiêm Nha ngược lại rất thích hợp.
Còn về Ác Ma Lễ Tán thì buộc ở cạnh đùi.
Ngoại hình của Ác Ma Lễ Tán nếu không trong trạng thái thức tỉnh thì không khác gì dao găm thông thường, không cần phải tốn công che giấu Nguyên khí này, chỉ cần khi sử dụng cẩn thận một chút là được.
Nhấc Tiêm Nha, Alan xuyên qua phòng khách rồi đi ra khỏi chỗ ở dực tháp.
Khi đóng cửa lại, Alan ngó sâu vào trong cửa.
Cánh cửa này, có lẽ phải hai năm sau nữa mới được mở lại.
Đóng cửa, Alan đi xuống dực tháp.
Bên ngoài tháp, Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y đã đợi ở đó từ lâu, hai người nhìn thấy Alan đi ra đều ngẩng đầu lên nhìn.
Trên khuôn mặt Uy Lợi Khắc lộ ra nụ cười nhẹ, Bố Lạc Y thì mặt không biểu cảm đứng thẳng như tháp sắt.
-Các cậu nghĩ kỹ chưa?
Alan hỏi.
Uy Lợi Khắc gật đầu:
-Chán ở đây lắm rồi, thay đổi môi trường cũng không tệ.
-Chỉ cần là chiến trường, thì không có nơi nào là tôi không dám đi!
Bố Lạc Y trầm giọng.
Alan ngẩng đầu nhìn về tòa nhà chính của lâu đài cổ.
Ánh nắng sớm mai dần hé, bên trên tòa nhà chính có chiến cờ hình Ưng Sư Thú đại diện cho Bối Tư Kha Đức đang bay phấp phới trong gió, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa đang nhảy múa.
Chằm chằm nhìn vào chiến cờ trong phút chốc, Alan mới thu hồi ánh nhìn rồi nói khẽ:
-Vậy chúng ta đi thôi, hy vọng các cậu đừng hối hận về sự lựa chọn của mình.
Sau lễ giáng sinh, Ôn Toa Bối Lạc có gặp qua Alan một lần.
Nữ nguyên soái bày tỏ, nếu Alan muốn hắn có thể dẫn theo Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y, đã muốn bồi dưỡng hai người thành thành viên nồng cốt của mình chi bằng bắt đầu bồi dưỡng độ ăn ý từ bây giờ.
Nơi phải đi dù sao cũng là chiến trường hỗn loạn, do đó Alan để cho họ có thời gian suy nghĩ mấy ngày.
Hôm nay, họ đã trực tiếp dùng hành động thay cho câu trả lời.
Không có tiễn đưa, gần như chưa từng kinh động đến bất kỳ ai, một chiếc phi hạm lặng lẽ đón ba người đi.
Tuy nhiên tại thư phòng ở tòa nhà chính, Hoắc Ân đến đây sớm hơn nhiều so với thường ngày, ông đứng ở cửa sổ, mắt dõi theo phi hạm bay lên cao, rời xa.
-Đi rồi.
Hoắc Ân đột nhiên nói.
Ở phía sau ông, Hải Tân cúi thấp đầu:
-Thiếu gia nhất định sẽ quay trở về.
-Hy vọng như vậy.
Hoắc Ân cười khổ lắc đầu:
-Nếu không phải là Ôn Toa Bối Lạc đưa ra yêu cầu, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý. Bởi chiến trường đó đối với Alan mà nói vẫn còn quá sớm.
Ông hít sâu một hơi, xoay người lại:
-Người phi thường làm chuyện phi thường, nếu Alan có thể trở về từ chiến trường hỗn loạn, vậy sẽ có lợi ích rất lớn đối với chuyện sau này nó phát triển sự nghiệp của mình. Bản thân chúng ta cũng có rất nhiều việc phải làm, Hải Tân tiên sinh, phiền ông hẹn Hưu Đốn tiên sinh giúp ta. Hy vọng ông ta sẽ nể mặt tình nghĩa với Alan đừng từ chối làm cố vấn kỹ thuật công xưởng vũ khí ma năng của chúng ta.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!