Chương 11: Tam Gia

Bên ngoài Huyết Đằng sơn mạch phân theo 4 hướng Đông Tây Nam Bắc lần lượt được 4 toà thành lớn của Bạch gia, Dương gia, Ngô Gia và 1 toàn khác do nội bộ Yêu Hồn Phái quản lý.

4 toà thành không chỉ quản lý người ra vào huyết đằng sơn mạch còn là nơi giao buôn tài nguyên khai thác được trong sơn mạch trảy dài rộng 5 km trên Đảo Ma Lâm chỉ trảy dài rộng 12 km.

Trong Bạch gia thành tại gia viên rộng lớn của Bạch gia. Ở một đại sảnh lớn nhất 1 số người bạch gia có tu vi cao nắm giữ một số chức vụ trong gia tộc đã tập hợp về đây.

Ngồi trên ghế cao nhất đại điện là gia chủ Bạch gia bên dưới 2 bên là một số trưởng lão hoặc con cháu có tu vi hoặc chức vụ cao của Bạch gia ngồi 2 bên.

Ngoài gia nơi này có một người đang quỳ dưới đại điện chính là Bạch Thu Hoài.

Gia chủ Bạch gia vẻ mặt không thể hiện gì chỉ vất tay đuổi Bạch Thu Hoài gia ngoài. Rồi sau đó nhìn xuống phía dưới.

- ‘ Bạch Khổng người chúng ta chuyển bị sao rồi bao giờ có thể lên thuyền rời đảo.’

- Bạch Khổng nhanh chóng đứng dậy cúi người nói. ‘ Thưa gia chủ nếu không gặp vấn đề gì khác 3 tháng sau chúng ta có thể cho thuyền rời đảo.’

- ‘ Vậy được, các ngươi chuyển bị đi 3 tháng sau phải bảo vệ chuyến hàng này đến Ô Nhan đảo bên cạnh.’

Nghe thế một vị trưởng lão bạch gia tu vị luyện khí cảnh 36 tầng năm nay 69 tuổi liền vội vàng đứng dậy hỏi.

- ‘ Gia chủ thế còn chuyện tên nha đầu nói kia thì sao, chúng ta không nên hạ một đao lấy ít thịt của Dương gia sao.’

- Gia chủ Bạch gia nhìn xuống người nói vẻ mặt không đổi chỉ hỏi. ‘ Thế ngươi muốn tính như nào.’

- ‘ Thưa gia chủ mấy năm trước ta còn trong tông môn thấy 1 quyển tàn thiên ghi chép về việc luyện hoá thể chết của một người thành đan dược để người khác tăng cường linh căn cho mình, còn nếu may mắn thì có thể nhờ đó mà thức tỉnh thể chất.’

Nghe tên đó nói vậy gia chủ Bạch gia không đáp chỉ quay sang Bạch Khổng hỏi hắn.

- ‘ Bạch Không giờ chỉ có ngươi là người trong tam gia là đệ tử thân truyền ngươi nói cho ta nghe xem suy nghĩ của ngươi về việc này.’

- Bạch Khổng được hỏi liền quay về mấy vị trưởng lão khác mà cúi đầu 1 cái nói. ‘ Thưa Gia chủ ngoài ta ra chỉ còn 1 kẻ khác là đệ tử thân chuyền đến chuyện đáng lo nhất của 2 gia tộc kia là trước khi Ngô Trưởng Môn kia chết làm sao để kiếm 1 kẻ đưa vào vị trí này để tranh giành cái ghế thiếu môn chủ phía sau.’

- Nói rồi hắn quay về phía trên nói tiếp. ‘ Nên việc quan trọng nhất cảu Bạch gia lúc này không phải dính vào vũng nước đục này mà là phải ủng hộ, bồi dưỡng ta hết sức để ta có thực lực nghiền ép tất cả đệ tử trong tông. Thì chiếc ghế thiếu tông chủ hay cái ghế tông chủ tương lai đều dươi vào tay Bạch gia chúng ta.’

- Hắn nhìn rồi mỉ cười lên phía trên. ‘ Có phải không cha.’

Gia chủ Bạch gia nghe vậy cũng cười lớn.

Trong động phủ đại trưởng lão môn phái Yêu Hồn phái. Dương chí chậm chậm bước vào vào trong.

- ‘ Ngồi đi.’ Tưởng lão tông môn Yêu Hồn Phái hay gia chủ Dương gia đương thời lúc này đang ngồi trên bồ đoàn chờ hắn đã lây.

Ngồi xuống đối điện vị đại nhân vật trong tông môn hay gia tộc này Dương Chí lòng cũng có sao động nền tỏ ra khá cẩn trọng.

- ‘ Nói xem có việc gì lại đến đây tìm ta.’

- ‘ Thưa ngài ta đến đây vẫn là do chuyện lần trước.’

- Lão chưa để hắn nói hết đã hỏi ‘ Có phải có kẻ để ý đến chuyện ngươi làm rồi sao.’ ( Nhưng tuy nói hắn là lão nhưng vẻ ngoài của lão vẫn là 1 vị trung tiên có râu quai nó năm nay 156 tuổi.)

- ‘ Vâng là ta bất cẩn nên để mấy kẻ ở gia tộc khác đánh hơi được.’

- Lão nghe vậy chỉ lấy ra 1 bộ ấm trà trót xuống 2 chén nói. ‘ Không sao. Dù sao bao năm nay ngươi cũng phải cố gắng giữ gì 1 ghế đệ tử cho Dương gia rồi, giờ lại đang cố gắng đưa Dương Khang lên được vị trí đó.’

- Lão thở dài. ‘ Năm nay lão tông chủ đã 200 tuổi rồi nếu không đột phá lên kết đan kỳ trong giờ gian này thì ghế tông chủ cũng phải nhường lại rồi.’

- Lão đưa cốc trà đến trước mắt Dương Chí rồi nói tiếp. ‘ Năm nay con cũng đã 72 tuổi rồi, chúng ta cũng không có ý trách con việc đột phá lên trúc cơ kỳ mà không ủng hộ con toàn lực với kế hoạch đó nhưng thực sự Dương gia ta không ổn.’

- ‘ Thưa ngài tuy phải bỏ ra rất nhiều tài nguyên cộng với tàn thiên kia chỉ có 7 phần là thật đi nữa nhưng nếu không thử thì đời tiếp theo Dương gia ta thực sự sẽ không còn quyền lực gì hết.’

- ‘ Đúng vậy việc của Bạch gia đã kiến Dương gia ta tổn thất nghiêm trọng, tuy lấy được cái ghế đại trưởng lão này nhưng cũng trở nên mưa dột mái nhà.’

2 bên trầm ngâm một lát lão mới nói tiếp.

- ‘ Tên học Bạch kia năm nay cũng đã 75 tuổi nếu 80 tuổi hắn không đột phá lên trúc cơ thì con cháu gia chủ họ Bạch cũng tuyệt hậu. Còn tên còn lại tuy không thuộc thế lực nào nhưng với tìm lực và tuổi tác mới 30 thì nếu hắn trở thành tông chủ dã tấm sau đó khó mà nói được.’

- Lão đứng dậy quay người đi vào trong chỉ để lại 1 cái lệnh bài cho Dương Chí. ‘ Nếu Lão tổng chủ không xuất quan thì ta là người mạnh nhất nơi này và dù lão đó có xuất quan chúng ta cũng có thể ngăn chắn hắn. Nên con cố gắng làm hết sức, cần gì thì cứ lấy, người hay tài nguyên đều được. Đừng làm ta thất vọng.’

Cầm lấy lệnh bài gia chủ trong tay Dương Chí khí tức tăng lên đồn đập.

Bên phía tông chủ phong Ngô Hoàng Lâm đang ung dung ngồi trên bảo toạ tổng chủ cắn hạ dưa thì 1 người phi thân nhanh chóng đi vào quỳ 1 chân xuống bẩm báo.

- ‘ Bẩm thiếu chủ bên Nội Vụ đường cấp báo có một bức thư của Thái Thuỷ Tông gửi đến’

- ‘ Thái Thuỷ Tông, không phải Thái Thuỷ Phái.’

- ‘ Vâng thưa thiếu chủ, phẩm chất truyền tin này đã được công nhận Thái thuỷ phái đã ít nhất tăng lên 1 phẩm tông môn.’

Nghe xong Ngô Hoàng Lâm không còn ung dung như trước vội cầm lấy phong thư của kẻ hầu đang lên rồi mở ra.

Một dòng chữ xuất hiện trên không: ‘ Đạo hữu Yêu Hồn phái lão tổ tông môn ta từ xa quay về chốn cũ nhận lại chiếc ghế tông chủ. Nên tông chủ nhiệm kỳ cũ ta đây giờ không có việc gì làm nên muốn rời đảo gặp lại các đạo hữu năm xưa. Mong Ngô đạo hữu 4 tháng sau chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện ôn lại chuyện xưa.’ Cuối trang viết mấy chữ ‘ Lê Hoa Vân, Thái Thuỷ Tông.’

- Đọc xong Ngô Hoàng Lâm liền không đứng yên được. ‘ Ngươi đi bẩm báo cho tất cả trưởng lão chuẩn bị 4 tháng sau có sứ giả Thái Thuỷ tông đến bái môn. Giờ ta phải đi bẩm báo cho cha ta.’

Nói rồi hắn liền đứng dậy mở của mật thất sau lưng đi xuống tâm linh mạch nơi bế quan của tông chủ Yêu Hồn phái Ngô Thanh Huy.

Ở động phủ mình, Dương chí đang ngồi uống nước mở ngọn phù thân phận lên kiểm tra thông tin thì một màn hình từ ngọc phù trưởng lão trong tay hắn bắn lên.

- Viết: ‘ 4 Tháng sau sứ giả Thái Thuỷ tông ghé thăm toàn tông chuẩn bị tiếp đón.’

Đọc xong Dương chí liền đứng dậy đi ra ngoài định đi đến nội vụ đường nghe ngóng thông tin vừa rồi.

Nhưng đi ra bên ngoài hắn vừa nhìn về 2 người Kỳ Phong và Dương Khanh đang tu luyện thì một ánh sáng đỏ đang nhấp nháy ở ngực Kỳ Phong liền làm hắn hoàn nghi ngự khí moi vật đang phát sáng từ ngực áo Kỳ Phong ra ngoài.

Cầm trong tay 1 cái lệnh bài tông môn mắt Dương Chí dật dật, truyền linh khi vào lệnh bài trong tay một màn hình ghi mấy chữ hiện ra.

- Viết: ‘ Đệ tử tạp dịch Trần Kỳ Phong 5 tháng sau ngày 15 trăng tròn bắt đầu tham gia tuyển chọn đệ tử ngoại môn.’

Nắm chặt lệnh bài đến nứt toác Dương Chí giận không kìm được đưa tay nhấc cổ Dương Khang bay vào trong tay hắn.

Dương Khang đang trong tu luyện cảm giác bất ổn liền thu là tâm thần thì đã thấy vẻ mặt tức giận của Dương Chí trước mặt.

- ‘ Chú ..’ Lực bóp của Dương chí không khiến hắn ngạt thỏ như áp lực Dương Chí tạo ra khiến hắn chỉ có thể một được 1 câu.

- Vung tay vứt Dương Khang đạp vào cửa động phủ đang mở. ‘ Vô dụng, giám sát một kẻ ngu si cũng không làm được thì còn làm được chuyện gì.’

- Dương Khang nhịn đau đứng dậy. ‘ Chú 2 thực ra có chuyện gì sao chú lại tức giận vậy.’

- Chỉ thẳng ngón tay vào Dương Khang ‘ Vậy ta phải hỏi ngươi mới đúng. Tại sao tên khốn kia lại đăng ký tham gia tuyển chọn đệ tử ngoại môn vào 5 tháng sau. Ngươi có biết không 2 gia tộc kia có thể dúng cái lý do đó mà 5 tháng sau đến chỗ ta đồi người. Ngươi có ngu quá không sao không biết lúc này hắn quan trọng với Dương gia bao nhiêu. Đây chiến ta cơ hội của ngươi của Dương gia lật người. Ngươi ngươi ta không biết nói gì với ngươi lúc này.’

Dương chí tức giận phấn ống tay áo đạp mây rời đi, để lại Dương Khang mặt đầy oán độc nhìn ra xa sau đó nhìn lại Kỳ Phong trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh tu luyện Huyền Mộc Công.

(( Dạo này đang thiếu động lực viết. Các vị đang đọc chuyện nếu được cho ta 1 thích, 1 like lấy động lực xem nào. <>.<>))