Chương 253: Có Ý Nghĩa Sao?
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Thác Lôi rít gào:
-Các ngươi rốt cuộc là ai? Là quân canh phòng mặt đất khu vực số 3 sao?
-Điều này có ý nghĩa gì với ngươi sao? Dù sao ngươi cũng không sống qua đêm nay.
Khi Alan và Thác Lôi đối thoại, Lam Kỳ thở hổn hển phủ phục ở một bên vách núi.
Từ phương hướng của anh ta vừa hay có thể nhìn thấy vùng núi Alan và Thác Lôi đang giằng co từ trên cao.
Anh ta chịu đựng sự choáng váng mà Nguyên lực đạt đến cực hạn mang đến, sau mấy hơi thở liền ép hết Nguyên lực còn lại vào trong ống ngắm, dưới tác dụng của Ma Phương Tự Liệt tạo ra một viên đạn đột kích Nguyên lực cuối cùng.
Trang bị đầu đạn đâu vào đấy, đây là viên đạn cuối cùng của Lam Kỳ.
-Thế này nhé, tiểu tử, ta ở ngoài có giấu một khoản tiền, nếu ngươi đồng ý thả ta, ta có thể chia cho ngươi một nửa. Không, ta cho ngươi hết.
Thác Lôi hét lớn:
-Tối nay đã chết rất nhiều người, ngươi chỉ cần cởi quần áo của ta ra, tùy tiện tìm một kẻ xui xẻo mặc vào, vừa có thể lĩnh công vừa có thể nhận tiền, còn chuyện nào vớ bở hơn nữa không?
Alan vờ như động lòng, gật đầu:
-Khoản tiền kia ngươi giấu ở đâu?
-Ta nói với ngươi , nó được giấu ở…
Khi thấy Alan lộ vẻ nghiêng tai lắng nghe, Thác Lôi bỗng nhiên nhe răng cười độc, trên người có ánh điện xẹt qua, mu bàn tay phải của gã hình thành một hình vẽ sấm sét.
-Ta lừa ngươi đấy!
Thác Lôi cười to, năng lực phát động, một kiếm đâm về phía yết hầu Alan.
Một kiếm này tốc độ cực nhanh, mũi kiếm kéo ra một luồng điện vân màu lam đậm như một luồng điện kích bắn ra.
Nhưng tiếng cười của Thác Lôi chưa dứt thì Alan đã biến mất trong tầm mắt, thay vào đó là một màn mưa lửa che phủ toàn bộ tầm nhìn.
-Vừa hay ta cũng thế.
Giọng nói của Alan truyền đến sau màn mưa lửa.
Ánh sáng điện chạm vào mưa lửa, sự va chạm của Nguyên lực sinh ra từng trận tiếng vang trầm đục như sấm dậy.
Từng gợn sóng vô hình khuếch tán, cày thành từng vết nứt ở vùng núi xung quanh, làm nổi lên từng mảng cát bay.
Tiếng kêu to của Thác Lôi và tiếng rên rỉ của Alan đồng thời vang lên, mưa lửa và ánh sáng điện rút đi, hai người phục hồi tư thế giằng co.
Trên người Thác Lôi, bộ quân trang có thêm mười mấy vết đao, phía trên còn có ngọn lửa lưu lại, khi Nguyên lực của Thác Lôi áp chế mới đồng thời tắt đi.
Trên vai trái Alan có một vết thương do kiếm, toàn bộ cánh tay thỉnh thoảng run nhẹ.
Đó là kết quả dòng điện Thác Lôi kích động vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn.
-Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Thác Lôi tức giận đến ngứa răng, dưới chân gã dùng sức mà giẫm mấy viên đá vụn thành bột.
Alan hơi hoạt động tay trái, Nguyên lực màu cam trong huyết quản cánh tay bao vây rồi đánh tan dòng điện của Thác Lôi.
Nguyên lực tuần hoàn mấy vòng, đợi khi dòng điện dần biến mất cánh tay của Alan mới khôi phục lại tri giác.
Cốt đao của hắn chĩa về phía trước, nhún vai:
-Đáp án ta nói từ sớm rồi mà.
Lúc này phía sau Thác Lôi truyền đến tiếng bước chân, là đám Tiếu Đốn đuổi tới.
Tiếu Đốn ra hiệu bằng tay, binh sĩ lập tức tản ra trận hình bao vây, họng súng từ những góc độ khác nhau chĩa về Thác Lôi.
Thác Lôi thầm chửi một tiếng, trường kiếm chĩa về Alan:
-Ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng? Có dám làm trận đối đầu giữa thủ lĩnh với ta không?
Alan bật cười:
-Trước đó khi ngươi bao vây bọn ta hình như cũng không có ý định cho ta cơ hội đơn đả độc đấu. Hiện giờ ta có cơ hội quần chiến sao lại bỏ qua chứ? Tiếu Đốn!
-Nổ súng!
Tiếu Đốn kêu to.
Tiếng súng vang lên, mạng lưới hỏa lực đan xen ép Thác Lôi chỉ đành kêu lên rồi nhảy lên cao.
Người giữa không trung, trường kiếm vung ra một nửa vòng, mũi kiếm run lên, từng luồng điện màu xanh phá không mà tới, nhanh chóng tấn công binh sĩ ở mặt đất.
Các binh sĩ chỉ đành lẩn tránh trước, một người trốn chậm chút bị điện quang kích trúng sau lưng, lập tức toàn thân co giật không ngừng, miệng sùi bọt mép rồi chết.
Thác Lôi không kịp thở phào, trong lòng lại sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Gã đột nhiên nhìn về phía có cảm giác nguy hiểm, một viên đạn đột kích Nguyên lực màu lam nhạt xé không mà đến, Thác Lôi không kịp mắng người đã một kiếm chém ra.
Trường kiếm mang theo dòng điện mãnh liệt chém qua viên đạn, Nguyên lực bùng nổ, đánh cho gã văng xuống mặt đất như đạn pháo.
Trên mặt đất, trong mắt Alan hàn quang chợt lóe, hắn đã đợi được thời cơ ra tay tốt nhất!
…
Khí huyết toàn thân Thác Lôi sôi trào, cánh tay do trúng đạn đột kích Nguyên lực của Lam Kỳ càng chịu lực phản chấn mà vô cùng đau nhức.
Trái tim gã nặng nề đập hai cái, thứ hít vào lỗ mũi dường như không phải không khí mà là ngọn lửa.
Thác Lôi chỉ cảm thấy miệng mũi khô khốc, biết đây là dấu hiệu Nguyên lực sắp khô kiệt.
Người gã khuỵu xuống mặt đất.
Đúng lúc này, dưới bàn chân luồng nhiệt bốc lên.
Gã hoảng sợ nhìn xuống chỉ thấy một luồng Viêm Nguyệt từ mặt đất bay lên mà dán thẳng vào chân gã.
Đầu tiên là bị lưới hỏa lực của Tiếu Đốn và các binh sĩ ép nhảy lên, trong hoàn cảnh đặc biệt giữa không trung không thể di chuyển vị trí lại bị đạn đột kích của Lam Kỳ bắn trúng một phát, hiện giờ đang là lúc Thác Lôi yếu nhất.
Cơ hội tốt như vậy Alan sao có thể bỏ qua.
Hắn kích hoạt Nguyên lực còn sót lại, mũi đao Tiêm Nha vừa dẫn, hắn chém thẳng một luồng Hỏa Diệm Nguyệt Nha màu cam về phía Thác Lôi.
Thác Lôi bất đắc dĩ thầm chửi một tiếng, gã miễn cưỡng cử động cổ tay nhức nhối đến phát điên, trường kiếm ép xuống thành thế đánh lên Viêm Nguyệt.
Viêm Nguyệt vỡ nát nhanh hơn mấy phần so với tưởng tượng của gã, sóng xung kích bùng nổ khiến Thác Lôi kêu rên thổ huyết, cả người lẫn kiếm bay ra.
Thác Lôi không kinh sợ mà còn vui mừng, chỉ chờ rơi xuống mặt đất liền mượn bóng đêm và thế núi trốn thật xa.
Ánh lửa bắn bốn phía giữa không trung, trong ngọn lửa bay qua có một luồng hàn quang lóe lên.
Trong mắt Thác Lôi đột nhiên nổ tung một ngọn lửa.
Sau ánh lửa, tiếng rít truyền đến, đao khí bức người, có một vật như điện lóe tới.
Đây mới là sát chiêu thực sự của Alan.
Đáng tiếc, khi biết được điều này thì đã quá muộn, ngực Thác Lôi chợt lạnh, trơ mắt nhìn một con dao găm phá không đâm tới, chui thật sâu vào trái tim gã.
Trên con dao găm kia mang theo khí kình kinh người dập nát chút Nguyên lực hộ thể yếu ớt của gã, đem sự giá lạnh chết chóc cắm thẳng vào trái tim gã.
Thác Lôi chỉ cảm thấy tia Nguyên lực cuối cùng trong cơ thể bị thứ gì đó hút đi, sau đó cả người trở nên nhẹ bẫng.
Sao trên đỉnh đầu sau một trận xoay tròn, vạn vật trở nên yên tĩnh.
Phịch một tiếng, thi thể còn mang theo nhiệt độ của gã lăn ra đất.
Ác Ma Lễ Tán cắm sâu trong lồng ngực gã, tiếp tục nếm no tinh huyết trong tim kẻ vừa gục.
Hai gối Tiêu Đốn mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất thở dốc.
Một Khắc Ấn Sư cấp 15 cuối cùng cũng bị cả đám bọn họ liên thủ giết chết tại trận.
Một lúc lâu sau Alan mới khôi phục được chút thể lực, đi qua rút Ác Ma Lễ Tán khỏi thi thể Thác Lôi.
Miệng vết thương chỉ phun ra chút máu ít đến đáng thương, về phần tinh huyết của Thác Lôi thì đều hiến cho Ác Ma Lễ Tán.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!