Chương 85: CHƯƠNG 85: MÊ DƯỢC TỚI TAY

“Phu nhân —— “

“Hạ Duyệt a, ngươi đã trở lại?”

Hạ Duyệt cung kính đứng bên cạnh nàng, báo cáo chuyện địa bàn mới. Cách đây không lâu, Ngự Thiên Dung nhìn trúng một chỗ, hôm nay hắn đã bàn bạc ổn thỏa với ông chủ, cũng đã mua lại, vừa làm xong thủ tục, khế ước đất linh tinh, sau này đó chính là tài sản mang tên Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung tán thưởng gật gật đầu, “Hạ Duyệt, năng lực làm việc của ngươi thật tốt, trước kia làm sát thủ thật đúng là lãng phí nhân tài a, ta thấy ngươi rất thích hợp làm một người làm ăn nha!”

“Phu nhân quá khen, con người phải học cách thích ứng hoàn cảnh mới, thích ứng nhiệm vụ mới! Ta chỉ là xem những chuyện phu nhân dặn dò như một nhiệm vụ để hoàn thành mà thôi.”

“Ha ha, tốt, nghĩ biện pháp để hoàn thành tốt nhiệm vụ, chính là một trợ thủ đắc lực. Đúng rồi, Triển Cảnh đã đi hơn nửa tháng, sao còn chưa có tin tức?”

“Phu nhân, hắn chắc vẫn còn đang đi tìm thứ phu nhân cần, ta nghĩ hắn muốn tìm vị Độc Quái nổi tiếng trên giang hồ, bằng không, lấy năng lực của hắn, sẽ không lâu như vậy.”

Độc Quái? Nàng chỉ muốn một ít mê dược mà thôi, việc gì phải chạy đi tìm tên Độc Quái gì đó?

Hạ Duyệt tựa hồ nhìn ra sự khó hiểu của nàng, vội vàng giải thích: “Phu nhân, Độc Quái y thuật nhất lưu, độc thuật cũng là nhất lưu, nếu có thể mời được hắn phối chế mê dược, phu nhân muốn có hiệu quả gì thì sẽ có hiệu quả đó, hơn nữa tuyệt đối sẽ không mất hiệu lực.”

Tốt như vậy a!

“Phu nhân, hãy tin Triển Cảnh có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Ngự Thiên Dung bưng trà lên uống một ngụm, thản nhiên nói: “Ta tin.”

Hạ Duyệt đã quen bộ dáng này của chủ tử nhà mình, thậm chí có thể nói là nhìn mà lòng thư thái, vẻ mặt bình tĩnh như vậy của phu nhân, hắn cảm thấy còn đẹp mắt hơn nhiều so với những nữ nhân kiều mỵ khác.

Ai, đáng tiếc a, vốn tưởng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có thể kết đôi phu nhân với tên tiểu tử Triển Cảnh, ai ngờ Bùi Nhược Thần cư nhiên nguyện ý tự động buông tha đứa nhỏ, làm kế hoạch của hắn bị ngâm nước nóng. Bất quá, cảm tình cũng không thể miễn cưỡng, đành xem vào vận số của hai người bọn họ vậy!

Còn Cốc Vân sau khi báo tin vui cho Bùi phu nhân xong, nàng liền lặng lẽ đến một cửa tiệm dược tìm đại phu chuẩn bị một thứ cần cho chuyện tốt của nàng. Lúc vào cửa tiệm dược, nàng do dự hồi lâu mới cất bước vào, gọi chưởng quầy ra sau cửa hàng nói chuyện riêng.

Ngự Thiện Dung đã yêu cầu chuyện Duệ Nhi nhận Bùi Nhược Thần làm nghĩa phụ phải giữ bí mật, trừ bỏ đương sự, những người khác đều không biết, cho dù là người trong Bùi gia, cũng chỉ mấy vị chủ tử là trong lòng hiểu rõ. Hạ nhân trong phủ chỉ nghĩ lão gia, phu nhân và Duệ Nhi rất hợp duyên, yêu thương chẳng khác nào tôn tử ruột thịt, bọn họ cũng chỉ làm theo tâm ý chủ tử. Về phần nội tình, bọn họ đều biết những lúc không nên lắm miệng, tốt nhất đừng nhiều lời. Tuy không ít người bọn họ đều hoài nghi đứa nhỏ này là con riêng của thiếu gia nhà mình cùng nữ nhân khác sinh ra, bởi vì thật sự là quá giống!

Sau khi Duệ Nhi nhận cha nuôi, can nương, ông nội, bà nội, hắn ở Bùi phủ ở một ngày, liền về nhà, bởi vì Duệ Nhi nói mỗi ngày phải thấy mẫu thân mới ngủ được. Điều này khiến Ngự Thiên Dung rất vừa lòng.

Vài ngày sau, Triển Cảnh cuối cùng đã trở lại, còn mang về một người lạ.

Vừa vặn đụng mặt Duệ Nhi đang chơi trong sân, Duệ Nhi vừa thấy Triển Cảnh liền chạy lại, thân thiết hô to: “Triển thúc thúc, ngươi rốt cục đã về!”

“Vâng, thiếu gia.”

“Hắn là ai vậy a?” Ánh mắt Duệ Nhi chuyển qua Độc Quái, lão lúc này chỉ là một lão già bình thường, gầy teo, chẳng khác mấy một lão ăn mày trên đường, chỉ có xương chứ không có thịt, “Vị gia gia này có phải không được ăn no không a?” Duệ Nhi thực thành thật nói ra nghi vấn của mình.

Triển Cảnh xấu hổ cười, “Thiếu gia, vị này là Tần đại thúc, ngươi hẳn là kêu Tần gia gia.”

“Nga, chào Tần gia gia, ngươi có phải không được ăn no không, hay là ta gọi người chuẩn bị thức ăn ngon cho ngươi?”

Độc Quái nghe vậy liền buồn bực, bản thân thấy thế nào cũng là một võ lâm cao thủ tinh lực dư thừa, sao cái đứa nhỏ này vừa thấy mặt mình đã nói lấy đồ cho mình ăn? Hắn giống đang xin cơm sao?

“Duệ Nhi, đừng nói lung tung, vị gia gia này là do vận động nhiều nên mới gầy như vậy, không phải vì đói.”

“Mẹ ——” Duệ Nhi cao hứng chạy tới kéo tay Ngự Thiên Dung, “Mẹ, Triển thúc thúc đã trở lại!”

Ngự Thiên Dung thấy Triển Cảnh, hoảng sợ hỏi, “Triển Cảnh, ngươi sao thế này, mặt bị nắng ăn đen thui hết rồi? Cả tháng nay ngươi làm cái gì vậy?”

Sắc mặt Triển Cảnh có chút lung túng, “Đi theo Độc Quái tiền bối lên núi hái thuốc, cho nên —— “

“Mỗi ngày đều đi hái thuốc?” Bằng không sao chỉ một tháng đã đen thành như vậy? Ngự Thiên Dung đáng tiếc lắc đầu, “Ai, thật sự là khổ cho ngươi, bất quá, nam tử hán thôi, đen một chút cũng không vấn đề gì, nếu đã về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt vào!”

“Vâng, phu nhân.” Triển Cảnh cung kính gật đầu, lập tức nhớ tới dược trong người, lấy ra đưa cho nàng, “Phu nhân, đây là dược ngươi cần, khi nào cần, ngươi chỉ cần mở bình là được. Còn viên thuốc này là giải dược, phu nhân ăn một viên, trong vòng nửa năm không cần lo lắng mình bị trúng mê dược.”

Ngự Thiên Dung nhìn chiếc bình nhỏ, thoạt nhìn giống một chiếc bình sứ bình thường, tốt lắm, như vậy sẽ không khiến kẻ khác chú ý.

Triển Cảnh lấy tiếp một cây trâm ra, tạo hình thập phần tinh xảo, bất quá nguyên liệu lại khá bình thường, thoạt nhìn không quá gây chú ý, “Phu nhân, cây trâm này, bên trong rỗng ruột, ngươi có thể bỏ dược vào.”

Ngự Thiên Dung đưa tay cầm lấy, cực kì vừa lòng, “Triển Cảnh, cám ơn ngươi đã suy nghĩ chu toàn như vậy.”

“Vì phu nhân cống hiến sức lực hẳn là nên làm.” Triển Cảnh thấy Ngự Thiên Dung vừa lòng, sắc mặt bất giác lộ ra an tâm ý cười.