Chương 2: Trần Kỳ Phong

Trong một gian nhà gỗ vừa xảy ra một vụ kịch chiến, trên thân một tráng hán cao lớn có những vết máu dài còn bên dưới là hai cái xác của đạo tặc.

Một thiếu phụ tuổi tầm 30 đang cúi đầu hạ người xuống, tay nắm chặt vào đứa con trai 4 tuổi mà giọng nghẹn ngào, nói:

- ‘Kỳ Phong nơi này rất nguy hiểm, cha mẹ có lỗi với hai con. Hai con phải chạy nhanh’.

Cậu con trai nắm lấy tay em gái 2 tuổi bên cạnh lòng cảm thấy bất an mếu máo sắp khóc, nói:

- ‘ Mẹ ơi, con sợ, con với em không muốn rời xa cha mẹ’.

Sờ lên giọt nước mắt con trai mình, thiếu phụ dun dun lau nước mắt mặt đứng dậy, quay sang nhìn người chồng lúc này toàn thân siết chặt tập trung nhìn cánh cửa trước nhà, hỏi:

- ‘Lão Trần lão muốn nói gì với hai đứa không?’

Người chồng không quay sang chỉ nghiêm giọng, đáp:

- ‘Bảo bọn nói đi nhanh đi, đám cướp ngoài kia sắp xông vào rồi’.

Phía ngoài một nhóm võ giả tay cầm dao, kiếm bao quanh người là sát khí dày đặc đang nhìn về hai ngọn huyết khí bùng cháy từ trong gian nhà bay lên. Một có vẻ là tên cầm đầu mở miệng nói:

- ‘Gọi mọi người quay lại xử lý 2 cây xương cá cứng đầu này trước’

- Một tên đàn em nghe vậy tỏ vẻ không hiểu hỏi: ‘Đại ca hai kẻ trong kia chỉ có tu vi tầng 7 tầng 8 luyện huyết cảnh, chúng ta bên này tầm 7-8 người sao phải sợ”

-Tên đại ca: ‘Mày thì biết cái gì, nếu không giải quyết nhanh chóng có thể dẫn tới quan binh đến tham chiến.’

Trong nhà Trần Lâm Duy nhìn vợ mình Nguyệt Tiểu Hoa mắt đầy cảm xúc dồn nén nói:

-‘Bảo 2 đứa nhóc đi nhanh, đợi thêm lúc nữa e rằng chúng sẽ xông vào thì không còn đường sống cho 2 đứa đâu’.

Nguyệt Tiểu Hoa nhìn về hố thủng to lớn của bức từng phía sau, rồi nhìn về hai người con mình mà dặn dò:

- ‘Bảo vệ em con Kỳ Phong’.

Nói xong cô ấy liền đẩy 2 đứa về phía bức tường rồi quay người cùng chồng phi người ra cánh cửa.

Giọt lệ dài không biết lúc nào đã chảy xuống trên mặt người thiếu niên, Trần Kỳ Phong vục dậy trong giấc mơ ám ảnh hắn bao năm qua. Ngồi trên một chiếc giường gỗ sơ sài hắn sợ hãi ôm mặt lẩm bẩm:

- ‘Sao ta vẫn chưa còn sống ở đây, tại sao’.

Ở gần đó một thiếu nữ không khá xinh đẹp như rất thanh tú vừa mắt mọi người ngồi dựa trên ghế gỗ, chân ngác lên bàn, tay cầm cốc nước thoáng nghe được câu đó liền sặc cười, nói:

- ‘Lâu rồi ta mới thấy một kẻ muốn chết như vậy, đúng là mới tên dân đen của hoàng triều giắt nát’.

Kỳ Phong qua sang nhìn cô ta, cự người muốn đứng dậy nhưng một cơn đau đớn từ ngực lan da. Làm Kỳ phong chỉ có thể tức giận ôm ngực ngồi đó quay sang, nói:

- ‘Trong thế giới này ngươi có gì hơn ta, ngươi bây giờ lúc này vẫn phải ngồi cạnh 1 tên dân đen mà thôi’.

Cô ả mặt không tức giận vui cười đáp:

- ‘Ngươi sai rồi nơi này khác chỗ vũng bùn ngươi lăn lộn hơn chục năm qua. Nơi này là tu tiên giới, nơi này kẻ mạnh mới có thể lên tiếng, nơi này cái hoàng quyền kia không đáng một xu nếu không có thực lực’.

Ánh mắt của Kỳ Phong vẫn không thay đổi vấn là ánh mắt của kẻ gần như đã chết mở miệng nói:

- ‘Vậy sao, như ngươi lại muốn ở chỗ ta, tội kẻ vô dụng không thể nắm được bất cứ thứ gì trong cuộc sống này’.

- ‘Ngươi có biết con gái một thương nhân được dạy gì không, một thứ vô dụng như bán cho kẻ hữu dụng thì vẫn kiếm được rất nhiều tiền. Giờ ta ở đây cũng là muốn thực hiện điều đó, biến một viên đá vô dụng thành một hòn đá quan trọng để người khác muốn nắm vào mà leo lên đỉnh cao. Ngươi thấy sao ta nói hay không’.

Cô ta vừa nói vừa đứng dậy hoa tay múa chân nhưng Kỳ Phong cũng không thèm phảm ứng ngả lưng nằm xuống chờ chết.

Lúc sau cô ta không còn cảm thấy thú vị liền lấy ra một tờ dây đặt xuống dưới cốc nước nói:

- ‘Và điều thứ 2 cha ta dạy ta là nếu thứ đó đủ giá trị người ta sẽ bất chấp mọi giá để trao đổi’. Nói Xông cô ả liền rời đi.

- Trong còn mỗi Kỳ Phong nằm đó lẩm bẩm vài tiếng: ‘Giá trị, có giá trị, có giá trị…’

Một đêm trôi qua Kỳ Phong có thể đứng dậy bước xuống giường cầm cốc lên uống một hơi cạn sạch nước rồi cầm tờ giấy kia bên bước khỏi căn phòng gỗ.

Đi trên con đường bên cạnh chỉ là các dãy nhà dựng tạm bợ, xơ xác. Kỳ Phong chăm chú nhìn bản đồ trên tay, đầu ô ngẩn lên nhìn bất kỳ bóng người nào qua lại.

Đi một lúc hắn mới đến nơi một ngôi nhà khác rộng và sáng sủa, hơn thế còn nổi bật hơn các căn nhà khác gần đây là tấm bảng treo trên đó tạp dịch đường.

Lúc sáng sớm này trước của gian nhà đã có đám người đã đứng trước đó tranh giành nhau xông vào như lại bị 3 người 2 năm 1 nữ trong đó ngăn căn cản.

- Người nữ trong 3 người lên tiếng chỉ vào đám người: ‘ Các ngươi ồn ào cái gì sáng sớm không để người ta ngủ.’

- Nghe vậy 1 kẻ đứng trước một cánh cửa vẻ mặt đau khổ nói: ‘Bạch tỷ người cho ta vào đi, cả tuần nay ta chưa nhận được công việc nào hết, hiện giờ ta sắp chết đói rồi.’

- Cô gái kia miệng ngáp ngủ vẻ mặt không bận tâm mà nhìn ngõ xung quay chỉ mấy kẻ nói: ‘ Trương Duy, Lâm Khang, … Các ngươi vào trước đi, hôm nay có 2 cái nhiệm vụ cấp 1 còn đâu làm nhiệm vụ thông thường.’

Nghe cô ta nói vậy cả nhóm người đang xôn xao liền bình tĩnh lại vội vàng nhường đường cho một nhóm người từ sau bước lên đi vào tạp vụ đường.

Kỳ Phong đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy lòng cũng không có chút suy nghĩ gì chỉ có chút tâm vào cô gái họ Bạch kia.

- Một vị trung niên vẻ mặt khác lão liền đứng cạnh hắn thấy hắn cứ chăm chăm nhìn về phía trước lòng có chút bận tâm nói: ‘ Ngươi nhìn đám người kia làm gì, ai bảo người ta có thực lực không được ưu tiên cũng không được. Còn coi đám chúng ta xem không phải vì miếng ăn thì còn lâu mới đến nơi này trang dành một đám nhiệm vụ tạp dịch khổ sở thế này.’

Người kia nói một lúc không thấy hắn trả lời mà thấy được nhóm người kia đã đi ra liền không để ý đến hắn liền nhảy lên cùng đoàn người lao vào trong tạp dịch đường.

Sau đó có rất nhiều bóng ảnh cầm tờ giấy nhảy ra trên đường cũng có rất nhiều người lao về những người kia đánh nhau tranh cướp tờ giấy trên tay hắn.

Cuộc chiến nổ ra liên tục như không có vụ án mạng nào xảy ra chỉ có một đám người máu thị be bét nằm trên đường.

Không lâu sau trên con đường đã không thấy nhiều bóng người đi lại. Thì Kỳ Phong đứng đó bây giờ mới di chuyển bước trên đi vào tạp dịch đường đi đến trước mặt cô gái họ bạch đang nhai ngấu nghiến một chiếc đùi dị thú nào đó.

- ‘Đúng như ta nghĩ chim vì miếng ăn mà chết, người vì lợi ích mà làm việc, nói xem ngươi muốn gì và có gì để giao dịch với ta.’

Lúc này một số người chưa rời đi thấy hắn đang đứng trước bàn đồ ăn của cô gái cũng không để ý mà vẫn đi lại.

- Một kẻ đi sau lại gần cầm ra một tối vẻ đặt lên bàn nói: ‘Bạch tỉ hôm nay ta muốn lấy mấy cái nhiệm vụ đơn giản.’

Cô gái kia không nói nhiều liền lấy ra mấy mảnh giấy đưa cho hắn thấy vậy người kia liền vội vàng lấy ngọc bài mình ra ấn lên đấy. Lúc sau mấy chữ trên giấy liền biến mắt hắn cũng vui vẻ rời đi.

Đi cứ thế 1 nhóm người đi đến chào hỏi, đưa túi vải, cầm tờ giấy, lưu nhiệm vụ vào ngọc bài ai mất ngọc bài thì cầm mấy tờ giấy lén lút rời đi.

Phải mất khác nhiều thời gian trong gian nhà chỉ còn lại mấy bóng người Kỳ Phong mới lên tiếng:

- ‘ Một bữa ăn, một số thông tin về nơi này và cách sống sót tại đây.’

Lúc này cô gái họ bạch cũng ăn xong bàn đồ ăn chỉ để lại 1 bát cháo trắng rồi cầm các tui vải mở ra vừa đến vừa nói:

- ‘Ngươi biết chữ không’.

- ‘ Ta chưa từng học’

- ‘ Được phải tính thêm tiền. Vậy yêu cầu đầu tiên ta chưa thấy được giá trị nào cả hết như ta vẫn bày tỏ chút thành ý để lại cho ngươi một bát cháo để mở đầu cho cuộc làm ăn của chúng ta.’

Kỳ Phong nghe xong cũng không tỏ thái độ cầm lên bát cháo liền nuốt xuống một mụ. Sau đó hai mắt hắn liền sáng lên vội vàng cầm hai tay đổ hết bát cháo vào miệng.

Lúc sau nuốt hết miếng cuối cùng mắt hắn mới éo lên chút ánh sáng của ý trí thây thể cũng toả ra một chút sức lực không còn yếu đuối đến mất ai cũng nhìn vào thấy hắn sắp chết.

- Cô gái họ bạch: ‘ Còn cái thứ ý 3 của ngươi ta cũng không nói nhiều chỉ nói với ngươi một câu. Muốn sống tốt ở đây thì phải dành nhiệm vụ, làm nhiệm vụ, lấy tiền công đó để tồn tại.’

- Nói xong cô tai để một tờ giấy lên bàn: ‘ Ý thứ 2 của ngươi phải xem năng lực của ngươi ra sao có giá trị đủ để ta muốn giao dịch không đã.’

Kỳ Phong hiểu ý không hỏi nhiều thêm cầm lên tờ giấy nhìn vào bản đồ liền định rời đi liền bị gọi lại.

- ‘ Đợi đã đội cái này lên’ Cô ta ném lên bàn một chiếc mũ đỏ khác cao: ‘ Đội lên’

Nghe vậy Kỳ Phong không hiểu ý định cô ả như vẫn đội lên đi ra khỏi gian nhà, đi theo bản đồ rời khỏi khu vực tạp dịch phía tây.

Trên đường một số kẻ thấy ở giấy trên tay hắn như lại lo sợ thanh danh của chiếc mũ đỏ biểu thị bọn họ chỉ có thể im lặng mà để cho hắn đi đến khu vực ngoại môn đệ tử.