Chương 265: Cất Cánh

Chương 265: Cất Cánh

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Hải Tấn khom người:

-Tôi đi làm ngay.

Đi đến cạnh cửa, Hoắc Ân lại nói:

-Lão gia, cha sứ Mễ La mà thiếu gia Alan mời sẽ đặt chân đến Babylon vào chiều nay.

-Cha sứ Mễ La, nghe nói là bạn của bố thiếu gia.

Hoắc Ân nheo mắt lại, nhiệt độ trong thư phòng đột nhiên giảm đi đôi chút, sau đó mới khôi phục bình thường.

Tộc trưởng Bối Tư Kha Đức trầm giọng nói:

-Sắp xếp ông ta ở thị trấn Lai Ôn, cho người theo dõi hai tư trên hai tư cho tôi. Có thời gian tôi sẽ đi bái kiến vị cha sứ này.

Hải Tân gật đầu rồi mở cửa rời đi.

Ánh mắt Hoắc Ân không ngừng biến hóa, cuối cùng than nhẹ một tiếng:

-Vị cha sứ Mễ La này, nếu biết A Cơ Mễ Đức ở đâu thì tốt rồi…

Khi màu vàng của những tia nắng che phủ quá nửa sân bay quân cảng A Thụy Tư, một chiếc phi hạm loại nhỏ hạ cánh tại cửa cảng số năm chuyên dụng của quân đoàn Thiên Lang Tinh.

Tinh hạm loại nhỏ chuyên dụng của Sói Đỏ đang ở trạng thái chờ lệnh, boong lên xuống tiếp giáp mặt đất.

Khi mấy người Alan đi xuống phi hạm, bóng dáng của Ôn Toa Bối Lạc cũng xuất hiện ở cửa ra vào của tinh hạm.

Cô mặc trên người bộ quân trang thể hiện tư thái hiên ngang, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu lên:

-Đừng lề mề nữa, tất cả nhanh lên, xin thông đạo warp cũng phải mất khá nhiều thời gian nữa.

Alan cười rồi nhấc Tiêm Nha bước nhanh lên boong.

Ở phía sau hắn, Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y hơi rớt lại phía sau một chút. Bố Lạc Y hình như không quen biết Ôn Toa Bối Lạc, khẽ nói:

-Người phụ nữ này là ai? Cô ấy nguy hiểm gấp hàng trăm nghìn lần so với tất cả sinh vật giống cái mà tôi gặp qua.

Uy Lợi Khắc chảy mồ hôi ròng ròng, nói nhỏ:

-Đừng nói linh tinh, anh bạn, hãy nghĩ cho cái đầu đáng yêu của anh đi.

Tai Ôn Toa Bối Lạc động đậy, dường như nghe thấy họ đang thảo luận về mình.

Khẽ hừ một tiếng lại dọa Uy Lợi Khắc sợ ra cả mồ hôi lạnh.

Nguyên soái Tham Lang gọi phó quan ở bên cạnh lại:

-Mễ Luân, ta đi sang phòng điều khiển, mấy đứa nhóc này giao cho anh.

-Người yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chúng.

Ôn Toa Bối Lạc thông qua cửa tự động rời đi, phó quan hành quân lễ với cô, sau đó mới nói với ba người Alan:

-Tinh hạm chuẩn bị cất cánh, các cậu ngồi xuống và thắt dây an toàn. Khi bay qua tầng khí quyển sẽ hơi rung lắc, yêu cầu không tùy tiện rời khỏi chỗ ngồi để tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Nói rồi lấy mình làm mẫu, ngồi vào một vị trí trong khoang hạm và thắt đai an toàn màu cam vào người.

Ba người Alan làm theo, sau khi thắt vào người, tinh hạm hơi chấn động, boong lên xuống đã thu vào.

Alan ngồi ở cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh cửa cảng ở bên ngoài.

Lúc này, trong khoang hạm vang lên giọng nói của Ôn Toa Bối Lạc qua loa:

-Hy vọng các cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta xuất phát ngay bây giờ. Hãy hưởng thụ chuyến du hành giữa các hành tinh lần đầu tiên của các cậu đi, các tiểu tử!

….

Đây là lần đầu tiên Alan tham gia chuyến du hành vũ trụ, nói không căng thẳng là lừa người.

Nhưng hắn vẫn ổn, ít nhất có thể thông qua sự hít thở theo quy luật để bình ổn tâm trạng.

Người Cao Địa như Bố Lạc Y thì không ung dung được như vậy.

Họ tự cho mình là con cháu của đất mẹ, sinh sống ở cao địa Tổ Tạp lâu dài, họ đối với thiên không có sự sợ hãi khủng khiếp.

Cho dù Bố Lạc Y cũng được coi là dũng sĩ trong số người Cao Địa nhưng cũng không có cách nào quay lưng với nỗi kính sợ trong bản năng.

Hiện tại phải xuyên phá bầu trời, anh ta sao có thể không căng thẳng chứ.

Người Cao Địa đang nắm chặt lấy tay vịn, bắp tay thô chắc đang nổi đầy gân xanh, tay vịn dưới bàn tay đang phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.

Ngược lại, Uy Lợi Khắc là người bình tĩnh nhất.

Mễ Luân nhìn thấy, mỉm cười:

-Lần đầu du hành trong vũ trụ khó tránh khỏi sự căng thẳng nhưng như tôi và nguyên soái đi đi về về nhiều lần thì đã quen rồi. Thật ra cũng không có gì, ngoại trừ khi ra vào tầng khí quyển bị rung lắc ra, bên ngoài vũ trụ hoặc là thông đạo warp lại rất bình lặng. Chỉ có điều con người ở ngoài vũ trụ, môi trường vô biên vô tận khiến người ta sợ hãi. Cho dù chiến lực top đầu nhưng một khi mất đi sự bảo vệ của tinh hạm, ở bên ngoài vũ trụ đều lập tức bị vắt thành thịt vụn. Về điểm này, dù là cường giả siêu cấp cũng không khác gì người bình thường.

Biết được Mễ Luân chỉ là muốn mấy người họ thả lỏng bản thân mới cố ý nới chuyện để phân tán sự tập trung của mọi người, Alan gật đầu:

-Mễ Luân tướng quân, không biết chiến trường hỗn loạn là một nơi như thế nào?

Mễ Luân thân là phó quan của Ôn Toa Bối Lạc, thực lực của anh ta cũng xứng đáng với chức Thiếu tướng Liên bang, nghe Alan nói xong, anh ta nhẹ nhàng đáp:

-Ở trường họp không phải chính thức, gọi tôi Mễ Luân là được. Chiến trường hỗn loạn đúng như tên nó, đó là một tinh vực cực kỳ hỗn loạn, ở đó không có trật tự, chỉ có hỗn loạn, bách tộc tranh bá, chiến hỏa liên miên nghìn năm không tắt.

-Không ai biết được những sinh mạnh tàn bạo đó sinh ra như thế nào, chỉ biết ở trong máu họ tràn ngập mầm mống xâm lược và giết chóc. Liên bang và Ngải Đạt Hoa Tinh liên thủ lập ra phòng tuyến ở vùng tinh vực đó để tránh sinh mạng của tinh vực Ước Đốn tấn công các tinh vực khác và tạo thành mối uy hiếp đói với tinh cầu của chúng ta.

Lúc này, tinh hạm bị chấn động, động cơ ở đuôi hạm phụt ra ánh lửa điện màu u lam, phi hạm vũ trụ chuyên dụng của Sói Đỏ bắt đầu rời đất bay lên.

Alan nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ chỉ thấy sân bay đang thu nhỏ lại với tốc độ chóng mặt. Vài giây ngắn ngủi, quân cảng A Thụy Tư đã biến thành một miếng vuông lớn chừng chiếc móng tay còn về Babylon, nơi này cũng trở thành một bóng hình bên dưới ô cửa sổ đang không ngừng xa dần.

Tinh hạm vẫn đang lên cao, Alan có thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang đè chặt hắn xuống ghế.

Hắn nhìn sang hai người khác, Bố Lạc Y đã nhắm mắt lại như đang lẩm bẩm cầu xin tổ tiên phù hộ, Uy Lợi Khắc thì gật đầu với Alan.

Đột nhiên khoang hạm tối dần đi, thì ra tấm chắn cửa sổ đã được hạ xuống để ngăn cách ánh sáng bên ngoài với khoang hạm.

Ánh đèn bốn xung quanh khoang tàu ở trên đầu được bật sáng, chiếu sáng không gian như ban ngày.

Ánh sáng đầy ắp vừa khiến con người thả lỏng tinh thần thì tinh hạm rung lắc một cách kịch liệt, Alan biết lúc này tinh hạm đang bay qua tầng khí quyển nên sản sinh ra sự xóc nảy khí lưu, đành phải cố định mình ở chỗ ngồi.

Đợi trận rung lắc này qua đi, sắc mặt Bố Lạc Y trắng bệch lại, yết hầu lên xuống liên tục, hiển nhiên là rất căng thẳng.

Nhớ vị đại hán này ở trong cuộc đấu sinh tử cũng không nhíu mày lấy một cái, hiện tại lại không dám thở mạnh khi đi qua tầng khí quyển, bộ dạng này thực sự khiến người khác thấy buồn cười.

Nhưng Alan không cười nổi, vì bản thân hắn cũng rất khó chịu, chỉ cảm thấy cơ quan lục phủ ngũ tạng đều bị trộn làm một mớ bòng bong sau cú lắc kịch liệt đó.

Ngay cả đi lại nhiều lần giữa ngoại vực và địa cầu như Mễ Luân, sắc mặt cũng có chút khác biệt so với trước đó, có thể thấy được đoạn hành trình vũ trụ ngắn ngủi này chắc chắn không thoải mái.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!