Bùi gia nhị lão, thậm chí là mọi người từ trên xuống dưới trong Bùi gia, đều đối xử vô cùng tốt với nàng, không ai để nàng phải chịu ủy khuất, cho dù là Bùi Nhược Thần, tuy vẫn thản nhiên, nhưng tuyệt không bạc đãi nàng, mỗi tháng cũng có không ít ngày ở lại trong sân của nàng. Nhưng bụng vẫn không có phản ứng, nàng cũng không có biện pháp.
Nhìn nhị lão thèm cháu sốt ruột, lại không mở miệng nói nàng cái gì, lòng nàng càng thêm sốt ruột, áy náy. Dạo này, mỗi lần thấy Bùi phu nhân đi gặp Duệ Nhi trở về đều tâm tình tốt, nàng đã nghĩ đến biện pháp nhận nghĩa tử. Nếu Duệ Nhi trở thành nghĩa tử của Bùi gia, đứa nhỏ có thể thường xuyên đến Bùi gia làm bạn với nhị lão, coi như là mình tẫn hiếu!
“Bùi thiếu phu nhân, ngươi hình như rất xúc động a? Bùi Nhược Thần cũng đồng ý sao?”
Mặt Cốc Vân hơi đỏ lên, “Lời này đêm qua ta đã nói với phu quân, phu quân mặc dù có chút do dự, bất quá, sau đó hắn nói, nếu Ngự phu nhân gật đầu, hắn cũng không ý kiến.”
Kỳ thật, Bùi Nhược Thần còn bỏ thêm một câu, Bùi gia nhiều ngân lượng, thêm vài người cũng không vấn đề gì, cho nên hắn không ngại. Đương nhiên, lời này, Cốc Vân không dám trực tiếp nói cho Ngự Thiên Dung, nếu nói ra chẳng phải là nói Bùi Nhược Thần không để tâm, để mẫu thân người ta biết ngươi không thành tâm nhận nghĩa tử, làm sao chịu đồng ý? Riêng nàng thì thành tâm muốn nhận Duệ Nhi, vì nàng cũng thích đứa nhỏ kia.
Ngự Thiên Dung cau mày ngồi yên phẩm trà, thực ra đã nếm không ra trà có vị gì, vì trong lòng rất do dự, đáp ứng hay không đáp ứng, đằng nào mới tốt đây? Nếu Bùi Nhược Thần đáp ứng, có phải đại biểu hắn vẫn có chút coi trọng huyết thống, Duệ Nhi chung quy là con hắn, hắn tuy đáp ứng mình sẽ không giành đứa nhỏ, nhưng vẫn muốn Duệ Nhi nhận tổ tông. Nay biện pháp mà vị thiếu phu nhân này đưa ra tựa hồ giúp hắn lưỡng toàn, hắn hẳn sẽ đồng ý. Nếu mình không đồng ý, như vậy có phải rất nhỏ nhen không? Rất không có nhân tình?
Cốc Vân cẩn thận quan sát biểu tình của Ngự Thiên Dung, thấy nàng cau mày, trái tim như bị thắt lại, bất quá cũng có chút chờ mong, nếu không quả quyết cự tuyệt như vậy hẳn là hi vọng a!
Suy nghĩ hồi lâu, Ngự Thiên Dung thủy chung khó có thể lựa chọn, còn Cốc Vân thì càng chờ càng hồi hộp, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Ngự phu nhân, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không có rắp tâm gì, thật sự chỉ là vì tẫn hiếu với cha mẹ, hơn nữa ta rất hợp ý Duệ Nhi, tuyệt đối sẽ không thương tổn Duệ Nhi, cũng sẽ không giành con của ngươi như lần trước.”
Ngự Thiên Dung thấy sắc mặt sốt ruột của nàng, mỉm cười, “Ta biết, thiếu phu nhân đừng lo, ta chỉ là không quen mà thôi, hay là, việc này để Duệ Nhi tự mình lựa chọn đi! Nếu hắn thích, ta sẽ theo ý hắn.”
“Được, cám ơn Ngự phu nhân.”
“Ừm, thiếu phu nhân a, kỳ thật ta có một câu rất muốn nói với ngươi ——” Ngự Thiên Dung nhìn nàng, muốn nói lại thôi. Cốc Vân ngẩn ra, cười nói: “Ngự phu nhân mời nói, Cốc Vân nghe.”
“Ngươi nha, ngươi và Bùi Nhược Thần cố gắng nhiều một chút, sớm sinh một tiểu tử béo tốt, như vậy không phải càng khiến Bùi phu nhân cao hứng sao!”
Cốc Vân nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, ấp a ấp úng thấp giọng nói: “Này… Này, ta, ta cũng muốn, nhưng là, việc này… không phải ta muốn có là có.”
Ôi chao, cũng phải, bất quá, theo lý hẳn là không khó a, nam nữ nha, xxoo, triền miên thêm vài lần, không phải càng dễ có sao? Lúc trước bạn bè nàng còn sợ có thai nên cứ luôn phải tránh thai nha!
Nhìn vẻ mặt e lệ của Cốc Vân, xem ra Bùi Nhược Thần và nàng cũng có da thịt chi thân, lại không có thai, nhưng đã mấy tháng rồi a, chẳng lẽ một lần cũng không trúng thưởng? Ngự Thiên Dung bỗng nhiên ha ha cười, ra vẻ thần bí tiến lại gần, nói nhỏ vào tai Cốc Vân: “Vậy hai ngươi cố gắng thêm một chút, mỗi ngày làm một lần chuyện kia, đặc biệt là sau khi nguyệt sự chấm dứt…”
Cốc Vân nghe mà cả hai tai đều đỏ, bất quá, nàng vẫn âm thầm nhớ kỹ, vì nàng cũng rất muốn sinh một đứa nhỏ vừa đáng yêu vừa thông minh như Duệ Nhi. Nay nàng đã không ngại chuyện Duệ Nhi lớn lên giống Bùi Nhược Thần, bởi vì lấy máu nghiệm thân sẽ không giả, có thể là Duệ Nhi chỉ là có duyên với Bùi Nhược Thần, cổ ngữ có câu: chim có con giống nhau tiếng hót, người với người cũng có lúc giống nhau!
Thì thầm một hồi, Ngự Thiên Dung thở dài một hơi, cười nhìn Cốc Vân: “Thiếu phu nhân, ngươi chỉ mới nghe thôi đã đỏ mặt thành như vậy, tới lúc ra trận, chẳng phải là…”
Cốc Vân cảm thấy mặt nóng ran, sẳng giọng: “Ngự phu nhân tính tình phóng khoáng, ta không thể so với ngươi, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta, bất quá, chuyện đó, ngươi nói có thật…”
“Thật! Ngươi cứ cố gắng làm đi! Thêm chút sức lực, sau khi sinh đứa nhỏ, Bùi gia nhị lão sẽ càng vui vẻ, đến lúc đó Duệ Nhi của ta sẽ không lo bị các ngươi rình!”
Mặt Cốc Vân vẫn đỏ bừng như trước, cãi nói: “Chúng ta không có giành, chúng ta là giúp cho Duệ Nhi cho thêm nhiều người yêu thương. Ngươi xem, Duệ Nhi hiện tại không có ông nội, bà nội, cũng không có… Chúng ta đều cho hắn, cũng không đãi bạc hắn.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Đúng vậy, những thứ đó ta không thể cho, các ngươi đều có thế cho hắn, nói vậy, ta hẳn là nên cám ơn các ngươi.”
Thấy vẻ mất mát trên mặt Ngự Thiên Dung, Cốc Vân áy náy, “Ngự phu nhân, ta không có ý kia, thực xin lỗi, ta, ta không có…”
“Không sao, ta chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi không cần để ý.”
“Vậy ta đi nói tin tốt này cho bà bà biết!”
“Đi đi, ta cũng có việc cần xử lý, không thể đi cùng ngươi.”
Cốc Vân kích động rời phòng khách đi tìm Bùi phu nhân, Ngự Thiên Dung nhìn bóng dáng của nàng, khe khẽ thở dài, Bùi Nhược Thần có tiểu thê tử đáng yêu như vậy, đúng là có phúc a!