Chương 263: Kẻ Địch Lớn Nhất Của A Đại Nhi
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Alan cười mỉa:
-Tôi không dễ gặm vậy chứ?
-Ai mà biết được!
Lúc này, một tiếng ho khụ vang lên phía sau mấy người, phó quan Mễ Luân lịch sự nói:
-Quấy rầy các vị một chút.
Lại nhìn về Alan:
-Nguyên soái hy vọng cậu qua kia, người có chuyện muốn nói với cậu.
Alan gật đầu đi theo Mễ Luân.
A Đại Nhi nhìn về phía Ôn Toa Bối Lạc, đôi mắt bất giác híp lại, ánh mắt mang theo đôi chút địch ý.
Lai Ngang nhìn thấy bèn cảm thấy kỳ lạ:
-Ngay cả thầy của Alan mà cô cũng ghen?
-Tôi có trực giác.
A Đại Nhi thu hồi ánh nhìn, khoanh tay trước ngực:
-Người phụ nữ này mới là kẻ địch lớn nhất của tôi!
Hai người Lai Ngang và Kim Liên Thành đồng thời thấy lạnh rợn người, nếu quả thật như vậy, vậy A Đại Nhi sẽ phải cướp miếng ăn từ miệng sói.
Hơn nữa đến khi đó, có đánh chết họ cũng không nhúng tay vào chuyện của A Đại Nhi.
Bởi đứng ở đối diện A Đại Nhi là cường giả đỉnh cấp, huống hồ còn là phụ nữ thì càng thêm đáng sợ.
Yến hội này diễn ra đến mãi đêm khuya, khách chủ đều vui vẻ.
Mấy ngày tiếp sau đó, tin tức nhà Bối Tư Kha Đức được truyền đi rất mạnh mẽ.
Cuối năm nay, Hoắc Ân thu mua mấy công xưởng và xí nghiệp sắp phá sản, ông có ý định thiết lập lại, cải tạo thành công xưởng vũ khí ma năng vừa có khả năng tự nghiên cứu phát minh lại vừa có thể sản xuất dây chuyền.
Tin tức này vừa truyền ra, bên Ôn Toa Bối Lạc đã mở cuộc họp báo, tuyên bố công xưởng vũ khí ma năng sắp chào đời của Bối Tư Kha Đức sẽ trở thành nhà cung cấp ổn định của quân đoàn Thiên Lang Tinh trong phương diện trang bị vũ khí.
Hai tin tức này cộng lại không có gì nghi ngờ trở thành quả bom tấn.
Thiên Lang Tinh trấn thủ lâu năm ở chiến trường hỗn loạn, lượng tiêu hao về vũ khí của quân đoàn rất kinh người.
Nếu có thể trở thành nhà cung cấp vũ khí cho họ, vậy khoản lợi nhuận khổng lồ chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến con người bật tỉnh khỏi giấc mộng.
Không có gì nghi ngờ, đây là bước đầu tiên hai cường giả Bối Tư Kha Đức và tân đảng liên thủ cùng có lợi.
Dưới sự cố ý tạo thế của Ôn Toa Bối Lạc, thanh thế của Bối Tư Kha Đức lập tức lên như diều gặp gió, ẩn hiện có tình thế đoạt lại huy hoàng ngày cũ.
Khi người hữu tâm bôn ba mệt lòng vì mấy tin tức này, lễ giáng sinh năm nay đã lặng lẽ đến.
Đêm giáng sinh, những bông tuyết trắng xóa hợp cảnh rơi từ trên trời xuống. Ở Babylon, một màn biểu diễn pháo hoa trọng đại đang tiến hành. Lại một lượt pháo hoa nở rộ, khiến một phòng bao của khách sạn Duy Nạp Tư ánh lên những màu sắc rực rỡ.
-Không ngờ qua lễ giáng sinh này, người phải rời đi không chỉ có một mình ta.
Lai Ngang lắc lắc ly rượu trên tay nhìn Alan:
-Huynh đệ, chiến trường hỗn loạn không phải là chỗ chơi đùa, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?
Alan gật đầu:
-Yên tâm đi, hai năm sau tôi sẽ trở về.
-Nếu có thể sinh sống hai năm ở chiến trường hỗn loạn, đây sẽ là kinh nghiệm vô cùng khó được.
Kim Liên Thành vỗ vai Alan:
-Tôi ủng hộ cậu đi.
Lại nhìn A Đại Nhi:
-Yên tâm đi, tôi sẽ chăm nom cho A Đại Nhi giúp cậu, không để người khác bắt nạt cô ấy.
A Đại Nhi nhảy dựng lên:
-Tôi còn lâu mới yếu ớt như vậy, Kim đại thiếu gia vẫn nên chăm nom cho những tiểu thư quý tộc khác đi!
Sau đó dữ dằn trừng Alan:
-Hai năm sau nếu anh dám không về, tôi sẽ cắm cho anh hai cái sừng!
Lai Ngang thất thanh:
-Nói cứ như cô và Alan đã thành một đôi vậy.
-Anh nói cái gì, Lai Ngang! Ý anh nói tôi và Alan không thể trở thành một đôi sao?
A Đại Nhi lập tức giương nanh múa vuốt.
Alan và Kim Liên Thành đồng thời bật cười lên, nhìn bộ dạng Lai Ngang cười khổ A Đại Nhi đắc ý dương dương.
Trong lòng Alan cũng lóe qua một sự rầu rĩ, nghĩ đến phải hai năm sau mới có thể gặp lại những người bạn này, nếu nói không có nỗi sầu ly biệt, đó là giả.
Dạ tiệc tối ngày hôm đó, Ôn Toa Bối Lạc gọi hắn lại, trực tiếp hỏi hắn có muốn đi chiến trường hỗn loạn với cô không.
Alan không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý, Ôn Toa Bối Lạc không làm những chuyện không có ý nghĩa.
Nếu cô đã yêu cầu như vậy, chắc chắn có thâm ý của cô.
Alan cũng sẽ không hối hận, viễn chinh tinh lộ, khói lửa chiến tranh, duy chỉ có chiến hỏa bừng bừng mới có thể đúc nên thiết cốt mạnh mẽ!
Chíu bùng!
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng lớn, pháo hoa rực rỡ vô cùng đã nở rộ trên bầu trời đêm, chiếu sáng từng khuôn mặt thiếu niên trong phòng.
Lai Ngang xoay người lại, nâng ly rượu lên:
-Các huynh đệ, kiếp này đến thế giới một chuyến, đã khiến chúng ta có một cuộc sống oanh liệt! Mặc kệ nó có là chiến trường hỗn loạn hay ngoại vực, chúng ta không những phải đi, mà còn phải làm nên thành tích hơn người!
Bốn ly rượu chạm vào nhau.
A Đại Nhi uống rượu, không cam lòng:
-Anh chỉ nói huynh đệ nhưng không đặt chị em này vào trong, không công bằng.
Kim Liên Thành ở bên cạnh nói:
-Nếu gọi chị em sẽ làm yếu đi khí thế, có phải không nào, Lai Ngang?
Lai Ngang giơ tay:
-Vấn đề này, tôi có chết cũng không trả lời.
-Các anh phân biệt giới tính!
Sau giây lát yên tĩnh, mấy người ở trong phòng bao cười rộ lên.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày càng dày, điểm trang lên thế giới phồn thịnh tươi đẹp này, nhuộm màu phù hoa lưu niên đó!
….
Nơi này là?
Alan kinh ngạc “nhìn” không gian tối tăm, cô quạnh, dường như là một góc nào đó ở tận cùng vũ trụ.
Ở đường biên cực rất xa có một đường cong ánh sáng màu vàng cam, chắn ngang mọi tầm nhìn.
Bên trên lác đác vài ánh sáng đom đóm, thê lương đến đáng sợ.
Hiện tại hắn có thể khẳng định, ở giữa tinh hải Nguyên lực và hiện thực vẫn tồn tại một không gian ý thức bí ẩn khác.
Lúc này, Alan đang ở trong không gian đó.
Ngày dùng Cửu Huyền Chi Lực phá vỡ màn chắn, cấu tạo nên mạch gen đầu tiên hắn cũng từng thấy được không gian này.
Khi đó chỉ vội vàng lướt qua, hôm nay, ở tinh hải Nguyên lực cuốn lấy một chút huỳnh huy Nguyên lực, khi ý thức muốn trở về hiện thực lại bước vào thế giới này một cách kỳ diệu.
Không gian này, rốt cục có ý nghĩa gì?
Alan không biết.
Không gian cô quạnh, giống như có trải qua hàng nghìn hàng vạn năm nữa cũng sẽ không có bất cứ sự biến hóa nào.
Lúc này lại có một làn sóng vô hình xuất hiện ở tận cùng của không gian này.
Alan cách xa nó vô tận, nhưng làn sóng đó lại như có thể với tay là chạm được.
Hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, cảm giác đó giống như loài hung vật ác thần nào trong bóng tối vô ý nhìn lướt qua khiến hắn gần như muốn hét lên.
Hắn phải dùng hết mọi định lực cố gắng trấn áp tâm thần mới không đến nỗi thất thố.
Vừa nghĩ đến ở tận cùng của không gian đó có cái gì, đột nhiên đường cong ánh sáng vắt ngang không gian đó đang không ngừng phóng đại lên.
Cho đến tận lúc này, Alan mới tỉnh ngộ ra, không phải đường cong ánh sáng đó phóng đại ra mà là bản thân hắn đang tiếp cận với đường biên của thế giới đó với tốc độ rất nhanh
Khi hắn “dừng” lại, tâm thần Alan kích động.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!