Chương 233: Giác Đấu Bí Mật
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Trên sân khấu, từng cánh hoa tuyết màu bạc bỗng nhẹ nhàng rơi xuống, không gian một mảnh trong suốt, tiếng hát tự nhiên vang lên như đánh sâu vào trong linh hồn người nghe.
Thiếu niên mặc một thân áo vest màu bạc như thiếu gia quý tộc nào đó hạ xuống chầm chậm giữa hoa tuyết đầy trời.
Cách thức xuất hiện trên sân khấu mang theo sức lan truyền cực mạnh, lại thêm giọng hát đặc biệt của anh ta càng khiến người nghe trong cả nhà hát như si như say.
Alan cảm nhận càng sâu hơn, không gian cả nhà hát hiện lên nguyên lực cộng hưởng nhè nhẹ.
Từng vòng sóng gợn vô hình khuyếch tán, dường như đang nhảy múa theo điệu ca của thiếu niên vậy.
Alan cảm thấy thật thoải mái, anh chàng Mã Lợi Thản này trời sinh đã có dị lực ảnh hưởng đến sinh linh, nay mang dị lực đó dung hoà vào trong giọng hát càng giống như thôi miên mà hấp dẫn sự cộng hưởng linh hồn của tất cả người nghe.
Đương nhiên, loại thôi miên này cũng không mãnh liệt, nếu không rất dễ khiến mọi người kháng cự theo bản năng.
Nhưng chính vì như thế, mọi người sinh ra cộng hưởng với tiếng hát của anh ta, đến nỗi tặng cho thiếu niên ở tinh cầu khác này danh hiệu Linh Hồn Ca Giả.
Người Mã Lợi Thản vốn đã am hiểu ca xướng, giờ lại kết hợp với dị lực của bản thân anh ta, dễ dàng chiếm trọn thể xác và tinh thần của mọi người trên Babylon.
Ngay cả A Đại Nhi bên cạnh cũng nghe đến thân thể nhẹ nhàng đong đưa, kìm lòng chẳng đặng muốn ca hát nhảy múa theo.
Trước đó, Alan trước đó từng lĩnh giáo thủ đoạn thôi miên của anh ta, về sau lại gặp phải Hắc Mộ Vương Xà, một loài nguy hiểm chuyên ảnh hưởng tâm linh.
Nên bây giờ đối với loại di lực tâm linh này đã có sức chống cự nhất định, ngược lại không có thất thố như những người khác.
Bầu không khí kỳ dị này vẫn duy trì cho đến khi Ái Đức Hoa hát xong một bài hát.
Lúc tiếng hát của anh ta ngừng lại, mọi người vẫn còn đắm chìm trong tâm linh của bản thân đến một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
Vì thế, sau khi rạp hát yên tĩnh cả phút đồng hồ, khán giả mới vỗ tay nhiệt liệt.
Trên sân khấu, MC để cho Ái Đức Hoa tiến lên phía trước:
-Ái Đức Hoa tiên sinh, giọng hát của anh thật làm cho người khác cảm động. Anh có thể nói một chút cho chúng tôi biết, vì sao anh lại bước vào con đường ca hát này không?
Dưới ánh đèn pha chiếu xuống, Ái Đức Hoa ngại ngùng cười cười, dùng giọng nói trong trẻo như ca trả lời:
-Tôi từng cảm thấy mê man đối với cuộc đời của mình, như đi giữa một mê cung. Trước sau trái phải đều có đường nhưng tôi lại chẳng biết mình nên đi đường nào mà con đường mình đi này rồi sẽ hướng về nơi đâu.
Alan không khỏi cảm thán, anh chàng Mã Lợi Thản này quả thật rất có thiên phú về ngôn ngữ.
Mới chỉ mấy tháng đã nói tiếng Địa cầu lưu loát đến vậy, nghe lời miêu tả của anh ta, Alan cảm thấy có chút cổ quái, đó đơn giản chính là kể lại chuyện đêm đó anh ta trốn ra từ thương hội Kiệt Minh, sau đó cũng lạc đường tại khu đường phức tạp ở phố Đen giống như mình.
Ái Đức Hoa nói tiếp:
-Ngay tại lúc tôi không biết quyết định thế nào, tôi gặp được một người. Một người hoàn toàn thay đổi vận mạng của tôi, đến tận giờ, tôi vẫn không biết cậu ấy gọi là gì. Chỉ biết rẳng, tuổi của cậu ấy xấp xỉ tôi, có một mái tóc ngắn màu bạc và một đôi đồng tử đỏ tươi, chính cậu ấy đã dẫn tôi đi lên con đường đúng đắn. Không nói quá chứ đêm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, cậu ấy chính là công thần lớn nhất.
MC dí dỏm:
-Xem ra chúng ta phải cảm ơn vị thiếu niên vô danh này, nếu không phải cậu ấy, sao chúng ta có cơ hội nghe được giọng hát như âm thanh của tự nhiên từ Ái Đức Hoa tiên sinh.
Trong rạp hát, A Đại Nhi nghiêng đầu nhìn Alan:
-Sao ta nghe người ta hình như đang nói anh nha, tóc bạc, con ngươi đỏ...
-Trùng hợp, trùng hợp thôi.
Alan vội ho một cái, quay mặt qua chỗ khác rồi lại “Ý” một tiếng, vì nhìn thấy được một người quen cũ.
Lão Ốc Đức của quán rượu Lão Tượng Thụ, thân mặc bộ vest chỉnh tề đứng trong đám đông đang nhìn lên sân khấu.
Lão cũng đã thay một kiểu tóc mới, cái duy nhất không thay đổi chính là cái tẩu thuốc trên miệng lão.
-Tôi đi đây chút.
Alan chỉ chỉ về lão Ốc Đức:
-Đó là một người bạn cũ, tôi qua đó chào hỏi một cái.
Mọi chú ý của A Đại Nhi đều bị Ái Đức Hoa hút mất, không chút nghĩ ngợi:
-Đi đi, đi đi!
Đi đến bên cạnh lão Ốc Đức, Alan tằng hắng một tiếng:
-Lão cha, ông đổi nghề rồi hả? Không mở quán rượu nữa mà làm người quản lý cho siêu sao thiên vương rồi?
Lão Ốc Đức vừa kịp phản ứng, thấy được Alan, cũng kinh ngạc:
-Đây không phải là tiểu thiếu gia nhà Bối Tư Kha Đức, chúng ta lại gặp nhau. A, sao cậu lại biết tôi là người quản lý của Ái Đức Hoa.
Bởi vì người là do tôi chỉ tới chỗ lão mà.
Alan nói thầm trong lòng nhưng ngoài miệng thì:
-Trực giác, thuần tuý chỉ là một loại trực giác thôi.
-Trực giác của cậu nhạy thiệt ha.
Lão Ốc Đức vỗ vỗ đầu:
-Nhắc tới cũng khéo, chính là cái đêm gặp cậu, tôi về quán rượu. Không lâu sau, tên nhóc này đã bị người của thương hội Kiệt Minh đuổi theo trốn vào trong quán rượu của tôi. Lúc đó tôi liền muốn đuổi nó đi nhưng nó lại nói một câu. Có trời mới biết tự nhiên bữa đó tôi lại tin sái cổ lời của nó, tóm lại, kế tiếp liền xảy ra một loạt thay đổi như trong phim vậy.
-Ồ, anh ấy nói cái gì?
Lão Ốc Đức mở trừng hai mắt:
-Nó nói, chỉ cần ông để cho tôi ở lại, tôi có thể kiếm tiền cho ông, kiếm thật là nhiều tiền! Thật sự là gặp quỷ mà, lúc đó nhìn cặp mắt của nó, tôi vậy mà lại tin. Có điều, tôi đúng là đặt cược đúng chỗ rồi, tên nhóc này thì ra ca hát giỏi dữ vậy, không uổng công tôi lúc ấy đắc tội thương hội Kiệt Minh. Thế nhưng hiện giờ, thương hội Kiệt Minh là cổ đông lớn sau lưng chúng tôi rồi, cậu nói sự đời có nhiều lúc thật khiến cho người ta nhìn không thấu ha.
Alan cảm thấy buồn cười, hoá ra lão Ốc Đức lúc ấy nhìn vào mắt của người ta.
Vậy thì khó trách, chắc chắn là Ái Đức Hoa đã thi triển cái dị lực ảnh hưởng tâm linh kia của mình.
Lại nói, bản thân mình đã nói qua với anh ta là đừng sử dụng nó lên người lão Ốc Đức, không nghĩ tới tiểu tử này cũng chả chịu nghe lời khuyên.
May mà lão Ốc Đức sơ suất trúng chiêu mới không vứt ngay anh ta ra ngoài.
Nếu như không, thiếu niên này bây giờ hẳn là đang ca hát trên giường của mụ quý phụ nào đó rồi.
Việc ở trên đời đúng là nhiều bất ngờ.
Trên sân khấu, MC lui xuống, Ái Đức Hoa lại bắt đầu biểu diễn.
A Đại Nhi khó được một lần này không bị ảnh hưởng, cô đi tới, kéo kéo tay Alan:
-Chúng ta phải đi thôi, giác đấu bí mật sắp bắt đầu rồi đó.
Vì thế, sau khi tạm biệt lão Ốc Đức, Alan và A Đại Nhi rời khỏi rạp hát theo một lối đi khác.
Hai người đi vào thang máy, A Đại Nhi bấm nút lên tầng cao nhất, Alan kinh ngạc:
-Tôi nghĩ giác đấu bí mật sẽ cử hành ở dưới đất chứ.
-Đó là ở phố Đen thôi mà nhỉ? Nhưng ở Duy Nạp Tư này, bọn họ thường tổ chức những trận cá cược không thể lộ ra ngoài ánh sáng trên tầng thượng.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!