Chương 238: Đánh Cược Trận Đấu Sinh Tử
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Lai Ngang vào chủ đề chính luôn.
-Cậu nói xem?
Lai Ngang rót cho mình chén rượu, nâng chén với Bảo La:
-Nếu tiếp tục đấu thì chỉ có lưỡng bại câu thương. Tôi nghĩ cha cũng không muốn người ngoài chê cười nhà Uy Liêm chúng ta hay là chúng ta mỗi bên lùi một bước, bỏ qua tối nay, anh nếu muốn chơi thì tôi cũng vui lòng tiếp.
-Được!
Bảo La cũng không phải người không biết tiến lùi, nếu đã có bậc thang để xuống thì cớ gì lại không làm?
Một lát sau tiếng của Bảo La từ phòng bao truyền tới:
-Tối nay mọi người đến đây cũng là để tìm vui, Tạp Tu, Kim thiếu gia, cả hai cũng không cần phải gay gắt thế đâu?
Trong lời của y không hề nhắc đến Alan, hiển nhiên cố ý đánh giá thấp Alan, thái độ vô cùng ngạo mạn.
Kim Liên Thành nghe vậy bật cười:
-Anh nói cứ như bọn tôi gây chuyện vô lý trước vậy.
Khách khứa đều khẽ cười, điều này khiến Tạp Tu có chút mất mặt, lại oán hận nhìn về phía Kim Liên Thành.
Bảo La ho một tiếng, giọng nói có chút lúng túng:
-Thế này đi, không biết bên khách sạn có nể mặt tôi, thay đổi một chút quy tắc của trận cá cược tối nay không?
-Thiếu gia Bảo La cứ nói.
Giám đốc khách sạn hỏi.
Mặt mũi của nhà Uy Liêm đương nhiên phải nể, huống chi bất kể thắng thua thế nào thì sau đó bên khách sạn đều có thể lấy một phần tiền hoa hồng của mỗi bên, khách sạn sao lại không vui lòng mà thuận nước đẩy thuyền chứ.
Bảo La cất giọng:
-Trận đấu sinh tử tối nay, tôi đề nghị hủy bỏ mục gọi là tỷ lệ đặt cược. Song phương mỗi bên lấy ra hai mươi triệu cược cho bất cứ một giác đấu sĩ nào của trận đấu. Người thắng đương nhiên có thể lấy đi tiền cược của đối thủ, thiếu gia Liên Thành cảm thấy đề nghị này thế nào?
Kim Liên Thành lùi về sau một bước:
-Người thiếu gia Tạp Tu đánh cược không phải là tôi, đồng ý hay không phải xem ý của thiếu gia Alan.
Anh ta tỏ rõ rằng Bảo La anh muốn tìm bậc thang xuống còn phải hỏi Alan đã.
Quả nhiên, Bảo La bất đắc dĩ, chỉ đành nói:
-Ý của thiếu gia Alan thế nào?
-Có hai mươi triệu mà không kiếm là đồ ngốc, cược đi.
Alan ngắn gọn.
Tối nay đối với hai bên mà nói đều khá đặc biệt, bên Tạp Tu muốn thắng đậm, không ngờ giữa đường nhảy ra một Kim Liên Thành, ngược lại khiến bọn họ phải đâm lao đành theo lao.
Alan lại biết chuyện tranh đấu giữa Bảo La và Lai Ngang, tiền có thể thua nhưng khí thế không thể kém, vì vậy hắn cũng không chút do dự nhận lời đề nghị của Bảo La.
Cho nên song phương liền đặt cược.
Tạp Tu không thèm nhìn, cược toàn bộ lên giác đấu sĩ da đen.
Alan không có lựa chọn khác, đương nhiên là cược cho Bố Lạc Y.
Đặt cược xong xuôi vẫn còn hai mươi phút nữa mới đến trận đấu.
Alan tìm giám đốc khách sạn nói nhỏ mấy câu, ông ta gật đầu rồi dẫn hắn rời khỏi hội trường.
-Thiếu gia Alan rất hứng thú với Bố Lạc Y, thành tích của cậu ta không tệ nhưng chẳng phải giác đấu sĩ đỉnh cao nhất của chỗ chúng tôi. Nếu thiếu gia Alan muốn mua một hai giác đấu sĩ thì hay để tôi giới thiệu người tốt hơn?
Giám đốc khách sạn ân cần, dường như không chút quan tâm đến xuất thân của Alan.
Đối với ông ta, chỉ cần là người có hơn hai mươi triệu trong tài khoản đã đủ để nhận được sự đối xử như Alan lúc này.
Người không quan trọng, tiền mới quan trọng.
Alan lắc đầu:
-Tôi xin nhận tấm lòng nhưng tôi cảm thấy Bố Lạc Y có lẽ là một con ngựa ô.
-Hy vọng là thế. A, đến rồi!
Bọn họ đứng trước một phòng nghỉ, khi bảo vệ khách sạn mở cửa, Alan lại cảm thấy nơi này gọi là phòng giam còn thích hợp hơn là phòng nghỉ.
Một căn phòng đơn giản khoảng mười mét vuông, hầu như cả phòng chỉ có một chiếc giường với chăn đệm, một thùng gỗ.
Trong phòng treo một bao cát, Bố Lạc Y đang đối diện với bao cát quyền cước đấm đá.
Anh ta dường như không chú ý đến cửa phòng nghỉ đã mở ra nhưng Alan biết anh ta đã phát giác.
Trong nháy mắt cửa mở, bờ vai Bố Lạc Y co lại, đổi sang trường hợp khác, nếu có người nghĩ rằng có thể thần quỷ không hay mà tập kích anh ta thì chắc chắn sẽ bị ăn một cùi trỏ.
-Ha, Bố Lạc Y, cậu có biết mình là một người may mắn không? Vì thiếu gia Alan đây đã nhìn trúng cậu!
Giám đốc khách sạn kêu lên:
-Đương nhiên, cậu phải sống sót trong trận đấu sinh tử sắp tới thì mới có hy vọng rời khỏi đây.
Sau đó nói với Alan:
-Hai người có thời gian mười phút.
-Cảm ơn.
Alan gật đầu.
Giám đốc đi rồi, Bố Lạc Y tiếp tục tấn công bao cát, dường như không chút hứng thú với chuyện Alan mua mình.
Alan lượn một vòng trong phòng, sau đó bình tĩnh:
-Trận đấu trước tôi đã cược anh thắng nhưng anh lại thua.
-Ồ, vậy làm cậu thất vọng rồi.
Bố Lạc Y giọng đạm mạc.
-Có thể nói cho tôi biết, trong trận đấu kia rõ ràng anh có cơ hội đánh bại người Lạc Tác, tại sao anh lại bỏ qua?
Bố Lạc Y rốt cuộc ngừng lại, đỡ bao cát nhìn về phía Alan:
-Cậu nhìn nhầm rồi thiếu gia. Người Lạc Tác hung dữ như vậy nhưng đúng như cậu nhìn thấy, tôi không phải một người dũng cảm. Tôi chỉ sử dụng phòng ngự theo bản năng, vì vậy có lẽ tôi không đáng để cậu đặt cược.
-Đáng tiếc, trận đấu sinh tử này tôi vẫn đặt cược lên người anh.
-Vậy có lẽ phải khiến cậu thất vọng lần nữa.
-Anh có vợ con không?
Alan đột nhiên hỏi.
Bố Lạc Y vốn định tiếp tục làm nóng người vòng tiếp theo, cho dù hoạt động mạnh như vậy đã khiến vết thương trước đó bị người Lạc Tác một búa gọt qua ở bả vai rách ra rướm máu nhưng nghe thấy lời này của Alan, động tác của anh ta đột nhiên cứng đờ.
Alan đi thẳng vào vấn đề:
-Lấy thực lực của anh ra, đánh thắng trận đấu tiếp theo, sau đó theo tôi, anh sẽ có cơ hội gặp lại người thân của mình. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải phục vụ tôi trước đã, đến khi trả hết số tiền tôi mua anh thì anh sẽ tự do.
-Nhưng tôi phải nhắc anh, võ đài anh phục vụ tôi không phải là giác đấu hay lôi đài mà là chiến trường.
Bố Lạc Y lại chấn động.
Anh ta dừng lại, nhìn Alan:
-Tại sao cậu nghĩ tôi nhất định sẽ thắng?
-Võ đài của sư tử nên là thảo nguyên chứ không phải trong đoàn xiếc, anh nghĩ sao?
Alan dùng tay chỉ mắt mình:
-Trong cuộc chiến giữa anh và người Lạc Tác, ánh mắt của anh nói với tôi anh là một chiến sĩ, một chiến sĩ thực sự. Bất kể anh xuất hiện ở đây vì lý do gì, nhưng tôi luôn cảm thấy chiến trường mới là nơi anh cần đi.
-Chiến đấu vì tôi, coi như thù lao, tôi trả lại anh tự do.
Dứt lời, Alan đi về phía cửa lớn.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gầm như sấm của Bố Lạc Y:
-Người Cao Địa trước giờ không sợ hãi chiến trường nhưng cậu phải giữ lời hứa của mình, nếu không tôi sẽ móc trái tim cậu dâng cho Áo Đinh!
Alan mỉm cười rời đi, hắn đã hoàn toàn kích thích dã tính trong máu Bố Lạc Y.
Lôi đài số bốn đầy người vây quanh.
Sự đẫm máu và thê thảm của trận đấu sinh tử hoàn toàn có đủ sức hấp dẫn khiến khách nhân ở hội trường dõi ánh mắt theo, huống chi còn có tiền đặt cược khổng lồ lên đến hai mươi triệu.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!