Chương 1: Yêu Hồn Phái

Cổ nguyên thứ 13 tiên đồ 3 văn nguyên năm thứ 6348.

Đảo Ma Lâm một đảo nhỏ trên Phong Hải một trong chín biển lớn. Tại đây văn minh tu đạo không quá phát triển chủ yếu là các hoàng triều nhỏ chảy dài trên các linh mạch của Ma Lâm đảo.

Yêu Hồn phái một môn phái ma đạo cấp 2 khác nổi tiếng trên Huyết Đằng sơn mạch với công pháp dưỡng hồn nuôi quỷ. Làm cho Thái Ất hoàng triều triều đình cấp 2 bên cạnh tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn, tạo ra các xung đột liên miên để bảo vệ dân chúng, tài nguyên khan hiếm trên đảo Ma Lâm đảo.

Trên con đường trảy dài đất đá một đoàn xe của Yêu Hồn phái giam giữa rất nhiều thanh thiếu niên lao thẳng vào Huyết Đằng linh mạch linh mạch cấp 2 chảy dài trong một vùng rừng núi lớn.

Trên một trước xe ngựa giam giữa một nhóm nam nữ từ 13 đến 17 tuổi và có hai đệ tử ngoại môn Yêu Hồn phái đang điều khiển và bảo vệ xe ngựa. Lúc này một trong hai người kia lên tiếng:

- ‘Sư huynh sắp về tông môn rồi chúng ta có cần phát tích cốc đan cho đám nô dưỡng kia không.’

- ‘Không cần, bọn chúng sống chết đã có trời định, cần gì phải ăn no trước khi đi xuống hoàng tuyền.’

Nghe vậy người kia không hỏi nhiều tiếp tục điều khiển ngựa cùng đoàn xe lao nhanh về phía trước.

Lúc sau đoàn xe dừng lại trước một rừng kiến trúc san sát nhau chảy dài về phía mấy ngọn núi phía xa.

Trên xe ngựa cánh cửa gỗ giam nhóm người được mở ra, một đám thanh thiếu niên, thiếu nữ bị trói tay xích chân ở từng phòng giam đi xuống cùng với các câu hò hét la mắng của nhóm đệ tử Yêu Hồn phái.

- ‘Xuống nhanh.’ ‘Nhanh cái chân lên.’ ‘Ngươi đứng đó làm gì đi nhanh.’ Cất bước di chuyển.

Cả nhóm người 13 đến 17 tuổi chân không bước trên nền sỏi đá, bị lôi kéo thúc đẩy đến trước một cánh cổng to lớn đã mở, cánh cổng được kết nối với một bức tường gạch chảy dài xung quanh khó mà nhìn xa, tạo cả giác ngẹt thở áp bác cho những kẻ đứng gần đó.

Một kẻ có vẻ là kẻ cầm đầu đám đệ tử Yêu Hồn phái lên tiếng:

- ‘Vào nhanh đi các vị sư huynh, sư tỉ phía ở trong đang đợi chờ các ngươi đấy.’

Nhóm người bị dẫn qua cánh cửa để đi đến một đấu trường trong đó, đi qua đường hầm u tối đám thiếu niên thiếu nữ vẻ mặt khổ đau bước chân vào quảng trường to lớn với rất nhiều sàn đấu to nhỏ.

Nhìn đám phàm nhân nhỏ yếu phía dưới, tất cả đệ tử Yêu Hồn phái đứng ngồi trên khán đài xung quanh liền gào thét về phía dưới như trời động đất rung.

Phía dưới hai trưởng lão ngoại môn Yêu Hồn phái chân đạp phi kiếm tay chắp sau lưng ngự kiếm thong thải đi tới. Đám đệ tử giám sát nhóm người nam nữ kia thấy hai lão đến gần liền cũng đầu chắp tay đồng thanh nói:

-‘ Trưởng lão.’

Hai vị kia cũng không đáp lại nhóm người mà nhanh chóng chỉ tay nói:

-‘Tên này, tên kia, cùng với mấy tên đó dẫn lên đài số 1.’ ‘Còn đám này lên đài số 14.’

Nghe xong chỉ thị, nhóm đệ tử liền nhanh chóng dẫn người lên các đài đấu đánh số xung quanh. Phía trên mỗi sân đấu đều có một số thanh thiếu niên, thiếu nữ quần áo hoa lệ khác nhau nhưng điểm chung là rất sạch và không có vết giắt hay vết vã như nhóm người có nam có nữ bị kéo lên võ đài.

Sau đó một đạo linh nguyên phóng từ tay các đệ tử Yêu Hồn Phái trên khán đài chặt đứt dây trói trên thân từng người kia. Rồi bọn họ mới từ từ đi xuống sân đấu để một vòng tròn trận pháp nhỏ bao quanh từng võ đài.

Trong không trung một đệ tử Yêu Hồn phái tay cầm pháp khí dạng loa chân đạp phi kiếm ngự gió tung bay trên tầng mây đấu trường, bên cạnh là các pháp khí lưu, hiện ảnh tạo thành tám cái màn hình lớn. Hắn nhìn đám người phía dưới lòng đầy phấn khởi cất tiếng nói:

- ‘ Mọi người có phải chờ đợi rất lâu rồi đúng không. Vậy hãy cho ta thấy sự chờ đợi đó đi nào.”

-‘A.’ ‘Giết đi. Giết đi.’ ‘Chém hết chúng đi.’ Âm thanh cả đấu trường gào thét vang lên.

Âm thanh náo loạn đó khiến rất nhiều kẻ trên sàn đấu đã sợ hãi còn run sợ đến mắt run rẩy không thể không chế bản thân.

-Âm thanh trong không trung tiếp tục vang lên: ‘Vậy trận đấu tuyển chọn đệ tử ngoại môn bây giờ sẽ bắt đầu.’

Lúc này vô số vũ khí đủ các thể loại đi đao, dao, kiếm, kích, thương, nỏ … từ trên trời rơi xuống các sàn đấu. Thấy vậy mấy kẻ có vẻ được sắp đặt trên sàn đấu liền nhân cơ hội đó nhặt lấy từ chiếc vũ khí lao tới kẻ khác trên võ đài, sàn đấu mà ra tay giết hại.

- Tên không người kia liền giải thích: ‘ Tuy mới võ phu này bị phong ấn huyết khí như thực lực thân thể bình thường đã cao hơn các nô dưỡng này không biết bao nhiêu lần. Nếu mọi người muốn ăn chắc thì có thể đặt cược vào bọn họ. Còn muốn 1 vốn 10 lời hay 1 vốn 100 lời thì mọi người có thể nhanh tay đặt cược vào nhóm nô dưỡng kia đi.’

Lời vừa dứt rất nhiều nhóm người trên khán đài liền gào thét ra tay đặt cược liên tục.

Phía dưới một số kẻ không may chưa kịp nhặt vũ khí hay bị kẻ khác giết đã bị các vũ khí sắc nhọn trên không trung rơi xuống một kích xuyên thân không có cơ hội lật mình.

-Âm thanh đau đớn kèm gào thét cổ vũ lại vang lên. ‘ Hay lắm, giết đám người kia đi, đúng rồi giết chúng đi.’ ‘Aaa đau đau đau quá. Mẹ ơi cứu con.’ ‘Cứu tôi, có ai đó cứu tôi với. Tiên nhân lão gia cứu ta.’

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy mấy người còn sống nhanh chóng lui lại bắt đầu tránh né chém giết. Nhưng trong lúc chém giết một số kẻ lưu lạc bị bắt đến đây như được thiên địa tẩm bổ, linh khí rót vào thân làm cho thân thể trở nên minh mẫn khỏe mạnh đến lạ kỳ. Kèm theo đó là 1 sát tâm, giết người uống máu rồi mỗi người cầm lên 1 món vũ khí lao vào chém giết liên tục, cuộc chém giết thực sự bây giờ mới bắt đầu.

Tại sàn số 7 thiếu niên gầy gò thiếu sức sống lúc này đôi mắt tự nhiên trở nên có thần, trong lồng ngực của thiếu niên cũng có cảm giác nóng lên tuôn trào lực lượng ra toàn thân. Nhưng chưa để hắn kịp cảm nhận thì một mũi tương đã kiên qua lồng ngực hắn rồi rút ra.

Nằm trên sàn gạch mặt hướng về bầu trời xanh, tai nghe tiếng hò hét, bình luận của tên dẫn chương trình, mà tiếc nhắm mắt lại chìm trong ký ức, chỉ nói được hai chữ:

- ‘Kỳ Nhi.’

Màn đêm kéo tới trên bầu trời đấu trường Yêu Hồn phái để nhìn xuống một bức tranh đầy màu máu. Lúc này một số đệ tử tạp dịch Yêu Hồn phái vẫn đang hoạt động hết sức, ném những xác người vào từng giỏ tre to lớn. Một người sau đó đeo giỏ đi vào một đường hầm gần đó, đi xuống mật thất dưới đấu trường.

Dưới đó một trưởng lão Yêu Hồn phái tên Dương Chí ngồi trên một trận pháp to lớn bên cạnh là một đống xác người có đứt tay đứt chân không đầy đủ tư tri nhưng hắn vẫn nhập định như thường.

Lúc này một người đi vào, đổ giỏ lớn chất đống xác người chết bên cạnh Dương Chí sau đó bước tới, cũi đầu nói:

- ‘Thưa trưởng lão việc thu dọn đã xong rồi.

Nghe vậy Dương Chí vẻ ngoài như một lão già tầm 70 tuổi đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt nhìn sang người kia:

- ‘Được rồi ngươi có thể đi.’

- ‘Vâng thưa trưởng lão’

Dương Chí nhìn đám xác người chất đống bên cạnh lòng không có suy nghĩ gì nhiều, bởi nhìn mãi đã quen nên hắn cũng không bận tâm. Nhưng lúc hắn đang kết ấn quyết định khởi động trận pháp liền dừng lại nhìn sang.

-‘Vẫn còn hơi thở người sống. Có vẻ lần này có chút sai sót, tên kia có lẽ là kẻ bị thương nặng không thể cứu chữa như đến giờ này vẫn chưa chết. vậy thì có khả năng là.’ Lão nói xong liền cười rất vui như nhặt được bảo.

Nhìn 1 thiếu niên nằm trên đống xác người trước mặt lão, lão đưa tay lên tạo ra lực kéo hắn lại gần sau đó lấy ra một viên đan dược rồi ném vào miệng hắn.

Lúc này một thiếu nữ hai tay cầm khay gỗ đựng vài chiếc túi nhỏ đi vào nói:

-‘Bẩm trưởng lão túi trữ vật người cầm đã mang đến.’

Nhìn thiếu nữ lão liền ném thiếu niên trong tay về phía nàng. Thấy vậy cô ta đàng bông khay gỗ ôm chặt lấy hắn.

- ‘Tên này còn sống, ngươi mang về chăm sóc hắn lúc nào ta rảnh sẽ đến nhận hắn làm đạo đồng. Nếu ngươi làm tốt ta sẽ có thưởng.’

- ‘ Vâng. Tiểu nhân sẽ cố gắng.’