Chương 255: Quá Khứ Của Nguyên Soái Tham Lang
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Hắn vội vàng ngẩng đầu rồi dời tầm mắt đi, tuy nhiên, khi nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết như nữ thần giáng xuống của Ôn Toa Bối Lạc, trái tim hắn lại đập nhanh hơn.
Mũ của Ôn Toa Bối Lạc đội lệch, mái tóc màu đỏ tía khẽ bay trong gió đêm, tóc dài đến lưng, trong ánh sáng chuyển động như một vầng sương tím.
Màu mắt vàng kim trong đôi mắt kia lấp lánh ánh sáng thần thánh trang nghiêm, trên người cô, mọi người có thể nhìn thấy sự thiên vị của tạo hóa.
Mi đó mắt đó, đến cả nốt ruồi mỹ nhân dưới khóe mắt cũng có nét phong tình đặc biệt.
Chính nhờ chúng mới thêu dệt nên vẻ đẹp chỉ thuộc về riêng Ôn Toa Bối Lạc.
Bản thân cái đẹp cũng là một loại áp lực vô hình.
Alan không khỏi lùi về sau hai bước mới lên tiếng:
-Cô giáo, ngày mai em có thể không cùng mọi người trở về Babylon được.
-Tại sao?
-Em còn có chút việc riêng ở khu vực số 3, em muốn đi tìm một người.
Alan nói đơn giản:
-Em nghe nói ông ta biết cha em.
Ôn Toa Bối Lạc “ồ” một tiếng.
Thân thế của Alan cô rất rõ, vì thế liền nói:
-Khu vực số 3 cũng không nhỏ, cậu có biết người ở đâu không?
-Trấn Sắt Đen nhưng quả thực em không biết trấn này ở đâu.
Alan cười ngượng ngùng.
-Việc này đơn giản, ngày mai tôi bảo quân canh phòng phái một quan quân đi theo cậu. Sau đó cậu có thể đáp phi hạm giao thông trở về. Đương nhiên, lộ phí tôi không chi trả đâu.
Ôn Toa Bối Lạc nói.
Alan thấy cô nói rất nghiêm túc, không giống như nói đùa lại chợt nhớ đến một câu đánh giá của Hoắc Ân về cô.
Ôn Toa Bối Lạc chính là một người phụ nữ chỉ có tiền, chỉ có điều người phụ nữ vừa yêu tiền vừa lợi hại như cô thực sự không nhiều.
….
-Alan chưa từng gặp cha mình sao?
Ôn Toa Bối Lạc đột nhiên hỏi.
Alan hơi nghi hoặc nhìn cô một cái.
Đứng dưới ánh trăng, không biết có phải do đêm tối không nhưng dường như Nguyên soái Tham Lam có chút khác với ban ngày, cô thu liễm ba phần sắc bén lại thêm một chút dịu dàng.
-Chưa, trước khi em ra đời ông ta đã bỏ lại mẹ em không rõ tung tích.
Alan lắc đầu.
Ôn Toa Bối Lạc tìm một nơi gần hồ cũng coi như sạch sẽ ngồi xuống, bỏ mũ ra để mặc làn tóc tím khẽ bay.
Sợi tóc lên xuống, Alan dường như nhìn thấy một biển hoa oải hương.
Gió đêm đưa mùi hương như hoa lan nhàn nhạt của Ôn Toa Bối Lạc vào trong mũi Alan, nữ nguyên soái vỗ mặt đất bên cạnh:
-Ngồi xuống đi, không cần câu nệ đâu.
Alan thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô, quay đầu nhìn.
Ôn Toa Bối Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, để lại cho hắn một bên sườn mặt kinh tâm động phách.
Hắn vội vàng cúi đầu, hai người đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, Alan vội ho một tiếng:
-Cha của cô giáo là người như thế nào?
-Nếu là cha tôi hiện tại thì mỗi lần nhìn thấy ông ta tôi đều phải rất nhẫn nhịn mới không để bản thân giết ông ta.
Ôn Toa Bối Lạc nói lời kinh người, Alan giật mình nhìn về phía cô.
-Ông ta là cha dượng tôi, khi mẹ tôi tái giá tôi còn nhỏ, ông ta chỉ nghĩ cách làm sao để đưa tôi lên giường. Đương nhiên, sau khi tôi nhen nhóm mồi lửa lúc sáu tuổi, ông ta cũng không dám làm như vậy nữa mà nghĩ cách nhanh chóng gả tôi đi.
Ôn Toa Bối Lạc nhẹ nhàng cử động năm ngón tay, giữa năm ngón ngọn lửa tím phập phồng hình thành từng xoáy sáng rồi phát ra tiếng lách tách.
Alan hơi nghiêng người, cố gắng không để mình chạm vào những xoáy sáng đó.
Những cái này đều là lốc xoáy Nguyên lực, trong đó cái nhỏ nhất nổ cũng đủ khiến hắn da tróc thịt bong.
-Về phần cha ruột thì khi ông qua đời tôi mới chỉ năm tuổi. Tôi rất muốn cố gắng nhớ ông ấy nhưng đáng tiếc, hình dáng ông ấy tôi đã ngày càng nhớ không rõ.
Ôn Toa Bối Lạc ánh mắt chợt dịu dàng, cô co đôi chân dài, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trên đầu gối cụp mi mắt xuống.
Giờ khắc này sự sắc bén của Ôn Toa Bối Lạc được cất giấu đi, giống như một cô gái bình thường như bao cô gái khác đang nhớ người nhà nhìn về mặt hồ kết băng.
-Tôi hiện giờ chỉ có thể nhớ mang máng râu của ông hơi cứng chạm vào thấy đau, tay ông rất ấm, rất thô nhưng khi nắm tay tôi thì tôi rất yên tâm, bởi vì tôi biết ông sẽ bảo vệ tôi. Sau khi ông qua đời thì chỉ có tôi mới có thể bảo vệ chính mình.
Nghe những lời này, trong lòng Alan có cảm giác không nói nên lời.
Đột nhiên Ôn Toa Bối Lạc lại đội mũ lên đầu, đồng thời hơi kéo vành mũ xuống che khuất non nửa khuôn mặt.
Cô đứng lên:
-Tôi buồn ngủ rồi, cậu cũng ngủ sớm đi. Sáng mai tôi bảo người đưa cậu đến căn cứ quân canh phòng.
Để lại một bóng lưng hiu quạnh cho Alan, Ôn Toa Bối Lạc rời khỏi bờ hồ tiến vào lều của cô.
Alan nhìn về tầng băng mặt hồ, tầng băng trơn nhẵn như gương phản chiếu bóng của hắn.
Cha của Ôn Toa Bối Lạc mất sớm nhưng ít nhất cô vẫn có chút ký ức về cha mình, còn hắn hoàn toàn không biết cha hắn, A Cơ Mễ Đức là người đàn ông như thế nào.
Có lẽ đáp án ngày mai sẽ được tiết lộ.
Tới ngày hôm sau, Ôn Toa Bối Lạc viết một phong thư tay giao cho Alan, lại bảo người đưa hắn đến căn cứ của quân canh phòng khu vực số 3 còn cô dẫn những người khác trở về Babylon trước.
Sau khi nhìn thấy thư của Ôn Toa Bối Lạc, Tư lệnh quân khu sai một Thiếu úy lái xe dẫn Alan đến trấn Sắt Đen.
Tối hôm đó, xe việt dã lái từ một sườn núi xuống.
Khi quẹo qua một khúc cua, trấn Sắt Đen nằm dưới chân núi liền như một bức tranh dần hiện ra trước mắt Alan.
Thiếu úy trên xe giới thiệu sơ lược:
-Nhân khẩu thường trú của trấn Sắt Đen này chỉ có khoảng ngàn người nên không được náo nhiệt lắm. Trước kia nơi đây sản xuất một loại quặng sắt tối màu nên có cái tên Sắt Đen. Tuy nhiên từ20 năm trước, Sắt Đen hầu như cạn kiệt, công nhân cũng dần bỏ đi, trấn đã sớm không còn phồn hoa như năm đó.
Từ xa nhìn lại, màu sắc kiến trúc của trấn Sắt Đen dùng màu tối làm chủ đạo.
Nóc nhà màu nâu đậm, hành lang màu đen, từng đường ray đen tuyền đi qua thị trấn khiến trấn nhỏ nằm trong đất tuyết dưới chân núi vô cùng nổi bật.
Cách đó không xa là một đỉnh núi thấp bé, vẫn có thể nhìn thấy những cơ sở cũ kĩ lưu lại từ mỏ quặng năm đó.
Đương nhiên, hiện giờ chúng đã không có bất cứ tác dụng gì, nếu có cũng chỉ nhắc người ta thỉnh thoảng nhớ lại thời gian đã qua mà thôi.
Trong trấn ngày đó có hai ba công ty khai thác mỏ kinh doanh ở đây, hàng hóa của họ đặt trong trấn Sắt Đen, vì vậy giữa quặng mỏ đến kho trong trấn đặt đường ray đơn giản, tiện cho xe chở quặng lái vào trong trấn dỡ hàng.
Hiện giờ những đường ray này đã không còn nhiều tác dụng, rất nhiều đã hoang phế, như từng vết sẹo xấu xí lưu lại trong trấn.
Khi xe quân việt dã lái vào trong trấn, mấy người già ôm thảm lông, ngồi ở mái hiên ngoài nhà mình tò mò nhìn Alan và Thiếu úy.
Thiếu úy tắt máy, nhảy xuống xe, kêu với một người già trong đó:
-Nơi này có ai tên là cha xứ Mễ La không?
-Có thưa đại nhân, cha xứ Mễ La ở trong giáo đường nhỏ phía sau.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!