Chương 137: Âm Mưu (2)

Chương 137: Âm Mưu (2)

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Câm miệng!

Giọng thanh niên tóc nâu quát ầm lên, vung nắm đấm ra.

Trong không khí lập tức vang lên tiếng chấn động mạnh uỳnh uỳnh, mắt thịt có thể nhìn thấy đường sóng vân bao bọc nắm đấm của thanh niên, như đạn pháo vung đến mặt của Alan.

Cho dù vào lúc này, giọng Alan vẫn bình tĩnh như cũ, hắn thậm chí nhìn thấy sự bình tĩnh ngập trong mắt của thanh niên nhưng điều này cùng với bộ dạng nổi giận đùng đùng của anh ta thực sự khác quá xa.

Không lẽ, đó chỉ là cái cớ? Một cái cớ để ra tay với chính mình?

Những ý niệm này xoẹt qua trí óc Alan.

Trọng quyền vung đến.

- Là trọng pháo quyền!

Kỳ Á lúc này hét lên nói:

- Dừng tay, Uy Lợi Khắc! Đừng dùng chiêu này...

Người xem bốn xung quanh không ai là không cảm thấy khó thở, dường như nắm đấm mà thanh niên tên Uy Lợi Khắc đó vung ra, đồng thời như rút đi hết không khí bốn xung quanh vậy.

Nhưng rơi vào trong mắt của Alan thì rõ ràng nhìn thấy Nguyên lực từ nắm đấm của Uy Lợi Khắc vận động bằng quy luật tuần hoàn nào đó, chúng dẫn động không khí xung quanh, hình thành một khối khí có mật độ cao.

Alan hít khí, trong con ngươi đỏ tươi có một vòng Viêm Nguyệt chợt dâng lên!

Ác Ma Lễ Tán trong không khí kéo ra một đường viêm quang hình cung, Viêm Nguyệt rực cháy đâm vào trọng pháo quyền của Uy Lợi Khắc, quán bar lập tức nổ lên một tiếng rền vang.

Khối khí mật độ cao ở phía trước trọng quyền nổ ầm lên, cùng với đó là hàng trăm nghìn hỏa lưu bắn ra bốn xung quanh khiến những người người quan chiến kinh thét tản ra tứ phía, sự va đập của hai làn sóng sung kích không cùng tính chất khiến ly chén và chai rượu ở bàn gần đó, thậm chí là kính cửa ở đằng xa hơn đều bị chấn rung làm nổ tung.

Alan lùi ra sau nhiều bước, huyết khí trong cơ thể cuộn trào, cổ họng thấy vị ngọt, không tự chủ mà phụt ra một ngụm nhỏ máu tươi.

Nhìn sang Uy Lợi Khắc, tóc tai quần áo cũng bị ngọn lửa Viêm Nguyệt thiêu cháy nhưng rất nhanh liền bị Nguyên lực trên người anh ta dập tắt, tuy nhiên nhìn thanh niên cũng rất bết bát.

Uy Lợi Khắc hơi khựng lại, hít thở sâu, Nguyên lực tái động, chuẩn bị ra đòn tiếp.

Đột nhiên có một bàn tay ấn lên vai anh ta, một ông già ngậm tẩu thuốc, mũi đỏ ửng, hai mắt chếnh choáng, nói:

- Ngươi nên dừng tay đi, chàng trai trẻ, ta không muốn ngươi ở trong quán rượu của ta đánh thương người của Bối Tư Kha Đức, huống hồ, điều này có chút khác so với những gì ngươi nói trước đó.

Alan hơi chau mày, lời của ông già nghe có vẻ như thanh niên tên Uy Lợi Khắc sớm đã biết hắn sẽ đến đây vậy.

Ánh mắt lần nữa rơi vào người Kiều Thập, Alan như có suy nghĩ.

Bị ông già ngăn cản, Uy Lợi Khắc thở dài, nháy mắt ra hiệu với những người khác, rất nhanh đoàn của họ đi khỏi sạch sẽ.

Ông già nhìn sang Alan nói:

- Dẫn đồng bọn của ngươi đi nhanh đi.

- Đợi chút, lời ông nói lúc nãy có ý gì. Tên Uy Lợi Khắc đó, trước đó đã nói gì với ông?

Alan gọi ông ta lại hỏi.

Ông già phun ra một vòng khói, cười hề hề:

- Thật xin lỗi, tiểu thiếu gia. Ngươi nhìn ta đã già rồi, trí nhớ không được tốt, quên mất tên phá phách Uy Lợi Khắc nói gì với ta rồi.

Alan biết ông ta không chịu nói thật, ban nãy nhìn ông ta vừa ấn một cái đã khiến Uy Lợi Khắc dừng tay lại, ông già này chắc chắn không đơn giản.

Alan chỉ đành từ bỏ ý định truy hỏi, gọi Kiều Thập dậy.

Kiều Thập tỉnh lại, nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, lập tức thấy hổ thẹn.

Đến lúc này mọi người đều hết hứng uống rượu, dìu dắt nhau rời khỏi quán bar.

Thiếu niên oán hận không thôi, nhưng người buồn bực nhất phải kể đến Alan.

Rõ ràng chuyện không liên quan gì đến hắn nhưng vô duyên vô cớ đánh nhau một trận.

Mà nhớ lại ánh mắt của Uy Lợi Khắc và lời nói của ông già, Alan cứ cảm giác nguyên nhân đằng sau trận đánh nhau này không hề đơn giản.

Ngồi lên taxi, cả nhóm thiếu niên cao hứng mà đến, cụt hứng quay về.

Alan ngồi cuối xe, yên lặng không nói chuyện, bên tai là giọng mấy thanh niên kêu gào lên muốn cho bọn bình dân đó đẹp mặt.

Nhưng đại đa số họ sau khi trở về sẽ mang tính lựa chọn quên đi chuyện này, dù sao thì chỉ là ẩu đả trong quán bar, gia tộc của họ cũng không có rảnh mà giúp đám tiểu thiếu gia này xử lí những chuyện này.

Huống hồ, bị người ta đánh đau cho một trận, nói ra cũng chỉ là chuyện mất mặt, họ sẽ chỉ lựa chọn tuyệt không nhắc đến.

Có lúc, tâm lí của quý tộc chính là một điều kỳ diệu như vậy.

Khi đi qua đầu một con phố, Alan đột nhiên nhìn thấy mấy bóng dáng lẻn vào trong một ngõ hẻo lánh, hắn lập tức hô lên:

- Dừng xe!

Xe bay dừng lại, Kiều Thập chau mày nói:

- Cậu muốn làm gì?

- Tôi còn có chút chuyện, xuống luôn ở đây, các ngươi về trước đi.

Nói xong, mở cửa xe ra, Alan nhảy xuống xe.

Mấy người ban nãy chính là đám Uy Lợi Khắc, Alan có cảm giác, rất nhanh bí mật sẽ được vén màn lên. Hắn đi theo lẻn vào con ngõ đó, đi được mấy bước thì nghe thấy giọng của Uy Lợi Khắc:

- Đây là tiền của các ngươi, lấy xong thì đi đi. Nhớ kỹ, mấy ngày gần đây đều phải trốn đi, hoặc là đi làm nhiệm vụ ở mặt đất.

- Lão đại Uy Lợi Khắc, vậy cũng phải có đoàn săn bắn nào để ý đến chúng tôi chứ.

Có người nói.

- Được rồi, bản thân linh hoạt chút, đi thôi.

Tiếng bước chân rời đi sang một hướng khác, Uy Lợi Khắc lại nói:

- Kỳ Á, hãy ngoan ngoãn, đừng có gây sự. Đâu cũng đừng đi, cứ ở trong nhà, làm được không?

- Lão Tượng Thụ thì sao?

- Cũng không được đi!

- Được thôi, nghe lời ngươi. Vậy ta đi đây.

Tiếng bước chân của Kỳ Á hướng về bên này, Alan lặng lẽ trốn vào sau một thùng rác.

Chờ nữ lang đi qua, hắn vừa định chui ra, thì nghe thấy ngoài ngõ vang lên một tiếng huýt sáo khiếm nhã, tiếp đó lại có tiếng bước chân đi đến, người đó lớn tiếng nói:

- Uy Lợi Khắc, có tin tốt nói với ta chứ?

Giọng nói rất quen thuộc, Alan cẩn thận nhìn ra, Văn Sâm đang huênh hoang đi đến.

Tên con trai từng muốn bá chiếm phần thưởng của hắn, mồm đang ngậm kẹo cao su đi qua chỗ gần Alan trốn, biến mất ở một chỗ rẽ cách ngõ không xa.

Tiếp đó giọng tức giận được đè nén của Uy Lợi Khắc vang lên:

- Thiếu gia Văn Sâm! Cậu không hề nói cho tôi biết, tên tiểu quỷ đó cũng là người của Bối Tư Kha Đức như các cậu, hơn nữa còn là kẻ chiến thắng xuất sắc của lôi đài Tử Vong!

- Vậy thì làm sao? Huống hồ không phải là ta không nói mà là ngươi không cẩn thận hỏi cho rõ.

Văn Sâm cười lạnh:

- Ta đã nói qua với các ngươi, đó là một thiếu gia quý tộc. Là ngươi nói, chỉ cần có tiền thì người nào cũng như nhau.

Uy Lợi Khắc trầm giọng:

- Nhưng Bối Tư Kha Đức không phải là gia tộc bình thường!

- Được rồi. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, đã giúp ta phế tên tiểu tử đó chưa?

Uy Lợi Khắc lựa chọn im lặng.

- Được rồi, đúng là phế vật cấp mười một, ta còn tưởng thiết lang Uy Lợi Khắc là tên lợi hại thế nào chứ thì ra cũng là tên kém cỏi, ngay cả một tiểu quỷ cũng không xử lí được.

Văn Sâm chế giễu.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!