Chương 232: Liên Minh (3)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Alan giật mình, cuối cùng lắc đầu nói với Lai Ngang:
-Đây nhất định là người nói chuyện dễ nghe nhất mà tôi từng gặp.
A Đại Nhi đột nhiên xen vào:
-Bản tiểu thư phải ra ngoài rồi, ba người các anh mau ra ngoài đi.
Lai Ngang nhún vai:
-Chúng ta hãy mau biến thôi, để tránh nhìn thấy thứ không nên thấy, khiến súng của tiểu thư A Đại Nhi bắn vỡ đầu. Khi đó đại chí hoài bão gì cũng nói suông mà thôi.
Ba người cười khẽ rồi rời đi.
Đi vào phòng khách, khách khứa lúc trước đều bị Lai Ngang rời đi hết, cũng tiện để mấy người nói chuyện.
Kim Liên Thành nói thẳng vào vấn đề:
-Không biết thiếu gia Alan có nguyện ý kết giao bạn bè với Liên Thành không?
Alan nhìn về phía Lai Ngang, anh ta buông tay né đi, tỏ ý do Alan định đoạt, anh ta sẽ tuyệt đối không can thiệp.
Alan gật đầu:
-Bạn bè của tôi không nhiều, đương nhiên là thật tâm kết giao. Con người tôi rất đơn giản, nếu thật tâm kết giao, tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng người đó. Nhưng nếu có người lợi dụng nó để giở trò, tôi đảm bảo kẻ đó sẽ hối hận vì đã làm thế.
Kim Liên Thành gật đầu:
-Liên Thành cũng hổ thẹn thay cho hạng phản bội đạo nghĩa kia, trong tổ huấn của Kim gia có một điều răn dạy phải “tín thành thiên hạ”. Nói rằng con người có được lòng tin mới có thể đi khắp thiên hạ. Hôm nay Liên Thành dám kết giao với người bạn như thiếu gia Alan thì tuyệt đối không phản bội. Bởi vì tôi và Lai Ngang giống nhau, không muốn phải đối diện với đao của anh.
-Vậy là tốt rồi, tuy nhiên còn có điều kiện cuối cùng.
Alan giơ một ngón tay lên:
-Đó chính là xóa bỏ hai chữ thiếu gia này đi, nếu không đừng mơ làm bạn bè của tôi.
-Chuyện này dễ thôi.
Lai Ngang lúc này mới trở về, ôm bả vai hai người nói:
-Được rồi, sau đêm nay, bất kể chúng ta ở phương nào, đều là anh em bạn bè tốt nhất. Nếu ai phản bội bất cứ người nào sẽ bị ba người còn lại giết chết!
-Các anh ngoại trừ giết tới giết lui, sao không nói tới những chuyện khác hả?
A Đại Nhi đột nhiên xen vào.
Cô đã thay một bộ quần áo khác, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, tay chân băng bó thì nhìn không ra được có gì trở ngại.
Alan buông tay:
-Chúng ta đang thảo luận xem ai là người chủ mưu sau sát cục đêm nay?
-Kết luận thì sao?
A Đại Nhi lườm hắn, rõ ràng là không tin.
Alan nói:
-Không phải đang thảo luận sao. Lai Ngang anh nghĩ xem, có ai biết được A Đại Nhi là đồng minh của anh không?
Lai Ngang nhíu mày:
-Người biết việc này không quá năm người.
Kim Liên Thành ở bên cạnh nói:
-Có cách nào gọi năm người này cùng tới không?
-Đúng dịp, đêm nay bọn họ cũng xuất hiện ở hiện trường thi đấu.
Lai Ngang nói.
A Đại Nhi duỗi lưng:
-Xem ra tôi phải đi ra ngoài một chút rồi.
-Cô vẫn bị thương, vẫn nên để tôi sai người đưa cô về nghỉ ngơi.
Lai Ngang cau mày.
A Đại Nhi mỉm cười:
-Tôi về nhà nghỉ ngơi, sao có thể nhìn thấy được vẻ thất vọng của tên tiểu tử muốn mạng tôi chứ?
Alan kịp phản ứng lại trước tiên:
-Chủ ý này của A Đại Nhi rất hay, ngẫm lại xem, nếu như tôi là tên chủ mưu kia, nhìn thấy A Đại Nhi yên lành mà ra khỏi đây nhất định sẽ có chút phản ứng.
Lai Ngang vỗ đùi:
-Tôi sẽ sai người giám sát bọn họ, nhất định có thu hoạch.
Mấy người bàn luận xong lập tức phân công nhau hành động.
Lai Ngang và Kim Liên Thành rời đi trước, Alan ở lại cùng A Đại Nhi.
Sau khi trang điểm nhạt, sắc mặt A Đại Nhi đã tốt hơn nhiều rồi, cô nhảy lên khoác cánh tay Alan:
-Đi thôi, chúng ta đi xem buổi hòa nhạc của Linh Hồn ca giả kia trước, dù sau trận đấu bí mật muộn mới cử hành, thời gian vừa đủ.
Alan nhíu mày nói:
-Đêm nay tôi không về học viện được rồi.
-Sợ gì, yên tâm đi nai con, chị đây sẽ không ăn em đâu.
A Đại Nhi cười híp mắt.
Nhìn cô bộ dạng phong lưu, Alan cũng chẳng có cách gì với cô, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ.
….
Buổi hoà nhạc tổ chức tại nhà hát lớn ở lầu hai của khách sạn, từ thang máy đi ra có thể thấy ngay một tấm poster treo tường thật to.
Trong poster là một thiếu niên tuấn mỹ, mái tóc tém màu nước biển khiến người khác liên tưởng đến trời xanh biển ngọc.
Thiếu niên dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn về phía khán giả, đôi mắt ấy rực rỡ như nhìn thấu nơi sâu nhất trong linh hồn.
Lòng Alan cảm thấn chấn động, A Đại Nhi thì đứng bên cạnh nói:
-Anh cũng thấy chấn kinh đúng không? Ai lại có thể có một đôi mắt mê hoặc chết người như Ái Đức Hoa được chứ, cứ như anh ấy có thể nhìn thấu hết mọi tâm sự của người ta vậy.
Alan đương nhiên kinh sợ nhưng không phải kiểu mà A Đại Nhi nói.
Hắn khiếp sợ là vì cái người được gọi là Linh Hồn Ca Giả kia, căn bản chính là anh chàng Mã Lợi Thản hắn đụng phải khi bị đánh lén ở phố Đen mấy tháng trước.
Lúc đó, Alan còn đề nghị anh ta đi lánh nạn ở quán rượu Lão Thụ Tượng nữa, không ngờ mới mấy tháng không gặp, nháy mắt anh ta đã biến thành siêu sao thiên vương ngày hôm nay?
Trên đời còn có gì ly kỳ hơn chuyện này không chứ?
Khi hắn còn chưa hồi hồn, trong rạp hát lớn đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
A Đại Nhi liền biến sắc, mạnh mẽ lôi kéo Alan:
-Đi lẹ lên, Ái Đức Hoa sắp ra sân khấu rồi.
Vừa mới đi vào rạp hát lớn thì cửa chính bị đóng lại.
Ngọn đèn trên mái vòm và dọc hai bên tắt dần khiến cho không gian từ từ chìm vào bóng tối.
Sau khi tất cả ánh đèn đều được tắt hết, một dãy đèn màu đột nhiên sáng lên, từng chùm sáng rực rỡ đủ màu đủ sắc chiếu về phía sân khấu.
Theo ánh đèn di động, dàn nhạc hậu đài cũng tấu lên khúc nhạc vui nhộn, một MC quần áo ngay ngắn theo ánh đèn nhanh bước nhanh ra.
Sau khi dùng một loạt động tác đa dạng lấy được lời hoan hô của cả khán đường, y mới cởi chiếc mũ trên đầu ra, hạ xuống trước ngực, rồi cúi người chào khán giả:
-Chào các quý ông, quý bà, buổi tối tốt lành!
-Đêm nay, khách sạn Duy Nạp Tư của chúng tôi rất vinh hạnh mời được siêu sao thiên vương nổi nhất gần đây, người nhận được danh hiệu Linh Hồn Ca Giả, tiên sinh Ái Đức Hoa, đến đây ca hát vì mọi người. Giọng hát độc nhất vô nhị của tiên sinh Ái Đức Hoa trong mấy tháng ngắn ngủi đã thịnh hành khắp cả Babylon, trở thành một thần tượng hoàn toàn xứng đáng trong lớp thanh niên tuổi trẻ. Rất nhiều tiểu thư đều hiếu kỳ đối với xuất thân của tiên sinh Ái Đức Hoa, anh như một ngôi sao băng quét ngang qua bầu trời Babylon, dùng tiếng ca của mình xoa dịu nội tâm khô kiệt của chúng ta. Đối với nhân vật như trong huyền thoại này, tin chắc rằng mọi người và tôi đều cảm thấy tò mò.
MC cất to giọng:
-Vậy, ngay lúc này đây, tôi xin được mời tiên sinh Ái Đức Hoa. Đêm nay, tôi cho các vị một lời giải đáp, về bí ẩn thân thế của Linh Hồn Ca Giả.
Tiếng hoan hô nổi lên khắp bốn phía.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng đàn của dàn nhạc cũng lên đến đỉnh điểm.
Những trụ sáng trên sân khấu sau khi di động không ngừng, bỗng dừng hẳn lại bên trên đài.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!