Chương 252: Trốn Chạy

Chương 252: Trốn Chạy

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Dưới sự bùng nổ liên tiếp, quân Thánh Tài đã tan rã.

-Là pháo năng lượng cao!

Tiếu Đốn dù sao cũng xuất thân từ quân đoàn, chốc lát liền nhận ra vũ khí bắn những lửa điện này.

Y nhìn bầu trời đêm, đột nhiên chỉ về phía đông nam của trời đêm:

-Nhìn bên kia, đó là hộ vệ hạm!

Alan dõi mắt về phía xa, đáng tiếc trong đêm thị lực không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng một chiếc phi hạm ma năng.

Sau một vòng oanh tạc, động cơ ở đuôi phi hạm ma năng phun ra ánh lửa màu lam, quay đầu rời đi.

Giờ phút này Ôn Toa Bối Lạc đã cách cứ điểm không đến một kilomet.

Cô đang tản đi luồng quang diễm Nguyên lực màu đỏ tía trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn phi hạm.

Nguyên soái huýt sáo:

-May là ngươi tỏ rõ lập trường trước, nếu không cũng chỉ có thể biến thành đống sắt vụn.

Cô lại nhíu mày:

-Nhưng cái thứ đồ chơi này rốt cuộc là ai phái tới? Bắn mấy quả pháo liền rời đi là có ý gì?

Vấn đề này hiện giờ đương nhiên là không tìm được câu trả lời.

….

Ánh sáng của thiết bị điện tử chiếu lên mặt Á Sắt, y thắt chặt dây an toàn ở vị trí ngồi gần cửa sổ mạn tàu rồi lấy tay chống cằm.

Á Sắt nhìn bóng đêm mênh mang ngoài cửa sổ, không nói một lời.

-Thiếu gia, cậu không lộ mặt, làm sao người ta biết là cậu ra tay?

Bên cạnh Á Sắt là thiếu nữ Na Na cột mái tóc màu hạt dẻ thành hai cái đuôi ngựa cao cao, trong miệng ngậm một cái kẹo que, cô đang dùng ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Á Sắt.

Á Sắt thu lại tầm mắt từ cảnh đêm bên ngoài cửa sổ:

-Sự xuất hiện của chúng ta vào đêm nay chắc chắn sẽ khiến Alan đặt một dấu chấm hỏi lớn. Nếu hắn truy tra, phát hiện là ta âm thầm ra tay giúp đỡ thì chẳng phải càng thấy được thành ý của ta sao?

Na Na trợn trắng mắt:

-Nếu người ta không thèm hỏi thì sao? Vậy chẳng phải là chúng ta toi công?

-Thế cũng dễ thôi, ta sẽ cố ý tiết lộ một chút manh mối cho hắn biết, tóm lại, chúng ta sẽ không toi công đâu.

Á Sắt lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ:

-Tiếp theo đây chúng ta vẫn phải bận rộn một chút, thế nhưng không thể cho ai biết là chúng ta thông qua miệng của người thứ ba truyền thông tin khảo hạch cho đám bạo phỉ quân Thánh Tài kia. Dù sao điều này cũng ảnh hưởng đến danh dự.

Na Na cười híp mắt:

-Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào.

-Ngươi ra tay đương nhiên là ta yên tâm.

Á Sắt dịu dàng mỉm cười.

Phi hạm ma năng xẹt qua bầu trời đêm, lưu lại một đạo hình ảnh mơ hồ.

Căn cứ địa của quân Thánh Tài.

Một bàn tay thò ra từ đống đá vụn, hắn đẩy đá vụn che lấp hai bên ra.

Thác Lôi ho khan chui lên, bên chân gã là hai thi thể của binh sĩ, xa hơn là nhưng binh sĩ của quân Thánh Tài đã biến thành thây người nằm xuống.

Lúc này, Thác Lôi ngẩn ra tại chỗ, trận oanh tạc đột ngột trước đó khiến tâm huyết hai năm của gã đổ sông đổ bể.

Hơn hai trăm binh sĩ khó khăn lắm mới kéo đến được hiện tử thương trầm trọng, nhìn ra bốn phía chỉ có mười mấy người sống sót trong vụ oanh tạc.

Quân Thánh Tài xong đời rồi!

Thác Lôi kéo áo choàng, không thể tin nhìn tất cả, gã chẳng biết tại sao sự việc lại phát triển đến mức này.

Trong một khắc trước gã vẫn còn chiếm thượng phong, mắt thấy sắp một mẻ tóm gọn lũ chuột không biết từ đâu chui ra, ngay khắc tiếp theo vận mệnh đã nghịch chuyển.

Dưới sự oanh tạc ác liệt của pháo năng lượng cao, cứ điểm nho nhỏ gã phí hết tâm tư trong phút chốc biến thành đống hoang tàn.

Khoảng cách nhân sinh lên xuống chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

-Đại nhân, chạy đi.

Một thân vệ sống sót kêu lên.

Thác Lôi như từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Đúng vậy, chỉ cần gã còn sống liền có thể gây dựng lại quân Thánh Tài nhánh thứ hai, thứ ba.

-Đúng, đi thôi. Những người còn sống đi theo ta!

Thác Lôi kêu lên.

Tiếng kêu và tiếng súng đồng thời vang lên.

Alan và đội ngũ lại giết trở lại, Tiếu Đốn cùng binh sĩ ôm súng máy, ai nấy chiếm cứ vị trí có lợi bắn phá về phía binh phỉ còn sót của quân Thánh Tài.

Còn Alan, hắn trực tiếp đánh về phía Thác Lôi, mấy tên thân vệ còn lại coi như cũng trung thành, họ rút một thanh trường đao chiến thuật hét lớn:

-Đại nhân, ngài đi mau.

Còn bản thân họ thì nghênh đón Alan.

Thân vệ cường tráng như hổ điên, đao nào cũng liều mạng, hoàn toàn không để lại bất cứ đường lui cho mình.

Rơi vào đường cùng, Alan chỉ đành gặp chiêu phá chiêu.

Thác Lôi nhân cơ hội trốn khỏi cứ điểm, trong lúc Alan kịch đấu thì giả bộ sơ hở, thân vệ tưởng có cơ hội, ánh mắt vui vẻ, hợp đao chém về phía sơ hở của Alan.

Không ngờ trước mắt đột nhiên hoa lên, cơ thể Alan một xoay một trượt, xẹt qua người tên đó.

Alan lập tức đuổi ra phía ngoài cứ điểm, tên thân vệ kia cơ thể như con quay xoay hai vòng, cuối cùng ngã trên mặt đất, cổ họng xuất hiện một vệt đỏ, da thịt lòi ra, máu đỏ tươi dần bao phủ mặt đất bẩn thỉu.

Tiếu Đốn sau khi quét sạch tàn dư của kẻ địch mới mang theo đội ngũ rời khỏi cứ điểm.

Dưới bóng đêm miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng Alan bay vút trong sơn đạo, lập tức dẫn binh đuổi theo chi viện.

Thác Lôi điên cuồng chạy.

Thiếu niên tóc bạch kim mắt đỏ phía sau vẫn theo sát không buông.

Đối phương chỉ có thực lực cấp 12, nếu là bình thường, Thác Lôi tự đánh giá mình không sợ chiến nhưng hiện giờ không giống như trước.

Lúc này, gã như chó nhà có tang, nào có đạo lý không chạy mà ở lại liều mạng với đối phương.

Huống chi Nguyên lực của thiếu niên kia quả thực chỉ có cấp 12 nhưng sự tàn nhẫn của đao pháp thì bình sinh Thác Lôi ít thấy.

Thực lực của những thân vệ bên gã và đối phương cũng hơn kém nhau một hai cấp, khi giao thủ thường gần như lập tức đã phân thắng bại.

Những sát tinh chiến trường thế này, Thác Lôi căn bản không muốn đụng chạm, huống hồ người ta hiện giờ đang chiếm thượng phong.

Vẫn may Thác Lôi rất quen thuộc vùng núi Uy Nhĩ Đốn này.

Sơn đạo hay đường mòn nào trong vùng núi này đi thế nào, gã gần như nhắm mắt cũng biết được, mấy lần gã lợi dụng ưu thế mặt này để bỏ rơi truy binh.

Tuy nhiên, khi gã vừa định thở phào thì ánh sáng của thanh ngân thương kia lại lần nữa xuất hiện phía sau khiến gã chỉ đành tiếp tục di chuyển.

Thể lực và Nguyên lực đều đang giảm xuống.

Rõ ràng chênh lệch ba cấp, Thác Lôi không hiểu tại sao gã đã mệt muốn chết mà tiểu tử tóc bạch kim phía sau vẫn có thể đuổi sát không buông, Nguyên lực cứ như vô tận?

Alan đương nhiên không thần kỳ như gã nghĩ, trên thực tế tiêu hao của hắn chưa chắc ít hơn Thác Lôi.

Nếu là trước kia, e là hắn phải dừng lại nghỉ ngơi nhưng hiện giờ sức dẻo của hắn tăng lên nhiều so với lúc đó.

Sự gia tăng của máu Vương Xà đối với tố chất cơ thể hắn đang hiện rõ từng chút một.

Từ một chỗ cao nhảy xuống, lăn qua một vùng núi gập ghềnh, Thác Lôi bắn lên lại xông về phía trước.

Bỗng nhiên toàn thân gã phát lạnh, không kịp suy nghĩ, gần như phanh cơ thể lại theo bản năng.

Một luồng ánh sáng màu lam nhạt xẹt qua trước mắt gã, ầm một tiếng khiến mặt đất phía trước cách gã một thân người đá vụn tung tóe, trên nham thạch cứng rắn không biết từ đâu xuất hiện một đống đá sỏi.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!