Chương 138: Âm Mưu (3)
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Tiếp đó tiếng bước chân vang lên, y dường như định rời đi, Uy Lợi Khắc gọi y lại:
- Thù lao của tôi!
- Ngươi làm hỏng chuyện rồi còn muốn lấy tiền của ta?
- Không sai, tôi đã làm hỏng chuyện. Có lẽ, tên tiểu thiếu gia đó sẽ vui lòng cho tôi một chút thù lao, nếu tôi nói với hắn là ai muốn đối phó hắn.
Văn Sâm lập tức hét lên:
- Người lại dám uy hiếp ta!
- Tôi chỉ là lấy về cái mà tôi nên được, là thiếu gia cậu không đưa cho tôi tình báo chính xác, thì đừng trách tôi làm hỏng chuyện!
- Rất tốt, đám tiện dân các ngươi quả nhiên đều là lũ khốn khiếp vô sỉ!
Văn Sâm nổi giận đùng đùng:
- Cầm lấy tiền của ngươi, cút đi cho ta!
Văn Sâm đi rồi, Alan chui ra.
Bước nhẹ chân đi đến chỗ rẽ, Uy Lợi Khắc đã đi đến một ngõ dài khác.
Alan theo lên, khu này là khu ổ chuột của Babylon.
Đường phố phức tạp, kiến trúc xây san sát nhau, trong bóng tối thi thoảng lại xuất hiện một hai ánh nhìn mang theo ý xấu, ở chỗ rẽ của góc phố nào đó hoặc lại có nữ nhân trang điểm xinh đẹp đứng đó, họ sẽ nhiệt tình mời gọi mỗi một đàn ông đi qua, sau đó đến nhà nghỉ giá rẻ thuê phòng tầm hoan.
Alan rốt cục cũng nhận thức được một mặt khác của Babylon, hòn đảo nổi trên không này cũng không phải là chỗ nào cũng cao quý phồn hoa.
Giống như đồng hành với ánh sáng, nó cũng có mặt u ám.
Cuối cùng, Alan đi theo Uy Lợi Khắc đến một nơi khá tĩnh mịch.
Ở đây có một ngôi nhà hai tầng, phòng ốc rất đơn sơ nhưng ban công tầng hai có bày một số chậu cảnh xanh mang lại một chút sức sống cho ngôi nhà.
Trong nhà đèn điện sáng trưng, Uy Lợi Khắc gõ cửa, sau cánh cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp đó cửa được mở ra, một cô gái tầm bảy tám tuổi vui vẻ nói:
- Anh Uy Lợi Khắc, anh về rồi!
- Anh Uy Lợi Khắc, bánh mì của em đâu?
Đằng sau cô gái lại chui ra một bé trai tầm bốn năm tuổi, nhìn có vẻ rất gầy gò ốm yếu, giống như một con chó con.
Tiếp đó lại có thêm hai ba đứa trẻ nhỏ chui ra, Uy Lợi Khắc sờ những cái đầu nhỏ nhắn của chúng nói:
- Hôm nay muộn quá, ngày mai bảo Mai Lệ đi mua bánh Donut mà các em thích nhất nha.
Đám trẻ lập tức hoan hô.
Ngay lúc Uy Lợi Khắc định vào cửa, một giọng nói vang lên phía sau anh ta:
- Vậy, những đứa trẻ này đều là ngươi thu nhận?
Khuôn mặt vẫn đầy nét cười của Uy Lợi Khắc đột nhiên giật giật con ngươi, anh ta nói với cô gái tên Mai Lệ:
- Dẫn chúng vào trong, không được phép ra ngoài.
Sau đó mới đóng cửa lại, xoay người. Uy Lợi Khắc hít sâu một hơi, nhìn Alan đang dựa người bên tường, nói:
- Là ngươi!
- Là ta.
Alan nhún vai nói:
- Ta nghe thấy hết rồi, những giao dịch của ngươi và Văn Sâm.
- Nghe đây, vị thiếu gia của Bối Tư Kha Đức này, trước đó ta không hề hay biết, người Văn Sâm muốn đối phó là người của gia tộc mình, nếu không ta sẽ không nhận nhiệm vụ này. Bây giờ, ta cũng không muốn liên quan đến chuyện nội bộ của gia tộc các ngươi, ta chỉ muốn sống cuộc sống của ta, rõ chứ?
Uy Lợi Khắc làm thủ thế “mời”:
- Vì vậy, mời ngươi rời khỏi.
- Rất tốt, ngươi cũng biết đây là nội vụ của Bối Tư Kha Đức. Đáng tiếc là ngươi biết hơi muộn, bất kể là ngươi có muốn hay không, sự thật là ngươi đã nhúng tay vào rồi.
Alan đè thấp giọng xuống:
- Khi ngươi biết thân phận của ta mà vẫn cố chấp ra tay, không thể không nói, đạo đức nghề nghiệp của ngươi khiến người khác phải khâm phục. Đáng tiếc, con người Văn Sâm đó sẽ không để ý đến điểm này. Hơn nữa ban nãy ngươi đã uy hiếp anh ta, ta không cảm thấy là anh ta là con người rộng lượng. Có lẽ không cần bao lâu nữa, anh ta sẽ đáp trả lại sự uy hiếp tối nay của ngươi.
- Ngươi muốn thế nào?
Uy Lợi Khắc nhíu mày nói, bây giờ anh ta cảm thấy tiểu thiếu gia trước mặt này không phải người dễ nói chuyện như vậy.
Alan ngửa tay nói:
- Rất đơn giản. Văn Sâm đối xử với ta như vậy, ta đương nhiên phải đáp trả. Ta cần ngươi khi cần thiết đứng ra chỉ định chuyện gã ta làm tối nay.
Uy Lợi Khắc cười:
- Tiểu thiếu gia, như vậy ngươi sẽ khiến ta ở hòn đảo nổi này không có chỗ dung thân.
- Không, ngươi sẽ có được sự che chở của ta. Tương lai không xa, ta sẽ thành lập đoàn săn bắt của riêng ta. Đến khi đó, ta sẽ để cho ngươi một vị trí ở đó, nếu ngươi đồng ý gia nhập.
- Nghe thì rất hấp dẫn, nhưng sự thật là ngươi không có tiếng tăm gì, cho dù lắc người một cái là biến thân thành người của Bối Tư Kha Đức nhưng ta không nhìn thấy thực lực của ngươi. Còn về bên Văn Sâm, anh ta chỉ là chi thứ không sai, nhưng gia tộc đằng sau anh ta ở đảo nổi và mặt đất đều có chút sức ảnh hưởng.
Uy Lợi Khắc lắc đầu:
- Vậy ngươi thấy đấy, ta thực sự không tìm được lí do mà đứng về phía ngươi. Còn về Văn Sâm, không sao, rất nhanh chúng ta sẽ dọn đi. Dù sao thì chúng ta vẫn luôn phải chuyển nhà.
Uy Lợi Khắc có chút tự giễu nói.
Alan thầm than trong lòng, biết là vẫn không có cách nào thuyết phục được thanh niên này.
Đúng như Uy Lợi Khắc nói, nền tảng của hắn vẫn còn quá nông.
Huống hồ thân phận thật sự của hắn chỉ có người trực hệ trong gia tộc mới biết rõ.
Đối với người ngoài mà nói, hắn chỉ là con cháu chi thứ có chút may mắn, nhưng không có thực lực mà thôi.
- Vậy được rồi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Nếu ngươi thay đổi ý kiến, có thể đến Lê Minh Chi Nhận tìm ta.
Để lại câu nói này, Alan rời đi.
Uy Lợi Khắc thở phào một hơi, hơn nữa đối với việc Alan không gây khó tại chỗ khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc.
Nếu không hai người mà động tay, cho dù là Alan không giết được anh ta, nhưng đám trẻ trong nhà thì không may mắn được vậy.
Về đến Lê Minh Chi Nhận, Kiều Thập mở cửa phòng ký túc của mình, lấy ra một túi đá đắp lên mặt.
Viên đá vừa chạm vào vết thương, khiến anh ta không khỏi “a” lên một tiếng, tiếp đó là tức giận vứt viên đá xuống đất:
- Mẹ kiếp, Văn Sâm tìm cái loại người gì vậy. Nói là diễn kịch, mà lại ra tay thật!
Y soi gương nhìn khuôn mặt sưng tái lại của mình, càng thêm tức giận không thôi. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Thập hầm hầm ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa mà sững sờ, sau đó đè nỗi tức giận xuống:
- Là ngươi.
Văn Sâm đi vào, huýt sáo:
- Hey, người anh em, bộ dạng ngươi thật là chật vật.
- Còn không phải nhờ ngươi ban cho!
Kiều Thập suy nghĩ, lại nói:
- Văn Sâm, ta đã làm theo lời ngươi nói, vậy chuyện kia mà ta nhờ ngươi…
- Đừng nhắc chuyện kia của ngươi nữa, ngươi cũng đã thấy, tên khốn khiếp Uy Lợi Khắc làm hỏng chuyện rồi. Alan vẫn ngon lành, ta còn phải nghĩ cách khác để đối phó hắn.
Văn Sâm không khách khí mà ngồi xuống sô pha.
Kiều Thập đi đến:
- Đó là thủ hạ của ngươi làm việc bất lực không liên quan đến ta. Vì ngươi, ta đã đắc tội nặng với hắn ta rồi, nhỡ hắn biết được nguyên do trong đó thì ta…
-------
Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!