Chương 234: Gặp Lại Địch Á Ca
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
A Đại Nhi cười:
-Ở tầng thượng, bọn họ còn có hai chiếc phi hạm ma năng cỡ nhỏ. Khách sạn có giấy phép máy bay, quản lý hàng không của Liên Bang không quản được lên đầu của họ. Cho nên khi cần thiết, có thể nhanh chóng đưa khách khứa rời khỏi.
-Đây là đặc quyền, mà đặc quyền chung quy vẫn là phục vụ cho một phần nhỏ người, không phải sao?
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã đi tới tầng cao nhất.
A Đại Nhi kéo cánh tay của Alan đi ra thang máy, hai hàng bảo vệ của khách sạn mặc áo vest đen đứng ngay ngắn ở lối vào giác đấu trường.
Có thể thấy được, người tiến vào hội trường cũng không nhiều. Chỉ vài người thưa thớt như vậy nhưng ai nấy đều quần áo chỉnh tề, phong độ ngời ngời, không phải người giàu có thì cũng là quý nhân.
Hai người Alan tới cạnh cửa, A Đại Nhi lấy hai tấm thư mời từ trong túi xách ra.
Người phụ trách kiểm tra là một gã đàn ông bộ dáng chủ quản, gã gật đầu với A Đại Nhi:
-Buổi tối tốt lành, tiểu thư A Đại Nhi. Cô có thể đi vào.
A Đại Nhi vui vẻ kéo Alan định đi vào bên trong nhưng tên quản lý đột nhiên chặn Alan lại. Gã nhíu mày, nhìn tên trên thư mời:
-Vị Alan thiếu gia này hình như là lần đầu tới khách sạn của chúng tôi, không biết ngài là người của gia tộc nào?
Alan chưa trả lời, A Đại Nhi đã tỏ vẻ không vui:
-Đây là thiếu gia Alan của Bối Tư Kha Đức, có vấn đề gì không?
Gã quản lý đáp lại một cách không nhanh không chậm:
-Tiểu thư bớt giận, tôi chỉ làm theo quy tắc mà thôi. Vị thiếu gia này quả thật rất lạ mặt, đối với vị khách lần đầu tiên tham gia cá cược bí mật của chúng tôi, vì tiện cho cả đôi bên, chúng tôi thường cần phải hỏi một số vấn đề liên quan.
-Ví dụ như, xin hỏi Alan thiếu gia có thể cho biết số tài khoản ngân hàng của ngài được không? Dù sao hạn mức thấp nhất của loại cá cược này của chúng tôi là một triệu. Nếu ngài không thể chi trả nổi hạn ngạch thấp nhất, vậy tôi thật xin lỗi...
Gã quản lý buông tay làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
…
Chủ quản giải thích:
-Là thế này, các khách hàng tham gia lần đầu sẽ được chúng tôi mở một tài khoản đặt cược. Tài khoản này sẽ gắn với tài khoản cá nhân của cô, bất kể là tiền cược hay số tiền thắng chúng tôi cũng sẽ lập tức phản hồi thông tin trong tài khoản ngân hàng của cô.
Nói một cách đơn giản, bất kể là trừ tiền hay thắng tiền thì sẽ trực tiếp khấu trừ hoặc gia tăng trong tài khoản ngân hàng của khách.
A Đại Nhi không kiên nhẫn:
-Không cần phiền phức thế đâu, gắn tài khoản đặt cược của anh ta và tài khoản ngân hàng của ta với nhau là được.
Chủ quản khó xử:
-Tiểu thư A Đại Nhi, chúng tôi thực thi chế độ tên thật, tài khoản ngân hàng dưới tên mỗi khách hàng chỉ có thể gắn một tài khoản đặt cược.
Alan còn chưa tỏ thái độ, một giọng nói âm hiểm đã vang lên phía sau:
-Đây không phải là tiểu thiếu gia của nhà Bối Tư Kha Đức sao? Ta còn tưởng là nhân vật tài giỏi nào nữa, hóa ra là một công tử bột trong tài khoản ngân hàng đến một triệu cũng không có, chỉ có thể bám váy đại tiểu thư nhà Ma Sâm.
Một trận cười khẽ.
Alan khẽ hừ một tiếng, xoay người lại liền nhìn thấy Địch Á Ca.
Tối nay, gã tối nay mặc một chiếc áo khoác da đầy khoa trương, trên mặt vẽ hóa trang hun khói, trái phải ôm một mỹ nữ khiêu khích nhìn Alan.
-Hóa ra thiếu gia Địch Á Ca ngay cả ba đao của tôi cũng không ngăn được, sao lại trùng hợp đụng nhau ở đây hay chúng ta vào trong chơi mấy chiêu đi?
Alan lớn tiếng, đối chọi gay gắt.
Địch Á Ca hừ một tiếng:
-Ta cũng ngứa tay đây, chỉ tiếc không mang theo vũ khí bên người. Nếu ngươi muốn chiến thì để hôm khác đi nhưng hiện giờ ngươi vẫn nên nhường đường cho ta đi. Nếu không chịu được xấu mặt thì nên nhanh lăn về nhà, đỡ phải làm mất mặt Bối Tư Kha Đức.
-Vậy e là phải khiến thiếu gia Địch Á Ca thất vọng rồi, hôm nay tôi vào chắc luôn.
Dứt lời Alan báo chủ quản số tài khoản ngân hàng của mình.
Chủ quản cầm một chiếc máy tính bảng, sau mấy thao tác liền gật đầu với Alan:
-Đã gắn cho cậu xong, mời vào. Thiếu gia Alan, chúc cậu buổi tối chơi vui vẻ.
A Đại Nhi lập tức làm mặt quỷ với Địch Á Ca rồi kéo Alan vào, vứt Địch Á Ca tức giận đến sôi máu ở phía sau.
Vừa đi A Đại Nhi vừa hạ giọng:
-Cái tên Địch Á Ca kia cũng coi như bị anh đánh cho sợ rồi, với cái tính hẹp hòi của gã thì làm sao chịu được sự khiêu khích trực tiếp của người khác, càng đừng nói đến mấy lời ngày khác tái chiến.
Đúng như lời A Đại Nhi nói, sau khi cuộc đi săn kết thúc, Địch Á Ca từng thỉnh giáo đội trưởng hộ vệ Lan Đăng.
Sau khi nghe Địch Á Ca kể lại ba đao kinh diễm tuyệt luân của Alan thì Lan Đăng đã nói rõ ràng với gã, tính cách và phong cách chiến đấu của gã và Alan hoàn toàn khác biệt.
Nếu đánh trăm chiêu thì hai người tất nhiên bất phân thắng bại nhưng nếu hạn chế số lần ra tay trong vài chiêu thì người thua chắc chắn là Địch Á Ca.
Vì vậy vừa nãy Alan mở miệng công kích, trong lòng Địch Á Ca cũng tự biết rõ, trừ khi không tính số chiêu mà phân định sinh tử, nếu không gã đừng hòng đánh bại Alan trong vài chiêu, vì vậy gã trực tiếp từ chối.
Tiếng bước chân phía sau vang lên, Địch Á Ca nghênh ngang đi qua cạnh Alan, thấp giọng:
-Lần đi săn đó không vứt ngươi trong rừng Tư Ngữ đúng là đáng tiếc.
Alan gật đầu:
-Đúng vậy, hơn nữa anh cứ chống mắt lên mà xem, sự tiếc nuối này sẽ còn không ngừng tăng thêm, cuối cùng anh chỉ có thể ôm hận suốt đời.
-Vậy sao?
Địch Á Ca cười một tiếng quái dị, xòe tay:
-Ta đang chờ đây, tiểu tử.
Dứt lời ôm gái đi mất.
Địch Á Ca đi rồi, Alan mới đánh giá hội trường.
Hội trường của trận giác đấu bí mật vô cùng rộng lớn, tính sơ cũng phải mấy ngàn mét vuông.
Trong không gian rộng rãi này sử dụng thiết kế kiểu mở, dưới ánh đèn lờ mờ, bàn ghế nhìn như sắp xếp tùy ý để tiện cho khách bất cứ chỗ nào cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Có những cô gái gợi cảm mặc trang phục thỏ đi lại không ngớt giữa các khách, trên tay họ đều bưng một khay đồ ăn, bên trong có rượu, đồ uống và các loại bánh ngọt.
Trong hội trường rộng lớn này chỉ có sáu trụ ánh sáng mạnh chiếu xuống mặt đất.
Dưới ánh đèn là những chiếc lồng ánh sáng hình vuông do những chùm laser tạo thành.
Trong lồng có các giác đấu sĩ đang trình diễn những trận chiến quyết tử.
Những thể hiện đặc sắc ngẫu nhiên của họ lại thu hút một trận kinh hô của người xem xung quanh, đừng mơ trong các trận đấu bình thường xuất hiện loại cảnh tượng người xem hò hét điên cuồng đó.
Người xem cuộc chiến thường chỉ yên tĩnh ngồi đặt tiền cược của mình với nhân viên khách sạn xung quanh mỗi lôi đài, sau đó nâng ly rượu xì xào bàn tán với bạn bè, dường như sống chết của các giác đấu sĩ trên lôi đài hoàn toàn không liên quan gì đến họ.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!