Chương 251: Chiến Đấu Kịch Liệt
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Thác Lôi lúc này mới lắc đầu đứng lên, chỉ về phía đám người Alan rống to:
-Ngăn bọn chúng lại.
Mấy thân vệ lập tức lao ra như hổ báo.
Pằng pằng!
Tiếng súng lại nổ, lại có hai thân vệ bị bắn.
Một người đầu trúng đạn, cả cái đầu nổ tung, người còn lại ngực thủng một cái lỗ to, chạy được hai bước thì mới nhào xuống đất tuyết.
Uy lực của Trọng Trang Liệp Sát khiến quân Thánh Tài có chút kiêng kị, nhất thời không ai dám tiếp ứng mấy tên thân vệ còn lại. Thác Lôi giận dữ gầm lên:
-Sợ cái gì? Đây là súng nhắm ma năng, đối phương có thể bắn được mấy phát thôi, mau đuổi cho ta.
Nói thì nói vậy nhưng chỉ cần tay bắn tỉa vẫn còn nấp trong tối và có thể nổ một hai phát nữa, làm gì có ai chịu lĩnh giáo uy lực của súng nhắm ma năng.
Chỉ có điều mệnh lệnh của Thác Lôi không thể làm trái, các binh sĩ chỉ đành đuổi về phía ven quảng trường.
Nhưng không ai muốn toàn lực đuổi theo, vì vậy ở phía trước mấy thân vệ kéo ra một khoảng đất trống chói mắt.
Thác Lôi tức giận đến kêu ầm lên, nhưng cũng không có cách nào khác.
Gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ biến thành mục tiêu của tay bắn tỉa.
Với thực lực cấp 15 của gã thì vẫn không thể phòng ngự việc bắn tỉa của súng nhắm ma năng.
Giờ phút này, những việc xảy ra trong cứ điểm đều hiện lên một cách chân thực trong kính viễn vọng chiến thuật.
Kính viễn vọng di chuyển đến bên phải cứ điểm, vùng núi bên ngoài cứ điểm bên kia cũng có súng quang lóe lên, hiển nhiên có hai đội nhân mã đang giao thủ.
Ôn Toa Bối Lạc đặt kính viễn vọng xuống, cau mày:
-Tình hình không ổn lắm, sao có vẻ như để lộ tin tức.
Cô đang ở một nơi đồi cao cách cứ điểm đại khái mười mấy kilomet, nhìn từ phương hướng này của cô vừa hay có thể nhìn thấy rõ ràng cả căn cứ của quân Thánh Tài.
Ôn Toa Bối Lạc đã đến điểm quan sát này trước đám người Alan, vốn muốn mượn nơi này quan sát biểu hiện của hai đội.
Không ngờ quân Thánh Tài dường như sớm biết đêm nay sẽ bị tấn công, đưa ra bố trí trước.
Đầu tiên là bên Vi Bá, mắt thấy sắp đến cứ điểm lại bị quân địch nấp ở gần đó phát hiện và khai hỏa.
Quân địch nhờ binh lực và địa thế, căn bản đánh phủ đầu đội Vi Bá.
Về bên Alan, tuy thành công xâm nhập nhưng lại bị bao vây, hiển nhiên là đã giẫm một chân vào bẫy.
Ôn Toa Bối Lạc vốn cũng định gián đoạn khảo hạch, lập tức triển khai trợ giúp, không ngờ Alan lại có kế hoạch khác, lấy kỳ binh của Lam Kỳ để kiếm cơ hội rời khỏi tòa chính.
Ôn Toa Bối Lạc định quan sát thêm, nếu hai bên bên nào không chống được thì cô ra tay cũng không muộn.
Khoảng cách mười kilomet đối với cô cũng chỉ như uống một ngụm nước.
Gió đêm khẽ thổi, đôi tai trắng như tuyết của Ôn Toa Bối Lạc đột nhiên giật giật, cô bắt được một trận tiếng vù vù kỳ dị.
Nữ nguyên soái lập tức giơ kính viễn vọng chiến thuật lên, nhìn về phía phát ra tiếng.
Trong màn đêm, một chấm đen không ngừng mở rộng, một lát sau, một hộ vệ hạm ma năng xuất hiện trong mắt Ôn Toa Bối Lạc.
Bởi vì cách quá xa, Ôn Toa Bối Lạc không nhìn rõ hộ vệ hạm có đánh dấu hay không nhưng nửa đêm ở phụ cận xuất hiện một hộ vệ hạm ma năng thì quá không bình thường.
Nữ nguyên soái đang định đánh hạ nó, nhìn quỹ tích bay của nó rõ ràng là đi về phía cứ điểm của quân Thánh Tài.
Cô cũng không muốn thêm biến số không cần thiết cho hai học sinh của mình, về phần phi hạm này là địch hay bạn thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Nếu là viện quân của bên địch thì đương nhiên không có gì đáng nói, ví dụ đội bạn, trong tình hình không có thông báo mà xông vào, chết cũng đáng đời.
Tay theo thói quen duỗi ra phía sau, Ôn Toa Bối Lạc ngẩn ra, mới tỉnh ngộ lần này cô căn bản chưa từng nghĩ có cơ hội xuất thủ, vì vậy không mang theo Vô Tận Pháo Đài bên người.
Nữ nguyên soái nhún vai, không có vũ khí không có nghĩa cô không đánh hạ được một phi hạm, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Cô một tay đội chặt chiếc mũ trên đầu, cứ như vậy từ trên đồi cao nhảy xuống, trong vách núi lưu lại một bóng đen cực nhanh.
Trong căn cứ, Alan và binh sĩ đã xông đến bên cạnh quảng trường.
Đằng sau bọn hắn, ba thân vệ cấp 10 đuổi sát phía sau, ai nấy Nguyên lực trên người bắt đầu khởi động, khắc ấn hiện lên.
Một người trong đó phất phất tay, trong hư không ánh lửa hội tụ, hình thành một tinh cầu lướt về đội ngũ.
Alan hừ một tiếng, người lao về phía sau đội ngũ, Tiêm Nha nhướng lên, hất quả cầu lửa phát nổ trên không, rồi va qua ngọn lửa, đánh tới ba gã thân vệ.
Nếu không thu phục mấy người này thì đừng mong đội ngũ có thể thuận lợi đến được trại lính.
Tiếu Đốn từ phía sau đuổi tới, Tật Phong Xạ Thủ khai hỏa, ép một tên thân vệ tách ra.
Hai mắt Alan hàn quang chợt lóe, trán hiện lên khắc ấn Liệu Nguyên Chi Nhận.
Hỏa quang trên Tiêm Nha chợt lóe, đã nổi lên một luồng ngọn lửa cực nóng. Hai thân vệ ngênh đón hắn, không chút sợ hãi.
Tiêm Nha chém ra, mang theo lửa cháy vẽ một luồng Viêm Nguyệt huy hoàng.
Nhưng Viêm Nguyệt đẩy đến nửa đường thì đột nhiên vỡ tan, từ trong lòng Alan bùng lên một đám mưa lửa bắn ra. Đôi mắt hai thân vệ đều bị mưa lửa chiếm hết tầm nhìn, bỗng nhiên mất đi bóng dáng Alan, đều trong lòng chấn động mãnh liệt.
Trong tình hình không bắt được đối thủ thì còn nói gì đến ngăn địch.
Chúng chỉ đành điên cuồng hét lên một tiếng, hai người vận năng lực của mình đánh vào mưa lửa bay phủ đầu.
Alan đã nhân cơ hội xẹt qua giữa hai người họ, mưa lửa tan đi, hai thân vệ như uống say ngã trái ngã phải, lảo đảo được mấy bước sau đó lồng ngực và yết hầu đều nổi chút máu bầm.
Ngay sau đó, hai luồng máu ấm áp phun ra ngoài cơ thể, thân vệ bỗng nhiên ngã xuống đất.
Alan lùi nhanh lại, hộ giáp ở ngực có chút nóng đỏ lên, chỗ đầu gối chân trái hiện lên cục u to bằng bàn tay, đều do khi giết địch bị hai thân vệ phản kích.
Chỉ có điều thân vệ không nhắm chuẩn vị trí của hắn, chỉ dựa vào trực giác để ra tay nên bất kể uy lực hay độ chính xác đều giảm mạnh, Alan chỉ bị thương nhẹ.
Bên kia, Tiếu Đốn cũng giải quyết một tên thân vệ rồi tụ hợp với hắn.
Hai người chặn hậu, đảo mắt cùng với đội ngũ rời khỏi quảng trường, tiến vào sân luyện binh sau tường vây.
Trên sân luyện binh một mảnh yên tĩnh, dường như Thác Lôi không bố trí binh lực ở phía này.
Alan vừa cảm thấy chút may mắn, bỗng nhiên trong trại lính có từng đội binh sĩ chui ra, kêu to đánh về phía bọn hắn.
Alan và Tiếu Đốn đều biến sắc, nếu bọn hắn bị chặn ở nơi trống trải như sân luyện binh này thì chắc chắn không có khả năng còn sống sót.
Đúng lúc này bầu trời đêm đột nhiên sáng lên, Alan ngẩng đầu nhìn, trong đồng tử như bảo thạch đỏ của hắn, một luồng lửa điện màu tím gào thét xẹt qua màn trời, tà tà rơi vào trong quân địch bên kia sân luyện binh.
Lửa điện nổ tung, một đám mây lửa khuếch tán, cuốn quân địch vào trong, tiếng kêu thảm thiết trong ngọn lửa không dứt bên tai.
Từng đạo lửa điện phá không mà tới, rơi xuống trại lính ở cứ điểm, kho đạn dược và tòa nhà chính, quảng trường phía bên kia.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!