Chương 237: Kim Liên Thành Xuất Hiện
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Khi biết được tiêu điểm gây chú ý chính là Alan và Tạp Tu, Lai Ngang hừ một tiếng rồi cùng Kim Liên Thành hướng tới chỗ của Alan. Vừa đi, vừa nghe được đám người truyền đến mấy từ “Cá cược”, “Sinh Tử Cách Đấu”, Lai Ngang trầm giọng:
-Đây nhất định là mưu ma chước quỷ của Bảo La, Alan không hề quen thuộc với loại cá cược này, Tạp Tu đây là tính dùng tiền để làm bẽ mặt Alan.
Kim Liên Thành lạnh nhạt:
-Tài chính anh có thể vận dụng được là bao nhiêu?
-Mười một triệu.
-Tốt, tôi cũng lấy ra mười triệu, nhanh chóng chuyển qua tài khoản của Alan. Cho dù có thua, chúng ta cũng không thể để huynh đệ của mình xấu hổ được.
Kim Liên Thành vỗ tay cái đét, gọi một nhân viên công tác đến để xử lý việc chuyển khoản.
Ở bên kia, sau khi Alan nghe xong quy tắc, gật đầu:
-Anh muốn cá cược, tôi phụng bồi.
Tạp Tu cười ha ha:
-Tiểu tử Bối Tư Kha Đức, trước hết đừng có đồng ý sảng khoái như vậy. Đối với quy tắc cá cược, ta nghĩ ngươi còn chưa hiểu hết toàn bộ. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một chút, sau khi hai bên đồng ý cá cược, cần có nhân viên của khách sạn Duy Nạp Tư đứng ra kiểm chứng số dư tài khoản ngân hàng, nếu số dư của bên kia không đủ để chi tỉ lệ cá cược của bên thắng thì không có tư cách tham gia cá cược đâu.
-Ta đoán xem trong tiền gửi ngân hàng của ngươi có bao nhiêu nhỉ? Một triệu? Hay là hai triệu?
Tạp Tu hừ lạnh:
-Cái loại nhóc con nghèo kiết xác như ngươi, cao lắm chắc được ba triệu là cùng? Tài khoản của lão tử có hai mươi triệu, cho dù tỉ lệ đặt cược là (1 – 7), chắc cũng đủ trả rồi. Mà ngươi á hả, có đủ tiền để trả không? Nếu như không có, nhanh cút về nhà uống sữa đi, nơi này không phải chỗ loại tiểu tử nghèo nhà ngươi tới được đâu. À, ta quên mất là ngươi lâu lắm rồi không có sữa để uống nhỉ, tại mẹ ngươi chết sớm rồi mà.
Đám người cười vang một trận.
Xa xa, Địch Á Ca chặn một cô hầu nữ lại, nhấc ly rượu lên hướng về phòng bao của Bảo La làm tư thế nâng ly.
Gã cười lạnh, dùng môi nhấp nhẹ ly rượu một ngụm.
Trước khi quyết định cá cược với Alan, Địch Á Ca đã đem tiền riêng của mình chuyển qua tài khoản của Tạp Tu đều vì muốn dùng tiền đập chết Alan.
Cơ sở nông cạn là điểm yếu không thể tránh khỏi của Alan.
Bất kể như thế nào, trên phương diện tiền bạc, hắn không cách nào so sánh được với những người như Tạp Tu.
Bảo La nhìn trúng chính là điểm này mới để hai người Địch Á Ca hợp sức nhục nhã Alan trên vấn đề này.
Hiện tại, mục đích của bọn họ đã đạt tới.
Quả nhiên sau khi nghe về tư cách cá cược là cần phải có đủ số dư để chi trả tỉ lệ đặt cược của đối phương trong tài khoản ngân hàng, biểu tình của Alan cứng lại.
Hắn vừa nãy đặt cược sai bên, thua mất một triệu, bây giờ trong tài khoản chỉ còn gần hai triệu, lấy gì để đặt lại với hai mươi triệu của Tạp Tu.
Còn về câu nói cuối cùng của Tạp Tu lại khiến hắn sinh ra sát ý.
Không ai có thể nhục nhã mẹ Lan Ny, đương nhiên Tạp Tu cũng không ngoại lệ.
Nhưng hiện tại, Alan cũng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
A Đại Nhi hừ lạnh, nói với một nhân viên đứng bên cạnh:
-Đem tiền dư trong tài khoản của ta sang tên cho Alan tiên sinh.
Tên nhân viên cảm thấy khó xử:
-Tiểu thư, chuyện này không hợp quy củ.
A Đại Nhi hận đến giẫm mạnh chân, tuy nhiên cô cũng biết, cho dù mười triệu của mình chuyển qua cũng không đủ đạt đến yêu cầu trận cá cược.
Tạp Tu cười lạnh:
-Tiểu tử nghèo, không có tiền thì xéo đi. Cũng không nhìn xem thân phận mình là gì, nơi này là chỗ ngươi có thể tới hay sao?
Đồng tử của Alan hơi co lại, thấp giọng nói:
-A Đại Nhi, chúng ta đi thôi.
-Nhưng...
-Không sao, lần này để bọn chúng đắc ý. Lần sau, tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Alan khẽ cười, hắn đã khôi phục bình tĩnh.
Nhưng ngay lúc này, trong đám đông lại có người lên tiếng:
-Thiếu gia Tạp Tu nếu muốn cá cược, Alan anh cứ việc đồng ý là được rồi. Tôi cũng muốn xem thử, Tạp Tu thiếu gia có đủ tiền trả tiền thua cược không đây?
Đó là giọng nói của Kim Liên Thành.
….
Đám người tách ra.
Tay Kim Liên Thành cầm rượu ngon rất có phong độ bước tới, không cho Tạp Tu cơ hội mở miệng đã gật đầu nói với nhân viên khách sạn phụ trách đăng ký khách đặt cược:
-Phiền anh nhập xác nhận tài khoản của Alan tiên sinh.
Lúc này, giám đốc khách sạn chủ trì hội trường này cũng bước tới.
Lão già đầu đầy tóc muối tiêu này gật gật đầu với Kim Liên Thành rồi giơ tay ra hiệu cho nhân viên đi làm việc.
Một lát sau, thông tin về tài khoản ngân hàng của Tạp Tu và Alan lập tức hiện trên màn hình của lôi đài.
Trong tài khoản của Tạp Tu là hai mươi triệu đồng Liên bang tròn, còn của Alan là hơn hai mươi tám triệu năm trăm nghìn, nhiều hơn Tạp Tu hơn tám triệu.
Khi nhìn thấy con số này, ánh mắt Kim Liên Thành cũng hơi biến hóa nhưng không nói ra, mặt mày hớn hở nhìn về phía Tạp Tu:
-Xem ra hiện giờ nên là tôi lo lắng thiếu gia Tạp Tu không mang đủ tiền bồi thường rồi.
Tạp Tu hai mắt hơi nhíu lại, cắn răng:
-Kim gia thiếu gia, đây là anh giở trò quỷ đúng không?
-Đúng vậy, là tôi đấy.
Kim Liên Thành thoải mái thừa nhận.
-Tại sao anh làm vậy?
Kim Liên Thành xòe tay:
-Tôi chẳng có gì khác ngoài nhiều tiền. Tôi thích làm thế, lại càng không quen phong cách quyền thế dùng tiền đập chết người của thiếu gia Tạp Tu.
Tạp Tu hận đến ngứa cả răng, gia tộc Kim thị nếu chỉ luận của cải thì hoàn toàn không thua bất cứ hào môn nào.
Cái gia tộc Kim thị thiếu là nhân tố thuộc mấy phương diện hữu hạn như mạng lưới quan hệ, vũ lực.
Kim Liên Thành nói không sai, tài sản riêng của cậu ta hoàn toàn có thể đọ với bất cứ con cháu quyền quý khác của Phù Không.
Giám đốc hội trường vội ho một tiếng:
-Hai vị, xét thấy tài khoản hiện giờ không đủ để trả bồi thường cho đối phương, tôi đề nghị hai người chọn cách đặt cược khác.
-Không!
Tạp Tu lập tức từ chối.
Gã hiện giờ đâm lao phải theo lao, nếu đồng ý với đề nghị của giám đốc thì có khác gì nhận thua:
-Chẳng phải chỉ hai mươi tám triệu thôi sao, tôi sẽ xin gia tộc gửi tiền. Tôi muốn xem Kim Liên Thành anh lấy được bao nhiêu tiền giúp tiểu tử nghèo này.
Giám đốc khách sạn cười khổ:
-Thiếu gia Tạp Tu, một khi song phương đồng ý đánh cược, sau khi công khai tài khoản thì không thể nhận tiền gửi bên ngoài.
Tạp Tu ngẩn ra, chỉ về phía Kim Liên Thành:
-Nhưng tại sao anh ta có thể?
Kim Liên Thành nhún vai:
-Trước khi thiếu gia Alan nhận lời thì tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của cậu ấy, không tính là vi phạm quy định.
-Anh!
Tạp Tu nổi đóa nhìn về phòng bao của Bảo La, y đã không còn chủ ý gì nữa.
Trong phòng bao, Bảo La đã sớm không còn tâm trạng trêu đùa hai cô gái.
Cơ thể y nghiêng về phía trước, nhanh chóng suy nghĩ làm sao giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt này, bấy giờ cửa phòng bao bị người mở ra, Bảo La bất mãn nhìn lại, tầm mắt đụng phải khuôn mặt tươi cười của Lai Ngang.
-Anh cả thân mến của tôi, dường như chúng ta phải nói chuyện rồi.
Lai Ngang phất tay, cho hai cô gái rời khỏi còn anh ta thì đặt mông ngồi bên cạnh Bảo La.
Bảo La gật đầu:
-Ta không ngờ Kim Liên Thành cũng là người của cậu.
-Chuyện bất ngờ thì lúc nào chẳng có, thế anh cả muốn giải quyết chuyện tối nay thế nào?
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!