Chương 250: Ta Thành Toàn Cho Các Ngươi

Chương 250: Ta Thành Toàn Cho Các Ngươi

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Một tên còn lại vừa nâng súng trường lên, hai mắt đã bị từng vòng từng vòng Huyền nguyệt cướp mất tầm nhìn.

Alan lướt qua người gã như gió, dưới mấy vòng hồ quang màu xám lập loè, gã binh sĩ bị ném bay.

Thân mình ở không trung, súng trường bị cắt thành ba đoạn, nơi cổ họng phun ra một đạo huyết tiễn, chính là bị Tiêm Nha một đao cắt cổ.

Alan không hề dừng lại, tông cửa vào trong.

Tại tầng một của tòa nhà chính, vừa đúng lúc chạm mặt ba tên binh sĩ đi xuống từ lầu hai, vừa thấy Alan liền bắn.

Giữa đường bắn ngang dọc, Alan luân phiên sử dụng hai loại bộ pháp xoáy và lướt, khiến mấy gã binh sĩ không cách nào khoá được vị trí của hắn.

Alan thỉnh thoảng múa đao hộ thân, ngăn trở mấy viên lạc đạn ngẫu nhiên bắn tới. Sau một hơi thở, đã đến gần được gã binh sĩ.

Tiêm Nha rít lên, đao đao đoạt mệnh, rất nhanh đã đốn ngã ba tên lính.

Lúc này, Tiếu Đốn và người của y mới tiến vào bên trong tòa nhà chính.

Tiếu Đốn dùng tay ra dấu, binh sĩ lập tức tản ra.

Có người mang súng canh giữ ở cửa sổ, có người thì đem những vật nặng đến để chặn cửa ra vào.

Alan thấy họ tổ chức tuyến phòng ngự, bản thân vừa định lên lầu trên giết tên thủ lĩnh quân địch, chợt nghe Tiếu Đốn bỗng nhiên gào to:

-Không tốt, cẩn thận!

Tiếng la chưa dứt, cánh cửa sổ bên trái đột nhiên vỡ nát, một bóng đen bị vứt vào từ cửa sổ.

Alan nhìn thấy rất rõ, đó lại là hai quả lựu đạn.

Ánh lửa bùng lên, lựu đạn ầm ầm nổ tung, ngọn lửa bắn mạnh từ cửa sổ hướng ra bên ngoài.

Trong khoảnh khắc phát nổ Alan cuộn người lại, dùng Tiêm Nha chặn ở trước người.

Sóng xung kích của trận nổ từng tầng từng tầng đánh lên người hắn, cả người hắn bị thổi bay, đập vào trên tường rồi dội ngược trở lại.

Khi Alan bò dậy từ mặt đất, đầu tóc đầy bụi.

Lại nhìn ra sảnh lớn, nơi bị nổ cháy đen một mảnh, ánh lửa khắp nơi.

Có hai binh sĩ đã chôn thây tại chỗ, biến cố thình lình này khiến Alan trong lòng vô cùng nặng nề.

Tiếng súng kịch liệt vang lên, mưa đạn liên hồi, từ bên ngoài bắn vào cửa sổ.

Tiếu Đốn và các binh sĩ chỉ có thể dán người vào bên tường ở cạnh cánh cửa, ngồi xổm người xuống.

Alan thì trốn ra vách sau của cầu thang, bức tường trong đại sảnh, cột đá đều bị bắn đến cát bay tung toé, bừa bãi lộn xộn.

Súng bắn liên tục đến tận một phút sau mới dừng, tiếp đến, bên ngoài quảng trường nhỏ bỗng sáng lên ánh đèn.

Ngọn đèn mãnh liệt rọi vào trong toà lầu, dưới ánh sáng, chỉ thấy bụi bay mịt mù, trên thềm đá dưới mặt đất rơi đầy vỏ đạn.

Lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng cười to:

-Người ở bên trong nghe đây, cái đám chuột nhắt các ngươi nghĩ rằng có thể giấu diếm Thác Lôi đại nhân ta sao? Các ngươi nhầm rồi, sai cả mười phần. Ta không biết là ai phái các người tới đây nhưng hiện tại, các ngươi một tên cũng chạy không thoát. Ta cho các người mười giây suy nghĩ, sau thời hạn trên nếu không đầu hàng và khai ra chủ mưu, ta sẽ giết chết các ngươi.

Người nọ dừng một chốc, rồi tiếp:

-À, nếu các ngươi đặt hy vọng vào quân chi viện ở bên ngoài thì xin lỗi nha, bọn chúng đã bị lão tử đánh chạy mất dép rồi.

Nói xong, một trận cười hô hố vang lên.

Alan lặng yên từ vách cầu thang thò nửa đầu ra, thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy được cả quảng trường nhỏ đã bị kẻ địch chiếm mất.

Bọn chúng xếp thành mấy hàng kiểu bậc thang, chỉa họng súng chói lọi ngắm về toà lầu đất.

Trong đó, không thiếu súng ống bộ binh, với trận thế này, người bên trong lầu có chạy đằng trời cũng không thoát nổi.

Hiển nhiên, tòa lầu chính là một cái bẫy, đối phương cố tình để bọn họ sập bẫy, sau đó mới hiện thân bao vây.

Cảm giác của Alan rất tệ, dường như quân Thánh Tài đã nhận được tin tức từ sớm, nếu không, sao có thể nắm chắc chính xác hành tung của bên mình, đồng thời bày ra cái bẫy như vậy.

Hiện tại, trốn ở bên trong tòa lầu chính, việc bị giết chết cũng chỉ là sớm hay muộn, xung phong liều chết giết ra ngoài mới hy vọng có một đường sống.

Alan lặng yên nhớ lại toàn bộ bản đồ của cứ điểm, phía sau tòa nhà và quảng trường nhỏ, nơi trại lính có địa thế phức tạp đằng sau chắc là chiến trường chiến đấu cuối cùng của quân Thành Tài, cũng là hoàn cảnh có lợi để bọn chúng có thể phân hoá ưu thế binh lực của đối phương.

Vấn đề là, Alan bọn họ có thể giết ra và thuận lợi lui tới trại lính hay không?

….

Thừa dịp đối phương ngừng bắn, Alan đến bên cạnh đám người Tiếu Đốn.

-Làm sao bây giờ? Thiếu gia Alan.

Đối mặt với cục diện ác liệt thế này, Tiếu Đốn vẫn bình tĩnh.

Những binh sĩ khác cũng như vậy, trong lòng Alan thầm khen, không hổ là binh sĩ xuất thân từ quân đoàn chủ chốt của Thiên Lang Tinh, tố chất xuất sắc.

Hắn nói đơn giản:

-Tránh ở lầu chính chỉ có thể chờ chết, hỏa lực của chúng lớn hơn chúng ta nhiều. Chúng ta phải đi về phía trại lính, tốt nhất là đoạt được kho đạn dược. Nguyên soái chỉ hạn chế kinh phí của chúng ta, nhưng không nói không thể cướp trang bị từ tay kẻ địch.

Hắn giơ một khẩu tiểu liên mini trên tay, đó là thứ hắn tiện tay nhặt bên cạnh thi thể kẻ địch lúc qua đây.

Tiếu Đốn gật đầu, ra dấu tay, hai binh sĩ lập tức lột sạch trang bị trên thi thể kẻ địch trong tòa nhà và bên mình.

-Nhưng không thể cứ như vậy xông ra được, bọn chúng tính toán giỏi lắm, vây chúng ta ở đây. Cho dù để sót chúng ta thì vẫn còn đội trưởng Lam Kỳ, đội trưởng chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho chúng ta.

Alan nói.

Bên ngoài, mười giây đã trôi qua, thủ lĩnh quân Thánh Tài Thác Lôi mắng một tiếng.

Gã thân hình cao to, mặc quân trang và áo choàng, rất dễ nhận ra trong đám người.

Thác Lôi cao giọng:

-Các ngươi nếu muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Chỉ về phía lầu chính, lập tức bên cạnh Thác Lôi, một thân vệ ngắm chuẩn đạn đạo bộ binh về lầu chính.

Thác Lôi nắm mạnh tay, trên mặt thân vệ lộ ra nụ cười độc ác, đột nhiên cả cái đầu nổ tung như quả dưa bị đập nát, chất lỏng vừa trắng vừa đỏ bắn ra.

Một phát tung đầu!

Lúc này, trong màn đêm mới có tiếng khí tài ngắm bắn nặng nề vang lên không dứt.

-Chết tiệt, là súng bắn tỉa... không...

Thác Lôi kêu to.

Tay súng bắn tỉa bị nổ tung đầu kia ngã xuống đất, nhưng ngón tay trên thi thể vẫn đè vào chốt bắn của đạn đạo.

Đạn đạo bộ binh lập tức kéo một luồng hỏa quang bắn ra ngoài, nhưng do vấn đề góc độ mà xiêu vẹo xẹt qua đỉnh đầu mọi người, va vào tường vây bên quảng trường.

Đạn đạo bùng nổ, một quả cầu lửa màu cam ở bên cạnh dâng lên, tường vây thành mảng bị nổ bay, ngọn lửa bùng nổ theo sóng xung kích cuốn về phía quân Thánh Tài, khiến trận hình vốn nghiêm chỉnh lập tức hỗn loạn.

-Chính là hiện giờ!

Alan kêu to, kéo đao mở tung cửa chính, giơ súng trong tay lên, họng súng phun ra một luồng lửa, căn bản không cần cố ý ngắm chuẩn đã khiến nhân mã hàng đầu của quân địch kêu thảm thiết không ngừng.

Tiếu Đốn là người thứ hai xông ra, một bên ra hiệu bằng tay cho binh sĩ lui lại, một bên dùng Tật Phong Xạ Thủ bắn phá quân địch.

Hoa văn đạo năng của Tật Phong Xạ Thủ sáng lên, họng súng phun ra điện hỏa màu u lam, từng viên đạn Nguyên lực như mưa rào quét cho đối phương người ngã ngựa đổ.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!