Không ngờ Triển Cảnh bỗng hồi đầu, nhìn lão vô cùng nghiêm túc nói: “Đúng là ta thích phu nhân, phu nhân ban tên Triển Cảnh cho ta, Triển Cảnh liền là hộ vệ của nàng.”
Hắc hắc, tiểu tử này tính tình thực thẳng thắn nha! Độc Quái cười toe toét đánh giá hắn, mấy ngày nay lão đều biết có người theo dõi mình, nhưng bởi vì hắn không biểu hiện tà ý gì nên lão mới mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ, muốn nhìn xem tên tiểu tử này rốt cuộc muốn làm cái gì, lại không ngờ chính là muốn mê dược của mình.
Còn là vì một nữ nhân mà đến, thật là thú vị a!
Một gã đa tình đây!
Nhớ năm đó, khi lão còn trẻ… Ai, quên đi, quên đi, chuyện cũ đã là mây khói. Độc Quái thu hồi tâm tư, lại tính toán một hồi, mới mở miệng nói: “Tiểu tử, hôm nay lão nhân ta cao hứng, tâm tình tốt, nên sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi! Bất quá, trong thiên hạ không có chuyện gì là cho không, ta phối dược cần có người hỗ trợ, nên trước khi làm xong, ngươi hãy chịu khó theo ta đi!”
Triển Cảnh sửng sốt, thế này là thế nào a? “Tiền bối, xin hỏi ngươi cần bao lâu để phối chế? Loại mê dược mà phu nhân nhà ta cần là một loại vô sắc vô vị, có thể tùy thân mang theo, tùy thời sử dụng, lại không ảnh hưởng đến bản thân.”
“Hừ hừ, cần bao lâu à, chuyện này phải xem tâm tình của ta, nếu ta vui, nói không chừng chỉ cần ba năm này là đủ, còn nếu không vui, chắc phải mười ngày nửa tháng.”
Đây không phải là lừa gạt sao! Triển Cảnh mặt tối sầm, đúng là quái lão nhân, bất quá, nhiệm vụ phu nhân giao cho vẫn quan trọng hơn, “Được, vậy ta xin quấy rầy tiền bối, không biết hiện tại tiền bối cần ta làm gì?”
“Lên núi đi! Không phải phối dược sao, đương nhiên phải tìm dược liệu trước a!” Độc Quái làm ra vẻ đương nhiên nói, bất quá trong mắt lại lóe ra tia tính toán.
…
Vài ngày trôi qua, Triển Cảnh cảm thấy thời gian thật sự quá lâu, so với lúc mình chấp hành nhiệm vụ còn dài hơn.
Độc Quái thật là lên núi hái thuốc, chỉ có điều, loại thảo dược mà lão muốn hái nếu không phải ở trên vách núi cao thì ở dưới tận đáy hồ sâu. Nhiều ngày nay, hắn hết lên núi rồi lại xuống hồ, nay mới biết Độc Quái chẳng qua là bảo hắn làm cho vui, chứ trong số những dược liệu này, có rất nhiều loại căn bản không phải dùng để chế mê dược. Bất quá, ai kêu hắn có việc cầu người đâu! Ai, nhận mệnh làm việc khổ cực đi!
Độc Quái thì rất vừa lòng, tiểu tử này thật nghiêm túc, tuy tính tình lạnh như băng, mặt lại không thích cười, nhưng đâu có sao, trẻ nhỏ dễ dạy mà!
Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Độc Quái dần dần nảy ra ý đồ mới. Lão không có người nối nghiệp a, thực muốn tìm một đệ tử để kế thừa, nhưng nhìn đi nhìn lại, đến nay đều không tìm được tên nào vừa lòng, nếu không phải phẩm tính bất lương thì là tư chất không tốt, còn không thì là tính tình không hợp khẩu vị của lão. Còn tên tiểu tử trước mắt này? Nhìn có vẻ không tệ a!
Ừm, không tệ a!
Có lẽ đây là duyên phận, Triển Cảnh không biết mình tìm Độc Quái xin thuốc lại bị Độc Quái coi trọng.
Kỳ thật, những kẻ trên giang hồ muốn bái Độc Quái làm sư phụ thực không ít, chỉ là đến nay không ai lọt vào mắt lão mà thôi. Y thuật và độc thuật của lão đều khiến thiên hạ phải ngưỡng vọng, khó có thể bì kịp. Nếu có thể học được một hai thứ, vậy đã đủ có chút danh tiếng trên giang hồ.
…
Lúc Triển Cảnh còn đang vất vả xin thuốc cho Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung ở nhà cũng không thể thanh nhàn. Bởi vì, có khách quý đến. Nàng đã quen việc Bùi phu nhân cứ một tháng sẽ đến hai ba lần, bất quá, hôm nay không chỉ có Bùi phu nhân đến, còn có thêm một vị Bùi thiếu phu nhân.
Lúc Bùi phu nhân đi gặp Duệ Nhi, vị thiếu phu nhân này lại ở lại cùng Ngự Thiên Dung nhàn thoại việc nhà.
Nói thật, Ngự Thiên Dung không chán ghét cũng không ưa thích loại nữ tử giống như vị Bùi thiếu phu nhân này, bất quá, khách khí thì vẫn cần! Cứ coi như là nể mặt Bùi Nhược Thần, nàng đâu thể thất lễ với vợ người ta đúng không?
Bùi thiếu phu nhân thấy Ngự Thiên Dung không có vẻ phản cảm mình, lo lắng cũng buông xuống một ít, “Ngự phu nhân, làm phiền ngươi rồi.”
“Không sao.” Chỉ cần đi sớm một chút là được.
Bộ dạng nữ tử này rất đoan trang hiền thục, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt dài nhỏ cùng hàng lông mi dài nhìn rất đẹp, nhưng trong mắt lại mang theo chút ai oán, u buồn, giống như bị treo một lớp màn u ám. Chẳng lẽ Bùi Nhược Thần không đối xử tốt với nàng?
Không thể nào, nhìn hắn như vậy, hẳn là một tên ôn hòa a, ít nhất là loại tương kính như tân với vợ mình a!
“Ngự phu nhân, bà bà rất thích Duệ Nhi, ta nghĩ… Ngươi có thể cho Nhược Thần nhận Duệ Nhi làm nghĩa tử không, như vậy, Duệ Nhi cũng là một nửa tôn tử của Bùi gia, bà bà nhất định sẽ rất thích mình có một tôn tử thông minh như Duệ Nhi.”
A?
Nhận làm nghĩa tử? Nàng ——
Ngự Thiên Dung thật không hiểu nổi nữ tử này đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là một đứa nhỏ thôi, cứ cùng Bùi Nhược Thần cố gắng thêm một chút, tự mình sinh mấy đứa không phải được rồi sao? Tự dưng nhận con trai của nàng làm cái gì? Tục ngữ nói, không phải mình sinh ra a, tình cảm sẽ có điểm khác biệt.
Kỳ thật, Ngự Thiên Dung đã quên Cốc Vân là một nữ tử cổ đại, có tư tưởng cổ đại, xem chồng như trời, lấy đạo hiếu làm hàng đầu. Nàng ta đề nghị như vậy hoàn toàn là vì chuyện này sẽ khiến Bùi gia nhị lão vô cùng cao hứng, hơn nữa nàng đã thành thân mấy tháng, bụng vẫn cứ bằng bằng, không có động tĩnh, trong lòng vừa sốt ruột vừa áy náy bản thân không mau chóng giúp tăng thêm thành viên cho Bùi gia.