Chương 3: Bạch Thu Hoài

Đi một lúc lâu mà chưa gặp được ai Kỳ Phong đã đến được ngọn ngúi được đánh giấu. Hắn nhanh chóng leo lên đỉnh núi, chỉ thấy phía trên có một dãy nhà hai tầng xây san sát nhau trên ngọn đỉnh.

Lúc này có một nam tử mặc áo đỏ của đệ tử ngoại môn mở của bước ra khỏi nhà thấy hắn đứng đầy đó mắt hơi khó chụi dơ tay gia gọi hắn.

- ‘ Ngươi mau lại đây.’

Kỳ Phong thấy hắn gọi mình cũng vội vàng đi lại.

- Ngươi kia không nói nhiều chỉ bảo: ‘Đưa tờ giấy kia cho ta xẹm’ hắn cũng chưa biết cái gì cũng chỉ đưa tờ nhiệm vụ cho người kia.

Cầm ờ giấy mặt tên đệ tử ngoại môn hơn đen lại nhanh tay xé nó thành trăm mảnh. Rồi nhìn về Kỳ Phong bên cạnh không nói nhiều liền moi trong túi chữ vật của mình 1 cây rìu ném xuống đất nói:

- ‘Ngươi xuống núi chặt cho ta 10 thây cây gỗ to dựng trước cửa nhà ta. Bây giờ ta phải đến chuyền pháp điện đọc đạo pháp, ngươi làm xong thì ở đây đợi ta trở về.”

Nói rồi hắn lièn cất bước rởi đi, như đi được 5 bước hắn liền quay đầy nhìn về chiếc mũ đỏ trên đầu Kỳ Phong vỗ mặt nói:

- ‘ Lão Bạch kia làm việc hơi thất đức kẻ thù khác nhiều quay đây cũng có một số kẻ không vừa vòng với hắn ngươi cất cái mũ kia đi lúc này rời khỏi khu vực ngoại môn thì lại đội vào.’

- Kỳ Phong cầm xuống chiếc mũ đỏ quay người cúi người nói: ‘ Vâng đại nhân’

Người kia cũng chỉ ừ 1 tiếng rồi lại rời đi. Còn hắn cũng cất chiếc mũ đỏ vào ngực, cúi người cầm cây rìu dưới đát rồi đi xuống núi. Lúc này mới đệ tửi ngoại môn khác cũng từ khoái tu luyện buổi tối mở mắt đi ra khỏi nhà đạp chân lên phi kiếm hoặc đi bộ quay người hắn rời đi.

9 Giờ sáng mặt trời đã tảo ra sức nóng của mình xuống mặt đất. Kỳ Phong đứng trước một thây cây gõ khoả 1 người ôm mặt hơi níu lại sao đầu.

- ‘Nếu có thể ta cũng không cần cỗ gắng như vậy rồi. Không phải lần trước đứng trên võ đài gì kia ta đã bị đâm một phát xuyên bụng rồi sao. Như sao giờ đây vẫn phải gia thức chặt cây cho người khác.’

Hắn than trời trách đất về cuộc đời mình như hắn cũng không thể làm gì thêm chỉ có cỗ gắng hết sức nhở bé của mình vung rìu đốn cây cối. Sau đó kéo đầy từng thân gỗ to bằng dây leo, cành nhỏ và bất cứ thứ gì có thể giúp hắn đẩy 10 thân cây lên đỉnh núi hắn cũng làm.

Đến tầm 2 giờ chiều người thanh niên đệ tử ngoại môn kia quay về từ dưới núi đi lên đã thấy 10 thân cây 1 phần 3 được chôn dưới đất phía trên còn có mất cụ đã to nhỏ giữa chặt thì cảm thấy khác vừa lòng nhìn về Kỳ Phong lúc này người đãm mồ hôi nằm bệt dưới đất đăng tở gấp từ đợi mà đi lại nói:

- ‘ Ngươi làm cũng khác tốt đấy, tuy mấy cây gỗ này hơi bé như cũng tạm được sao với người như ngươi rồi.’

- Nói xong hắn liền lấy ra một viên đá màu đỏ liền ném xuống đất: ‘Thù lao của ngươi đây, cầm lấy rồi xuống núi dọn sạch mấy cành lá kia đi, không mấy tên kia thấy ta bày bộn như vậy lại lấy cớ đó muốn giết ta.’ Nói rồi hắn liền vào nhà tu luyện ôn lại đạo pháp để sau thực hành.

Người vô lực đứng dậy Kỳ Phong cầm viên đá nhỏ không biết tên xuống núi dọn dẹp rồi rời khỏi khi vực ngoại môn lúc gần 5 giờ chiều.

Quay lại khu vực tập dịch hắn liền đội mũ đỏ lên như không về tạp dịch đường mà mệt mỏi đem theo 1 thân lấm lên quay lại gian phòng lúc sáng.

Đến ngoài sân hắn nội vã đi lại chum nước nên ngoài mỏ nắm cũi đầu múc lấy từng ca nước lến mà uống vội vã.

Bên trong gian phòng cô gái họ Bạch ngồi trong đó liền bước ra nhìn hắn nói:

- ‘ Tên đó cho ngươi bao nhiêu'

Kỳ phong không đáp chỉ bước vào phòng dặt 1 viên đã màu đỏ lên bàn rồi nằm lên chiếc giường đó như chết.

- Cô gái gộ bạch cầm lên hoàn đã đó nhìn chăm chú màu sắc của nó: ‘ Một viên hoả linh thạch tầm 8 phần, cũng được đấy, không ngở hôm nay hắn lại hào phóng như vậy.’

- Cất viên linh thạch vào túi cô ta lại nói tiếng: ‘ Được rồi giờ ta sẽ nói cho ngươi vài chuyện ngươi nghe được thì đi.’

- Lúc lâu sau cô gái học bạch rời đi chỉ lại 1 câu: ‘ Muốn học chữ thì phải thêm tiền, ngươi phải cỗ gắng đi đừng làm ta thấy vọng.’

Kỳ Phong trong nhà ngồi trên giường tay cầm mấy cái bánh nướng mà suy nghĩ một cách vô hồn về ký ức trong đầu.

Sáng hôm sau hắn bắt đầu trở thành nô lệ của tư bản, ngày đi làm tối vế học chữ, đổi lại hắn ăn không đủ no, uống không đủ nước, ngủ không đủ giấc.

Hôm đó kỳ phong mặt đen hơn đít nồi cầm mất viên xác linh thạch để lên bàn rồi nhìn về cô gái họ bạch mặt càng đen hơn nói:

- ‘ Ngươi có nhà cao cửa rộng sao cứ đến chỗ ta ăn uống, ngủ nghỉ như đúng rồi vậy.”

- Cô gái họ Bạch ăn miếng cơm lớn cắn miếng thịt to không thèm để ý đến hắn chỉ vào quyển sách ố vàng trên bàn: ‘ Xem trước đi.’

- Kỳ Phong bụng kêu ọc ọc ở quyển sách đó lên. Như vốn từ vựng hắn không được nhiều chỉ hiểu đại khái một số ít nội dung trong đó như đã kiến hắn ngạc nhiên thất thố vô cùng: ‘Võ học hoàng giai, Liên Hoả Quyền.”

- Nghe hắn ngạc nhiên như vậy cô ta liền lau miệng nói: ‘Ngươi không cần ngạc nhiên. Giờ ta có một phi vụ cần một tệ tử tạp dịch tham gia chiến đâu giúp ta. Trong 3 ngày tới nếu ngươi có thể học được môn võ học này thì ta sẽ đầu tư cho ngươi một cơ hôi đi lên.’

Kỳ Phong vẻ mặt có vẻ suy ngẫm về gì đó, không trả lời cô ả ngay chỉ chăm chăm vào quyển võ học trên tay.

Thấy hắn không trả lời cô ta cũng trắng để tâm đi ra khỏi phòng nói: ‘ Ngươi có ba ngày mỗi ngày có thể đến chỗ ta hỏi 1 lần về võ học. Và trong 3 ngày đo ta cũng sẽ khong cung cấp cho ngươi bất kỳ nhiệm vụ hay vật tử nào cả.’

Lời nói dần dần đi xa như mắt Kỳ Phong chỉ gián mặt vào đống đồ ăn thừa trước mặt. Hắn nhanh chống ngồi xuống định cầm lên mới miếng thịt trên địa định bảo vào miệng ăn như đã dừng lại giữa trừ.

- ‘ Má nó cô ta đang tính ép chết ta. Mới miếng thị yêu thú kia giúp bổ xuông huyết khí rất nhiều nếu có thể ăn nhiều rồi tu luyện võ học đúng cách thì ít nhất có thể ngư tụ thành 1 giột kim huyết đầu tiên.’

- Hắn cau mày suy nghĩ: ‘ Như nếu ta tìm hiểu tu luyện như quyển võ học trong tay mà không bổ xung huyết khí vào thân thì, không chắc chắn trong một ngày ta cũng sẽ ngất ra đó mà chết bất tắc kỳ tử.’

- Kỳ Phong lòng đầy tức giận, bức bách đứng dậy vừa đi đi lại lại vừa xoa đầu dật tóc: ‘ Má nó ngày 15 sắp đến rồi ta nếu không bán được vào ả nhất nhất định sẽ bị bán đi không còn 1 miếng thịt vụ.’

Tức giận đến phát hoả hắn chỉ có thể mở quyển sách trong ta xa ngồi bệt xuống đất mà nghiên cứu nghiền ngẫm.

Sáng sớm hôm sau gà còn chưa gáy hắn đã vỗi vã chạy vào trong khu vực ngoại môn đến lúc trưa chiều 12 giờ hắn mới đội nắng quay về đi vào trong tạp dịch đường kiếm cô gái họ Bạch.

Lúc này trong tạp dịch đường chỉ có 1 lão già và cô gái họ Bạch kia đnag ngồi cạnh hay chơi cờ. Kỳ Phong thở dồn dập đi lại lấy ra trong ngực áo một cây linh được đặt lên bàn nói:

- ‘ Ta muốn giao dịch.’

- Cô gái họ Bạch hơi ngạc nhiên nhìn sang: ‘ Linh dược tầm 10-20 năm, ngươi đúng là may nắm chỉ đi vào tông môn hơn 1 tháng đã kiếm được 1 cây linh dược như vậy. Như muốn nói giao dịch với ta thì hơi ít.’

Nói rồi cô ta vẫn tiếp tục đánh cờ, còn ô lão ngồi đó thì không hề để ý đến hắn chỉ chăm chăn vào bàn cờ trước mặt.

Kỳ Phong lòng suy nghĩ rất nhanh nhanh chóng lấy ra 2 viên linh thạch hạ phẩm vẫn còn nguyên lên mặt bàn rồi nói ra yêu cầu của mình.

- ‘ Ta muốn 1 viên linh huyết đan và 2 lần giảng dạy của cô về toàn bộ Liên Hoả Quyền, đổi hwts mấy thứ này cho cô và 3 lần hỏi kia ta cũng không cần.’

- Nhìn toàn bộ gia tài của Kỳ Phong trên bàn cô ta chỉ cười đáp: ‘ Tuy hơi ít như ta thích nhất là đánh cược. Được về đi tối ta đến tìm ngươi sau.’

- Nghe vậy hắn mới thở phào 1 câu quay về lão già bên cạnh nói: ‘ Trưởng lão ta lui.’ Rồi mệt mỏi rời đi.

- Vị Trưởng lão kia cũng không để ít đến hắn mà chăm chú suy nghĩ, lúc sau mới đặt xuống một quân tốt: ‘ Thu Hoài ngươi mới lần trước cũng tinh thần, ý trí ngơi cao vút như vậy mà đi đánh bạc. Nhưng giờ cũng vẫn ngồi đây bồi bạn với lão già ta, ngươi lần này thua tiếp mấy kẻ kia sẽ thực sự sâu sé ngươi như một món ngon đấy.’

- Cô gái thên Bạch Thu Hoài Kia chỉ Cười lên một nụ cười rất tươi: ‘ Lão nhân gia lần này nhất định ta sẽ không thua mà sẽ nhất phi trùng thiên lợi dụng cơ hội này ít nhất làm cái ngoại môn đệ tử.’