Chương 12: Huyền Nhân Đan

Bay nhanh đến đại điện nội vụ đường Dương Chí bây giờ với chức danh gia chủ đương nhiệm nhắm giữ quyền lực chủ chốt trong gia tộc, nhanh chóng liên lạc với toàn bộ gia lão Dương gia tìm hiểu thông tin mới nhất và bàn bạc kế sách sắp tới.

- Nhìn mấy chữ: ‘ Tông chủ đã xuất quan’ Tâm hắn nhảy lên không ngừng.

- ‘ Không lẽ ta đã sai, nếu ta đợi thêm 1-2 năm nữa thì vẫn có cơ hội tranh giành vị trí tông chủ. Không được, bây giờ Dương thế yếu dù ta cố đợi thêm mấy năm cũng không có tác dụng gì.’

Nắm chặt lòng bàn tay, Dương Chí gần như mất hết bình tĩnh.

- ‘ Nếu ta vẫn chờ đợi mấy lão bảo thủ trong gia tộc cũng không thể giúp gia tộc đi lên, chỉ có một cách duy nhất giúp Dương Gia lật mình chính là chỉ có một đệ tử thân truyền duy nhất chính là người của Dương gia ta.’

Đáp chân lên đỉnh núi nơi đặt trụ sở nội vụ đường Dương Chí nhanh chóng bình tĩnh lại suy nghĩ đi vào trong.

Bên trong đại chính điện đã có rất nhiều người ngồi vào vị trí của mình, chờ đợi sự kiện lớn sắp tới.

Dương Chí nhanh chóng đi đến vị trí của Dương gia và Bạch gia ở bên phải, đi qua vẻ mặt đầy trêu trọc của Bạch Khổng Dương Chí liền ngồi xuống gần vị trí của đại trưởng lão.

- Nhìn hắn vôi vàng như vậy đại tưởng lão hay gia chủ cũ của Dương gia Dương Tuấn liền lên tiếng. ‘ Ngươi bình lại chuyện này sớm muộn cũng xảy ra chỉ có sớm hay muộn. Đợi đi không được vội vàng.’

- ‘ Vâng Đại trưởng lão’

Lúc sau có vẻ người đã tụ họp đủ Ngô Hoàng Lâm nâng đỡ một ông lão vẻ ngoài tầm 80 tuổi, râu tóc điều bạch lưng cũng hơi cong tay cũng phải cầm cây chống mới có thể đứng thẳng được.

Theo đừng tiếng đập của cây trống lại gần mọi người trong chính điện đều im lặng đợi ông lão đó ngồi lên chiếc ghế tông chủ.

- ‘ họ họ, Lâu rồi không gặp mọi người, tình hình tông môn vẫn ổn chứ.’ Lão ho vài tiếng rồi hỏi mọi người phía dưới.

Nghe vậy đường chủ nội vụ đường ngồi lên trái chính điện nhanh chóng đi ra đáp nói.

- ‘ Thưa tông chủ mọi việc trong tông vẫn ổn thoả nhưng vẫn còn một số việc vẫn cần phải có tông chủ ra mặt giải quyết.’

- ‘ Đúng vậy Ngô tông chủ, chuyện chính trước mặt vẫn là chọn ra thiếu tông chủ để còn sử lý nội vụ trong tông.’

Người nói không ai khác chính là gia chủ Bạch gia Bạch Ưng ngồi ghế thứ 3 bên phải phía dưới là con trai hắn Bạch Khổng ngồi ghế thứ 4 lúc này đang rất vui mừng nhìn lên đại điện tông chủ.

- ‘ Mất dạy không có lễ nghĩ, Bạch Ưng ngươi là ai mà dám ngồi nói chuyện với tông chủ.’

Người vừa đứng dậy chỉ thẳng mặt Bạch Ưng là người xếp thứ 2 của Ngô gia Ngô Thanh Tống.

Nghe hắn nói như vậy nhưng Bạch Ưng chỉ tỏ thái độ gái cổ gáp ngủ không hết xem hắn ra gì.

- ‘ Trật tự, chọn hôm nay muốn nói là chuyện sứ giả Thái Thuỷ Tông sắp tới, các ngươi đừng nghĩ lão tổng chủ đến đại nạn mà không làm gì được các ngươi.’

Ngô Thanh Huy liền nhìn về người vừa nói lên tiếng.

- ‘ Có vẻ Dương đại trưởng lão cũng khá để ý đến chuyện đó thì phải.’

Dương Tuấn phía dưới nhanh chóng đứng dậy trắp tay nói. ‘ Tông chủ ta không dám.’

Nhìn mấy lão cáo già trước mặt ông ta cũng không muốn nhiều lời.

- ‘ Các ngươi ngồi xuống trước đi, hôm nay ta vội vàng gọi mọi người đến đấy trước tiên là chuyện Thái Thuỷ Tông, thứ 2 cũng là chuẩn bị cho việc tuyển chọn thiếu tông chủ cho tông môn.’

Nghe xong cả đám người trong địa sảnh liền không thể mình tính được.

- ‘ Chuyện Thái Thuỷ Tông nội vội đường kết hợp chấp pháp người, quản giáo đường sẽ chuyển bị sắp xếp mọi việc chuẩn bị cho việc tiếp đón. Việc đó thì có ai có ý kiến gì không.’

- Lão nhìn đám người. ‘ Được không ai muốn nói gì thì đến việc thứ 2. Để cho đệ tử trong tông nhất là các đệ tử nội môn có thể thể hiện mình, ta quyết định 5 tháng sau tổ chức tuyển chọn đệ tử thân truyền sau đó cũng tiểu chọn sắc phong thiếu tông chủ.’

- Dương Chí nóng vội đứng dậy‘ Thưa tông chủ không được.’

- Lão tông chủ nhìn hắn cũng hơi nghi hoặc hỏi. ‘ Ngươi là ai.’

- ‘ Thưa tông chủ ta là trưởng lão mới nhận chức cũng là gia chủ Dương gia đương thời.’

- ‘ Vậy à, thế gia chủ Dương gia nói ta xem lý do tại sao lại không được.’

- ‘ Thưa tông chủ 4 tháng sau sứ giải Thái Thuỷ Tông đến bái môn nên có thể sứ giải Thái Thuỷ Tông sẽ ở lại một thời gian. Nên 1 tháng sau tổ chức tuyển chọn đệ tử thân truyền là không hợp lý. Với lại 5 tháng sau cũng là ngày tuyển chọn đệ tử nội môn nên mong tông chủ có thể rời lịch sang 1 năm sau để mọi đệ tử có thời gian chuẩn bị và phấn đấu.’

- Bạch Ưng đứng dậy tức giận nói. ‘ Gia chủ Dương gia là cái chó gì mà dám yêu cầu lãng phí thời gian của tông chủ, ta thấy hôm nay có mặt cả 2 vị thân truyền đệ tử tông chủ có thể đưa ra khảo hạnh tuyển chọn thiếu tông chủ luôn không cần phí thời gian.’

- Dương Tuấn ngồi ở ghế đầu bên phải tay gõ lên thành ghế. ‘ Dương Ưng gia chủ bạch gia ngươi nhìn như cũng không có thực quyền gì trong tông môn nên ngươi nói ít lại cho ta.’

Nghe 2 họ Bạch, Dương đấu đá với nhau Ngô Thanh Huy cũng tỏ vẻ ho ho vài tiếng nói.

- ‘ Im lặng cho ta.’ Uy áp giả đan kỳ bao trùm khắp đại điện làm cho đám người đang sôi sao liền dừng lại.

- ‘ Trước khi có tông chủ mới thì ta vẫn nắm quyền to nhất ở đây, nên ta cho các ngươi quyền nói các ngươi mới được nói.’ Lão nhìn đám người đang cúi đầu phía dưới.

- ‘ Được rồi cứ thế làm đi.’

Nói rồi lão cùng con trai bước từng bước ra khỏi chính điện quy về tông chủ phong.

Cứ thế lần lượt người ngồi trong đó cũng đứng dậy rời đi.

- Dương Tuấn lại gần vỗ vai Dương Chí. ‘ Về trước rồi tính tiếp.’

Ở chỗ Kỳ Phong lúc này hắn đang mơ màng tu luyện Huyền Mộc công mà chưa cảm nhận được từng vết doi quất lên người mình.

Bên cạnh hắn Dương Khang tính tình nóng nảy vung từng doi tức giận lên người hắn.

- ‘ Thằng khốn đứng dậy cho ta, đứng dậy.’

Nhưng đang lúc đánh hăng say thì một bàn tay liền ngăn hắn lại.

- Nhìn về người đang nắm chặt cánh tay mình, hắn hơi hoảng hốt. ‘ Ông nội.’

- Dương Tuần nghe vậy không nhìn hắn chỉ chú ý đến Dương Chí lúc này gần như đã mất bình tĩnh nói. ‘ Ngươi về gia tộc trước bảo cha ngươi chuẩn bị cho 5 tháng sau đi.’

Nhìn sang Dương Chí hắn biết ở lại sẽ không có quả tốt mà ăn liền nhanh chóng lấy phi kiếm bay đi.

Đợi Dương Khang bay xa Dương Chí giận không nhịn được khí quan người tạo thành 1 nắm đấm lớn theo quyền của hắn đập thẳng vào ngọn núi.

‘ Oành’ 1 tiếng khói bụi bay ra một góc ngọn núi trên động phủ đã bị hắn đập vỡ.

- ‘ Ngươi bình tĩnh lại cho ta, ta đưa lệnh bài gia chủ cho ngươi không phải làm mấy chuyện ngu ngốc này.’

- ‘ Nhưng viên đan dược hình người kia theo dự kiến phải mất hơn 6 tháng thì mới đạt đến viên mãi.’

- ‘ 5 tháng cũng được 6 tháng cũng được nhưng với tình trạng ngươi lúc này ta cho ngươi 10 năm cũng không làm được việc lớn.’

- ‘ nhưng’

- Dương Tuân đưa tay bảo hắn dừng lại. ‘ Không nhiều lời 5 tháng sau toàn gia xuất động không chỉ chuyện hoá huyền nhân đan chúng ta còn muốn chặn giết tất cả kẻ trong Dương gia tham gia tuyển chọn đệ tử thân truyền.’

- Dương Chí nghe vậy cũng thu lại lửa giận lại hỏi. ‘ Một mình Dương gia ta có vẻ không được.’

- ‘ Ngươi yên tâm ta đã liên hệ Bạch gia bên đó đã đồng ý không ra tay trước khi lợi thế thuộc về chúng ta nhưng đổi lại Thái Dương thạch sẽ thuộc về bọn chúng.’

Thời gian trôi qua Kỳ Phong trong cơn mơ màng tỉnh lại đứng dậy bước vào trong động phủ cúi người về phía Dương Chí, lúc này đang chăm chú đọc tông tin truyền lại trên ngọc bài gia chủ.

- ‘ Sư phu ta mấy hôm nay tu luyện không ổn thoả nên muốn ra ngoài một chuyến tìm linh cảm tu luyện.’

Nghe vậy Dương Chí liền dừng tay thu lại ngọc bài nhìn hắn sau đó cũng phất tay đồng ý.

- ‘ Đi sớm về sớm, trong tông mấy hôm nay cũng không thái bài gì cả.’

- ‘ Vâng sư tôn.’

Thấy hắn đi ra ngoài Dương Chí lại cầm ngọc bài gia chủ lên ra lệnh cho người bên dưới giám sát hắn.

- ‘ Không phải muốn luyện thành huyền nhân đan điều quan trọng nhất vẫn là người thành đan phải tự nguyện luyện Nhân Hoá Huyền Đan công.’

- Hắn thở dài. ‘ Tình hình như này có vẻ tam gia điều biết trong tay có nhân huyền đan, nên trước khi viên đan này viên mãn thì kẻ kia tam gia đều không muốn động vào.’

Về phía đỉnh núi cao nhất khu vực nội môn lúc này Bạch Thù Hoài không biết đứng đợi từ lúc nào. Nhưng bây giờ cô ả mới thấy người mình muốn gặp.

Từ xa 1 thân ảnh đạp phi kiếm đáp xuống đỉnh núi. ‘ Bạch sư muội hôm nay rảnh rỗi đến chỗ ta chơi sao.’Ngô Hoàng Lâm nhìn ả một cách chăm chú.

- ‘ Ta đến đòi nợ, đại sư huynh có nhớ giao dịch lần trước không, hôm nay ta đến đây muốn lấy chiếc ghế nội môn ngươi đã hứa hẹ.’

- ‘ Nhưng ta còn chưa có thu hoạch gì sao muội đã đến đòi công rồi, chuyện này có vẻ không được.’

- ‘ Người của bạch gần như đã rời hết Đảo Ma Lâm chỉ còn một số nhân vật lớn thì chưa đi được.’

- Nghe vậy Mắt Ngô Hoàng Lâm thu hẹp lại ‘ vậy sao, có vẻ sắp có biến động lớn rồi.’

- Trầm mặc một lại hắn mới nói tiếp. ‘ Nếu tiểu muốn tham gia tuyển chọn đệ tử thân truyền vậy được ta sẽ cho muội một cơ hội. Không biết Bạch trưởng lão trước khi lâm chung để lại thứ gì cho đứa cháu gái. Để giờ đây cháu gái lão chỉ mới tu luyện chưa được một năm mà dám đi khiêu chiến với các đệ tử nội môn mạnh nhất rồi.’