Lão Dương Chí lật đi lật lại quyển cổ thư năm xưa tìm được trong một di tích nào đó.
- ‘ Có vẻ không đúng, trời sinh thể chất khi có hiện tượng phát ra một là huyền quan đó bị thể chất mở ra 2 là lực lượng thể chất bị thẩm thấu ra bên ngoài. Vậy ta phải mở một huyền quan bên ngoài của tên đó thì tên đó mới tu luyện được công pháp kia.’
Lão ngồi trng phòng thường xuyên bế quan của mình, suy tính về tần nguyên bỏ qua khi muốn đầu tư lên Kỳ Phong.
-‘ muốn vậy thì sẽ tốn rất nhiều thời gian để hắn mở 36 huyền quan bên trong rồi mới đủ lực lượng mở huyền quan bên ngoài của linh điểm chữa linh căn đã nảy sinh ta thể chất kia.’
Suy tính về khoảng thời gian phải bỏ ra để 1 phàm nhân trở thành tu sĩ lão liền lắc đầu.
- ‘ Quá lâu và trong thời gian đó nội tình của tên đó khả năng sẽ bị mấy lão già kia biết.’
Lão thở dài, bước ra ngoài phòng đến đại sảnh.
- ‘ Đành vậy, đã bỏ ra từng đó rồi thì bỏ thêm một tí nữa cũng không thành vấn đề gì.’
Ra khỏi động phủ thấy Kỳ Phong đang cỗ gẵng tu luyện lão liền ngự không bay lên trời .
Mấy ngày tới lão Dương Chí đi khắp nơi tìm kiếm gì đó để lại Kỳ Phong cho người cháu thiên tài của mình Dương Khang để ý.
Thêm mấy ngày nữa lão cuối cùng qua về động phủ ngoại Kỳ Phong vào phòng luyện đan của mình nói chuyện.
- ‘ Con tu luyện như nào rồi.’
Kỳ Phong vẻ mặt không vui đáp.
- ‘ Sư phụ tu ta tuy cảm nhận được linh khí rồi nhưng vẫn chưa có thể lưu lại linh khí đó trong thân thể. Với lại dạo này khả năng do tâm thần tiêu hao quá nhiều đầu con lúc này hay đau đớn không lý do.’
Lão tỏ vẻ suy nghĩ rồi lấy trong tú trữ vật ra một đỉnh đồng lớn đặt lên trận pháp dẫn địa hoả bên dưới.
- ‘ Con không cần buồn, mấy hôm nay ta đã kiếm được linh dược giúp con đột phá cửa ải này.’
Nghe vậy lòng hắn liền vui vẻ như cơn đau đầu ập đến kiến mặt hắn nhăn lại ôm đầu khá đau đớn. Lão Dương Chí nhìn Kỳ Phong như vậy chỉ bình tĩnh đánh ra một phù văn lên đầu hắn.
-‘ Đây là tịnh tâm phù văn, có thể giúp con giảm đau đàu, nếu lần sau lại đau thì đến tìm ta’
- ‘ Vâng sư phụ.’
Lão lúc này cũng kích phát địa hoả để một ngọn hoả liên đốt cháy đỉnh đồng. Sau đó lão lấy ra một số linh thảo, linh dược, linh thuỷ đổ vào trong đỉnh.
- ‘ Kỳ Phong con cấm sau khi cởi bỏ quần áo ngoài thì cầm theo số đan dược hôm trước ta đưa con để ta đưa con vào linh thuỷ dịch này.’
Nghe vậy Kỳ phong nhanh chóng làm theo, lão Dương Chí cũng chuẩn bị những nguyên còn lại vào lò đình. Lúc sau lão ngự khí nhấc Kỳ Phong để vào lò đỉnh đang thiêu đốt.
- Lão lúc này cũng dừng tay để địa hoả từ từ thiêu đốt. ‘ Con nghe theo lời chỉ dẫn của ta nuốt xuống số đang được kia rồi nhanh chóng vận công bắt đầu hấp thụ linh khí trong đó.’
Kỳ phong làm theo nuốt xuống 1 đống đan dược trong tay rồi vận công pháp. Phù văn trên người hắn bay ra kết hợp với phù văn của lò đỉnh tạo thành 1 trận pháp khá kỳ ảo.
Lão Dương chí thấy vậy cũng vậy công một cánh của cổ xưa mờ ảo liền hiện lên sau lưng lão, trong cánh của đó người ta có thể thấy một bóng hình mờ ảo đang đứng trên một tấm sàn kết hợp từ nhiều tấm ván lớn nhỏ.
Lão tụng nhiệm kinh văn kỳ ảo kiến cho cánh cửa phía sau lão liền rung lên liên tục, rồi một số vết nứt liền xuất nhiện.
Mở trừng hai đôi mắt lão phát động trận pháp kiến kỳ phong lơ lửng trên lò đình kèm theo linh thuỷ dịch cũng nhanh chóng bên lên bị trung linh điểm mê giới hải ở giữa ngực hắn hấp thụ.
Thấy vòng xoáy linh thuỷ dịch càng ngày càng ít lão Dương Chí cũng nhanh chóng chỉ ra 1 điểm.
- ‘ Phá’
Một nguồn chỉ lực bay ra đâm đến một cánh cửa hình chữ nhật rất mờ ảo bị dược lực trong linh thuỷ dịch bức ra.
Một vụ nổ vô thanh vang vọng trong người Kỳ Phong càng thêm cảm giác buồn bã, thất vọng xuất hiện trong tâm khảm hắn.
- “ Đúng như ta nghĩ trời sinh Thể chất chắc chắn 9 phần là ở trung linh điểm. Bây giờ có thể tích trữ linh khí dược lực trong người hắn để hắn luyện hoá’’ Lão nghĩ trong lòng một lát.
Mấy ngày tới Kỳ Phong vẫn nhập định trên không, hắn lơ lửng trên đó để thuỷ linh dịch trong lò đỉnh tự hấp thu vào thân thể. Nhưng thời gian càng lâu tận sâu trong tâm hắn hiện lên nỗi buồn không tên.
Lại thêm mấy ngày nữa trên pháp bên ngoài hắn cũng đã từ ngoài xâm nhập vào trong đúng vị trí của trung linh điểm.
Vài tháng trôi qua hắn cuối cùng cũng hấp thụ được hết lực lượng đạn dược. Lúc này hắn cảm nhận được mình như một túi bóng nước đang bị căng phồng chống đỡ không để nước chảy ra ngoài.
Bước ra khỏi của đổng phủ hắn lấy tay che mắt tráng khỏi ánh nắng của mặt trời nhìn về trước đang có 2 bóng hình đang chờ đợi hắn.
- ‘ Kỳ Phong con bế quan xong rồi à. Con bây giờ có thể cảm nhận được lực lượng đó không.’ Lão Dương Chí mặt chỉ có vui cười nhìn về Kỳ Phong.
Kỳ Phong một mặt buồn bẫ trắp tay từ xa đáp. ‘ Thưa sư phụ ta nhận được rất nhiều linh khí trong thân thể, máu thịt, sương cốt nhưng không biết cách nào để vận chuyển nó.’
- ‘ Con không cần phải lo những thứ linh khí đó là căn cơ ta đánh cho con để con khi trở thành luyện khí sĩ có thể nhảy 1 bước từ tầng 1 nhảy lên tầng 10 hoặc cao hơn. Con cũng sẽ trở thành thiên tài cao nhất hiện nay của tông môn.’
KỲ Phong nghe lão nói vậy vẻ mặt có vui nhưng tâm hắn lại càng buồn.
Lúc này 1 giọng từ xa truyền đế để mắt lão Dương Chí liền cau lại.
- ‘ Dương Chí lão đệ, Bạch Khổng ta đến chơi.’
Phía xa lúc này cũng xuất hiện 2 bóng người 1 nam 1 nữ đang đạp gió bay tới. Đáp xuống trước sân đông phủ người năm tử trung nhiên nhìn lướt qua 2 người Kỳ Phong và Dương Khang. Rồi mới nhìn về lão Dương Chí.
- Dương chí vẻ mặt hơi bất thiện sai bảo. ‘ Dương Khang không phải con muốn dẫn tiểu đệ của con đi chơi sao.’
- ‘ À vâng, chú giờ con đi ngây đây ạ’
Dương Khang đi lại kéo Kỳ Phong một thân ngây ngốc đi qua người con gái kia.
Nhìn 2 người kia đi xa Bạch Khổng mới lên tiếng.
- ‘ Thu Hoài bái kiến Dương Chí trưởng lão đi, con phải biết Dương Chí trưởng lão có vẻ trông già hơn ta như chỉ là ăn không ăn cố nhan đan thôi còn tuổi thật của hắn vẫn kém hơn ta 1 phần. Hơn thế Dương Chí trưởng lão là thiên tài kiệt xuất nhất của thế hệ trước. Không phải đến tuổi này gặp phải bình cảnh không thể bế qua tu luyện được nữa mới như ba ba chui ra khỏi mai bắt đầu đi kiếm tài nguyên tu luyện của tông môn.’
Nghe vậy Bạch Thu Hoài với một vết đao trên mặt trải dài từ mắt bên trái xuống môi cũng cũi người chắp tay nói.
- ‘ Đệ tử ngoại môn Bạch Thu Hoài bái kiến Dương Chí trưởng lão.’
Vẻ mặt lúc này Dương Chí có thể nói là đen đến mức không còn đen thêm được nữa.
Phía dưới núi Dương Khang dẫn Kỳ Phong đứng trên phi kiếm bay qua mấy kiến trúc lớn của Yêu Hồn Phái như yêu thú đường, luyện khí đường… Rồi hạ Quản giáo đường, nơi quản lý và phụ trách trách đệ tử trong tông môn khi vi phạm nguyên tắc và nơi xét tuyển đăng ký tăng bậc đệ tử của tông.
Nhìn khối kiến trúc trải dài của một đại điện to lớn kết nói với nhiều căn nhà to nhỏ dưới chân của một ngọn núi khá lớn, phía trước có 1 bia đã khắc mấy chữ. ‘ Quản giáo đường.’
- ‘ Kỳ Phong đệ đợi ta lên ngoài, ta vào trong kiếm mấy bằng hưu.’ Nói rồi Dương Khang bước qua cửa lớn đi vào đại sảnh rồi vòng vào 1 lối đi trong đó đi sâu vào trong để lại Kỳ Phong bên ngoài.
Kỳ Phong lúc này ý thức như bị thứ gì đó là trình chị chỉ có thể vâng lời làm theo đứng 1 bên cửa nhìn thêm mấy người khác đạp phi kiếm bay tới rồi đi vào trong.
Lúc sau 1 thanh niên bước bộ từ xa đi về phía này thấy hắn đứng ngoài cổng liền đi lại gần hỏi chuyện.
- ‘ Tiểu sư đệ này đến đây nộp phạt linh thạch hay muốn đăng ký thi tăng bậc đệ tử, ta là đệ tử nhận nhiệm vụ làm việc ở đây, sư đệ muốn làm gì cứ nói để ta đăng ký cho.’
Nghe người đó nói vậy Kỳ Phong não liền nhảy số đáp.
- ‘ Ta muốn đăng ký thi làm đệ tử ngoại môn.’
Người kia nhìn hắn mắt hơn khác lại như vẫn lấy ta một quyển sổ hỏi.
- ‘ Vậy tiểu sư đệ tên gì để ta đăng ký luôn cho ngươi.’
- ‘ Ta tên Trần Kỳ Phong.’
Viết xuống tên đó người kia lấy ra thêm 1 lệnh bài bảo nhắn nhỏ máu để đăng ký hoàn tất.
Cầm chặt lệnh bài trên tay ý thức hắn có vẻ khôi phục một ít bèn hỏi.
- ‘ Sư huynh tuyển chọn đệ tử ngoại môn bao giờ sẽ bắt đầu.’
Người kia hơi xoa cằm đáp.
- ‘ Mấy tháng trước mới tổ trước tuyển chọn 1 lần bằng đài chiến cho mấy đệ tử tạp dịch chém giết để chọn kẻ nào mạnh nhất sẽ được tăng bậc. Nếu nói bao giờ tổ chức tiếp thì chắc 6-7 tháng nữa. Nhưng chưa chắc vòng tuyển chọn này sễ là chém giết nữa đâu.
Nói rồi người kia chào hắn rời đi.
Đợi thêm 1 lúc Dương Khang cũng làm xong việc đi ra dẫn hắn quay về núi và lúc này Bạch Khổng và Bạch Thu Hoài cũng đã rời đi khỏi đó.