Chương 254: Vi Bá Tranh Công

Chương 254: Vi Bá Tranh Công

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Miệng vết thương chỉ phun ra chút máu ít đến đáng thương, về phần tinh huyết của Thác Lôi thì đều hiến cho Ác Ma Lễ Tán.

Dù không so được với máu của Vương Xà nhưng cũng bù được tiêu hao lần trước dùng Huyết Nhận Táng.

-Đi thôi.

Alan dùng giọng hơi khàn nói.

Nguyên lực thể năng tiêu hao quá độ, hiện giờ hắn miệng khô lưỡi nóng, chỉ muốn nằm xuống ngủ một trận đã đời mà hiện tại đương nhiên không thể làm vậy.

Khi cả đội rời khỏi núi, chân trời phía đông đang dần lộ ra một tia ánh sáng trắng.

Khi trời vẫn chưa sáng hẳn, một người xuất hiện bên thi thể của Thác Lôi.

Có ánh kiếm hạ xuống, đầu của Thác Lôi bị chặt rời, người nọ xách thủ cấp vội vàng rời đi.

Khi trở về điểm tụ hợp ở ven hồ Thiên Nga thì đã là buổi tối cùng ngày.

Xe tải quân dụng vẫn đậu bên hồ, chỉ khác là bên xe có thêm Ôn Toa Bối Lạc.

Nhìn cả đám Alan vẻ mặt mệt mỏi trở về doanh địa, nữ nguyên soái hai tay khoanh trước ngực:

-Nhìn các cậu kìa, chỉ tiêu diệt một đội bạo phỉ vũ trang mà đã chật vật như vậy, đừng nói là binh sĩ và học sinh của Ôn Toa Bối Lạc tôi dẫn ra ngoài nhé.

Alan nghe vậy cười khổ.

Ôn Toa Bối Lạc dứt lời, cuối cùng cũng lộ một nụ cười:

-Nhưng vẫn chúc mừng các cậu, các cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Đặc biệt là Alan, làm tốt lắm. Lần khảo hạch này cậu biểu hiện xuất sắc, hoàn toàn có tư cách làm học sinh của tôi.

Lam Kỳ và Tiếu Đốn nghe được những lời này liền nháy mắt với các binh sĩ.

Bảy tám binh sĩ lập tức tiến lên phía trước nhấc Alan lên ném lên giữa không trung.

Alan dùng thực lực của hắn nhận được sự thừa nhận của các binh sĩ, hiện giờ hắn có thể qua ải thuận lợi, các binh sĩ đương nhiên vui mừng cho hắn.

Nghe tiếng hoan hô của các binh sĩ, Ôn Toa Bối Lạc cũng lộ ra ý cười nhưng đúng lúc này, một giọng nói lại chen vào:

-Không, tôi mới là người thắng cuộc thực sự!

Là giọng nói của Vi Bá.

Vi Bá dẫn theo bốn năm binh sĩ trở lại doanh địa.

Anh ta dùng vẻ mặt thắng lợi kiêu ngạo nhìn Alan và những người khác, cung kính bước tới bên cạnh Ôn Toa Bối Lạc, Vi Bá giơ cao một vật:

-Cô giáo nhìn đi, đây là chứng minh.

Thứ đang nằm trên tay Vi Bá là đầu của Thác Lôi.

Các binh sĩ đặt Alan xuống, Lam Kỳ và Tiếu Đốn cũng cau mày lại.

Nhìn thấy đầu người trên tay Vi Bá, Tiếu Đốn vội ho một tiếng:

-Nguyên soái, chúng tôi có thể chứng minh thủ lĩnh bạo phỉ này quả thực là do thiếu gia Alan giết.

-Cậu nghi ngờ tôi cướp công lao của Alan sao?

Vi Bá nhìn về phía Tiếu Đốn, giọng nói nghiêm khắc.

Tên sĩ quan cấp thấp chết tiệt này cũng dám nhảy lên cản ta à, đúng là không thể tha được!

Trong lòng Vi Bá có giọng nói đang gầm thét.

Alan không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Vi Bá.

Alan thật sự không ngờ thiếu gia nhà Phạm Duy Ni này lại có thể vô liêm sỉ như vậy.

Tiếu Đốn không hề sợ hãi nhìn Vi Bá:

-Đúng vậy, tôi nói rất rõ ràng, Khắc Ấn Sư cấp 15 này là chúng tôi đồng tâm hiệp lực, tốn rất nhiều công sức mới ngăn được gã rồi giết chết.

-Điều này tôi có thể làm chứng.

Lam Kỳ tiến lên phía trước.

Các binh sĩ còn lại cũng lần lượt bước lên làm chứng, hơn nữa ai nấy đều phẫn nộ nhìn Vi Bá.

Vi Bá chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên nhưng hiện giờ anh ta đâm lao phải theo lao.

Lúc đó, sau khi trận chiến trong căn cứ của cứ điểm kết thúc, Vi Bá dẫn những người còn lại tiến vào cứ điểm, tiêu diệt rất nhiều tàn binh.

Vi Bá còn nghe thấy tiếng chiến đấu của đám người bên Alan và Thác Lôi nên men theo tiếng tìm tới.

Khi đến nơi, cuộc chiến của đám Alan đã sớm kết thúc.

Nhìn thấy Alan đã tiêu diệt xong Thác Lôi, Vi Bá vô cùng ghen tỵ.

Phải biết rằng giết được thủ lĩnh quân địch, công lao này hoàn toàn đủ để khiến Alan thuận lợi thông qua cuộc khảo hạch, huống chi trước đó bọn hắn còn đại náo một phen trong cứ điểm, giết được rất nhiều thân vệ và địch binh.

Bấy giờ, Vi Bá không chú ý gì nữa, đương nhiên anh ta không cam tâm bị trượt.

Cuối cùng thi thể của Thác Lôi nhắc nhở anh ta, Alan tuy giết được thủ lĩnh quân địch nhưng hắn không có chứng cứ.

Vi Bá lập tức cắt đầu Thác Lôi, vì vậy liền có màn lĩnh quân công hiện giờ.

Nhưng anh ta không ngờ lúc ấy không chỉ có mỗi Alan giết Thác Lôi mà còn có đám người Lam Kỳ làm chứng.

Tuy da mặt Vi Bá dày đến mấy cũng có cảm giác tự tát vào mặt mình.

Đột nhiên một tầm mắt lạnh như băng rơi trên người Vi Bá, anh ta giật nảy mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đôi con ngươi màu vàng của Ôn Toa Bối Lạc tỏa ánh sáng như vụn băng.

Nữ nguyên soái hừ lạnh:

-Thiếu gia Vi Bá, cậu đang khiêu chiến chỉ số thông minh của tôi sao? Là một giám khảo, lẽ nào tôi không xác nhận đã tuyên bố thành tích? Mượn Thác Lôi mà nói thì vết thương trí mạng của gã ở vị trí lồng ngực, từ hình dạng vết thương mà phán đoán thì hẳn là bị vũ khí như dao găm gây thương tích. Hơn nữa trên thi thể còn có nhiều vết đao, nếu tôi không nhớ nhầm thì thứ cậu dùng hẳn là kiếm?

Vi Bá nghe xong trái tim như chìm xuống.

-Vì vậy hiện giờ cậu cút vào lều ngủ cho tôi. Học sinh của tôi không cần đồ ngu xuẩn thích tự cho mình thông minh như cậu.

Trong tiếng cười của binh sĩ, Vi Bá xám xịt rời đi.

Nếu là trước kia, anh ta chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, chính vì chứng cứ lưu lại trên người Thác Lôi quá nhiều, chỉ cần người có chút kinh nghiệm là có thể nhìn ra Thác Lôi chết trên tay Alan, huống hồ là cường giả cấp số như Ôn Toa Bối Lạc.

Vi Bá nóng lòng cầu thắng mà phạm phải sai lầm cấp thấp càng khiến người ta chê cười.

Nhưng bất kể thế nào, cuộc khảo hạch của Ôn Toa Bối Lạc cuối cùng cũng chấm dứt, Alan được cô chính miệng thừa nhận.

Từ giờ khắc này, hắn chính là học sinh thân truyền của Ôn Toa Bối Lạc, chỉ thiếu việc được công bố ở Babylon mà thôi.

Mọi người sẽ dừng chân ở ven hồ Thiên Nga một đêm, hôm sau khởi hành trở về Babylon.

Ăn xong bữa tối, Alan khôi phục được non nửa thể lực chui ra khỏi doanh trướng, nhìn thấy Ôn Toa Bối Lạc đang đứng trên băng nổi trong hồ.

Ánh trăng xuất hiện sau đám mây, chiếu ánh sáng xuống mặt đất, bao trùm cả hồ băng.

Alan mới bước một chân lên băng nổi liền nghe thấy một tiếng lách cách của tầng băng, vỡ thành một lỗ thủng lớn.

-Cậu đừng lại đây, tuy hồ này kết băng nhưng tầng băng không dày, không cẩn thận chút là ngã xuống ngay.

Ôn Toa Bối Lạc mũi chân điểm nhẹ, cũng không thấy người cô tiến lên như thế nào nhưng trong nháy mắt đã trở lại bên bờ.

Nhìn dáng vẻ chắp tay mà đi của cô, dường như không gian và khoảng cách dưới chân cô hoàn toàn bị lơ đi.

Riêng điều này đã đủ thấy sự đáng sợ của cường nhân hàng đầu.

Nếu Alan chạm trán nhân vật như vậy, đến đối phương di chuyển thế nào cũng không biết vậy đừng nói đến ngăn được kẻ địch.

-Tìm tôi có việc sao?

Ôn Toa Bối Lạc đứng nghiêm trước Alan.

Cô dáng người cao gầy, chiều cao của Alan trong đám người cùng tuổi cũng không được coi là thấp mà cũng chỉ đến ngực Ôn Toa Bối Lạc.

Nhìn núi đôi gần như muốn căng rách bộ quân trang, trái tim Alan không khỏi đập rộn lên.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!