Độc Quái đứng một bên bĩu môi nhìn, thằng nhóc này bị ép buộc nửa tháng chỉ đổi lấy một nụ cười của nữ nhân này, đã vậy còn cam tâm tình nguyện, đúng là hết cứu nổi.
“Mẹ.”
Ngự Thiên Dung nhìn Duệ Nhi, “Sao vậy? Duệ Nhi còn có gì muốn nói với mẹ sao?”
Duệ Nhi nhìn Độc Quái, trái tim nho nhỏ rất là đồng tình, “Mẹ, ta mang Tần gia gia đi ăn cái gì nha, ta đói bụng rồi!” Trong mắt hắn, lão gia gia này hẳn là rất đói. Nghĩ đến đoạn thời gian bản thân và mẹ từng bị người ta vứt bỏ, không có cái để ăn, lòng hắn liền chua xót, hắn không muốn nhìn thấy người khác chịu đói.
Ngự Thiên Dung thấy bộ dáng hắn như vậy, cười nhẹ, “Đi đi.” Đứa nhỏ thiện tâm cũng là chuyện tốt, chỉ cần không phải ai cũng đối xử rất thiện lương là được.
Độc Quái còn đang thất thần, đã bị Duệ Nhi nắm tay kéo đi. Triển Cảnh nhất thời cũng không thể nói gì, đành tùy ý Duệ Nhi lôi kéo lão rời đi, còn phụ thêm một câu, “Tần đại thúc, thiếu gia có chút nghịch ngợm, hy vọng tiền bối thông cảm.”
Độc Quái nghe vậy sắc mặt liền xanh mét, cứ như nói lão sẽ cùng đứa nít ranh này hồ nháo vậy! Lão tới nơi này đâu phải vì chuyện này, lão chỉ muốn đến xem vị phu nhân trong mắt Triển Cảnh là người thế nào, sau đó nghĩ biện pháp thu tên đồ đệ này.
“Tần gia gia, ngươi thích ăn cái gì a, ta gọi bọn hắn đi chuẩn bị.”
“Tùy tiện cái gì đều được.”
Lời này nghe vào trong tai Duệ Nhi liền thay đổi ý nghĩa, hắn cảm thấy lão gia gia này chắc là rất đói bụng, không kén chọn gì cả, cho nên trong lòng lại thêm một lần nữa cảm thấy đáng thương lão, lập tức gọi bọn nha hoàn mau chóng bưng lên mấy món tráng miệng, còn dặn phòng bếp mau chóng chuẩn bị cơm chiều.
Độc Quái nhìn mấy dĩa tráng miệng trước mắt, đều là mấy thứ bán ngọt mà bọn nhóc con thích ăn, lão nuốt nước miếng, chẳng lẽ lão thật phải ăn mấy thứ này? Kỳ thật lão rất kén chọn, vốn dĩ không thích ăn bánh ngọt, còn đồ ăn thì hình thức không cần màu mè, bất quá chế biến phải thật tinh xảo.
“Tần gia gia, mau ăn a, mấy món này đều ngon lắm, Duệ Nhi đều thích ăn a!” Duệ Nhi chớp chớp mắt to nhìn hắn.
Tự làm bậy a, sớm biết vậy hắn sẽ không tùy tiện!
Độc Quái mặt mày đau khổ, cảm thấy mình thật sự vô tội, bất quá, rất kỳ quái nha, lão lại không thể mặt lạnh mày nhẹ như khi đối mặt với bọn người giang hồ, còn có chút không đành lòng cự tuyệt yêu cầu con đứa nít ranh trước mắt, đành cắn răng lấy một khối bánh bỏ vào miệng.
May mà, bánh không quá ngọt, lại còn xốp xốp giòn giòn, ăn rất được a!
“Tần gia gia, ngươi không thích ăn cái này a, vậy ngươi thích cái gì? Ta gọi bọn hắn đi làm.” Duệ Nhi thấy Độc Quái không vui vẻ như lúc mình ăn liền thông minh đoán được nguyên nhân.
Độc Quái ha ha cười, “Ta không quen hương vị này mà thôi, ngươi ăn nhiều một chút đi, gia gia không đói bụng.”
“Nhưng Tần gia gia rất gầy a, mẹ nói, phải ăn cho nhiều, như vậy thân thể mới cường tráng!”
“Ha ha, ta trời sinh chính là hình dáng này, ăn nhiều đi nữa cũng không béo lên.”
Duệ Nhi trợn to mắt nhìn hắn, “Thật vậy chăng? Mẹ chưa nói vậy bao giờ!”
Cái gì cũng phải mẫu thân ngươi nói mới được sao, ai! Lão bất đắc dĩ đánh giá đứa con nít trước mặt, nhìn nhìn, hai mắt Độc Quái bỗng nhiên toát ra tinh quang, thình lình đưa tay bắt lấy cổ tay của Duệ Nhi, khiến Duệ Nhi hoảng sợ, “Tần gia gia, làm sao vậy?”
“Tiểu oa nhi, để ta bắt mạch cho ngươi, để xem ngươi có lợi hại không.” Nói xong liền cực kỳ nghiêm túc bắt mạch cho Duệ Nhi, kế tiếp còn sờ xương nắn cốt từ trên xuống dưới, càng sờ mắt càng sáng rỡ, cuối cùng mừng rỡ vô cùng, vẻ mặt như vừa nhặt được bảo bối, nhìn chằm chằm Duệ Nhi, “Oa nhi, ngươi có muốn có tuyệt thế võ công không?”
Duệ Nhi chớp mắt to, tuyệt thế võ công? Cong cong miệng, “Có chỗ lợi gì a?”
“Tiểu oa nhi, nếu học giỏi tuyệt thế võ công của ta, có thể thành thiên hạ vô địch, không ai có thể khi dễ ngươi!”
Duệ Nhi nghe vậy mắt liền sáng lên, “Thật sự lợi hại như vậy?”
“Đúng vậy, nếu còn học thêm độc thuật và y thuật của ta, như vậy khắp thiên hạ…”
“Như vậy ta có thể bảo hộ mẹ không bị bất luận kẻ nào khi dễ đúng không?”
Ách —— đứa nhỏ thật không có chí khí a! Độc Quái thở dài, bất quá lập tức cười hì hì nhìn Duệ Nhi, “Đúng vậy, chỉ cần ngươi học giỏi bản sự của ta, ai cũng không thể khi dễ được ngươi, trừ phi kẻ đó sử dụng âm hiểm thủ đoạn.”
Duệ Nhi cân nhắc một hồi lâu mới nói: “Được, ta theo ngươi học, nhưng ta phải nói trước cho mẹ một tiếng.”
Độc Quái trợn trắng mắt với ông trời một cái, “Được rồi, nói đi, mẹ ngươi sẽ vui nhất cho coi!”
“Đúng vậy, Duệ Nhi cũng chỉ có người nhà duy nhất là mẹ, đương nhiên là mẹ vui nhất.” Duệ Nhi không để ý đến lời chế giễu của Độc Quái, vui vẻ nói.
Độc Quái sửng sốt, có chút se lòng, hóa ra đứa nhỏ này mệnh khổ a! “Tiểu oa nhi, đi đi, chờ mẫu thân ngươi đáp ứng, ta sẽ dạy ngươi.”
…
Ngự Thiên Dung nghe nói Độc Quái muốn thu Duệ Nhi làm đồ đệ, sửng sốt một hồi, bất quá nghe Triển Cảnh nói Độc Quái là vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, võ công, y thuật, độc thuật đều là nhất lưu, nếu được hắn chân truyền, tương lai nhất định có thể trở thành kỳ tài. Cơ hội khả ngộ không thể cầu, nàng liền hỏi thăm một ít quy củ của Độc Quái, xác định Duệ Nhi sẽ không bởi vì bái sư mà sau này phải chịu mấy cái điều kiện kỳ quái gì đó mới đáp ứng.
Cổ nhân rất chú trọng bái sư học nghệ, cho nên lễ bái sư phải làm rất thận trọng. Ngự Thiên Dung không hiểu mấy chuyện này nên giao cho Triển Cảnh chuẩn bị. Kết quả, Độc Quái không chỉ thu Duệ Nhi làm đồ đệ, còn thu luôn Triển Cảnh, nói cái gì là căn cơ hai người không giống nhau, thiên phú cũng không giống nhau, thứ thích hợp để học cũng không giống nhau, lão muốn đem bản lĩnh của mình chia ra truyền cho hai đệ tử.
Triển Cảnh không có ý kiến, Ngự Thiên Dung đương nhiên cũng không có gì phản đối, người ta chịu dạy đã là tốt lắm rồi, nàng tiêu tiền nuôi lão cũng không có gì to tát lắm, bồi dưỡng Duệ Nhi trở thành một đứa nhỏ văn võ song toàn mới là quan trọng nhất!
Hơn nữa, học độc thôi, nàng cũng được lợi! Hắc hắc…