Người xuất hiện trong phòng chính là Công Tôn Bảo. Y khoác trường bào màu cam nhạt, tay chắp sau lưng, đang ngắm nghía cách bài trí các đồ vật xung quanh. Bạch Liệt cõng Công Tôn Hạo bước vào, trông thấy thì đứng lại hỏi:
“Công Tôn thúc thúc đấy ư? Thúc thúc đến đây lâu chưa?”
“Cũng vừa mới thôi.” Công Tôn Bảo xoay người lại, nói bằng giọng ôn hòa: “Mấy đứa vừa đi đâu về mà trông có vẻ vui vậy?”
“Điệt nhi thấy A Hạo ở trong phòng hoài cũng chán nên đưa A Hạo đi dạo một vòng cho khuây khỏa.”
“Như thế cũng tốt.” Công Tôn Bảo nói. “Mau vào đi, còn đứng ở đó làm gì?”
Bạch Liệt “dạ” một tiếng rồi cõng Công Tôn Hạo đặt lên giường. Lý Vũ nghe cách xưng hô cũng đoán ra được người trước mắt là ai, lúc tới gần thì nghiêng mình cúi chào. Công Tôn Hạo trỏ vào hắn giới thiệu:
“Đây là Lý sư đệ, tên Vũ, được Văn trưởng lão dẫn nhập sư môn vào năm ngoái.”
“Ta nhớ không lầm thì ngoại môn hiện tại chỉ có một đệ tử mang tên như vậy, chính là vị sư điệt đây sao?”
Lý Vũ không biết ở đây có bao nhiêu người tên họ giống mình, nhưng nghe hỏi thì cũng nhè nhẹ gật đầu.
“Chính là đệ tử.”
Công Tôn Bảo chìm chằm chằm hắn từ đầu đến chân như đang đánh giá, sau đó gật đầu nói:
“Ừm, tốt lắm. Bây giờ ta có chuyện riêng muốn nói với Liệt Nhi và Hạo Nhi, phiền Lý sư điệt về trước, khi khác có dịp sẽ gặp lại.”
Lý Vũ nghe vậy cũng không tiện ở lâu, ôm quyền cung kính nói:
“Vậy đệ tử xin cáo từ.”
Đoạn chào hai người Bạch Liệt rồi lui ra, tiện tay đóng luôn cửa lại. Chờ khi Lý Vũ đã đi hẳn, Công Tôn Bảo mới gọi Bạch Liệt theo mình ra ngoài, sau đó hỏi:
“Hắn chính là kẻ đã đánh Hạo Nhi trọng thương đúng không?”
“Chuyện đó chỉ là hiểu lầm.” Bạch Liệt vội giải thích. “Vốn dĩ là do A Hạo chủ động gây sự trước, Lý sư đệ chỉ vì không kiềm chế được rồi ra tay hơi nặng chứ cũng không cố ý. Thật ra, Lý sư đệ là một người rất tốt.”
“Ồ, tốt như thế nào?”
Bạch Liệt liền kể về việc Lý Vũ đã giúp đỡ mình trước kia rồi nói:
“Nếu không có Lý sư đệ, điệt nhi chắc chắn đã tử nạn từ lúc ấy, mà những sư đệ, sư muội khác có lẽ cũng phải chịu kết cục tương tự.”
“Có chuyện đó sao?” Công Tôn Bảo thoáng trầm ngâm.
“Đúng thật vậy.” Bạch Liệt đáp.
“Nhưng ta có nghe nói rằng Lý sư điệt thường xuyên đến nữ khu ngoại môn trộm đồ, còn lưu trữ họa thư đồi trụy, hành vi không được đứng đắn, để Hạo Nhi tiếp xúc với hắn lâu ngày e là không ổn.”
“Chỉ là mấy tin đồn vớ vẩn thôi, thúc thúc đừng tin, người như Lý sư đệ chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy.”
“Nếu chỉ là tin đồn vô căn cứ thì ta nói làm gì, nhưng chuyện này tang chứng vật chứng đều đầy đủ, muốn không tin cũng khó.”
“Cách đây không lâu đã có cáo thị minh oan cho Lý sư đệ rồi, mời thúc thúc xem.”
Bạch Liệt lấy một tờ cáo thị trải ra trước mặt Công Tôn Bảo. Công Tôn Bảo nhìn lướt qua, lắc đầu nói:
“Lý sư điệt bị oan, vậy còn thủ phạm thật sự là ai, hiện giờ đang ở đâu?”
“Cái đó… chắc là bên Chấp Pháp đường vẫn còn đang điều tra.”
“Chưa điều tra ra thủ phạm mà đã khẳng định hắn bị oan, có quá vô lý không?”
Nói là vậy, nhưng Công Tôn Bảo vốn đã biết kẻ trộm ở nữ khu không phải là Lý Vũ. Có điều thủ phạm dù sao cũng từng là Tử Dương phong chưởng tọa, người đứng đầu một trong bảy ngọn chủ phong lại làm cái việc đáng xấu hổ như thế thì thật là mất mặt, vì vậy sau khi bàn bạc, giới thượng tầng của Thất Dương tông quyết định không công khai việc này.
Mặt khác, bởi lời diễn đoán của tông chủ, dẫu không tin lắm nhưng Công Tôn Bảo ngay từ đầu vẫn luôn theo dõi Lý Vũ, nắm rõ hầu hết mọi động tĩnh của hắn. Cái đêm Văn Hạc truy đuổi Khúc Xuân Ca, chính lão là người đã cầm chân tông chủ tại một nơi khác để không tới tiếp ứng được.
Thật ra, Công Tôn Bảo cũng có suy nghĩ giống như Bạch Liệt, so với mấy tên đệ tử suốt ngày đeo bám Công Tôn Hạo để trục lợi lúc trước, Lý Vũ có vẻ tốt hơn hẳn. Sau khi giả vờ hỏi khó vài câu, lão chợt nói:
“Thôi được rồi, ta tạm tin vào mắt nhìn người của con vậy. Đường phía trước vẫn còn dài, Hạo nhi có thêm một người đồng hành bên cạnh cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng ta phải nhắc nhở con rằng, tri nhân tri diện bất tri tâm, người quen biết lâu năm còn chưa chắc có thể tin tưởng được, huống hồ một kẻ chỉ mới gặp gỡ vài lần.”
“Vâng, điệt nhi biết rồi.” Bạch Liệt đáp lời.
Công Tôn Bảo khẽ gật đầu, đang định đi vào trong phòng thì chợt dừng bước, chần chừ một lúc rồi xoay người lại, ôn tồn nói:
“Liệt Nhi này, ta muốn nhờ con một chuyện.”
“Chuyện gì vậy, thúc thúc?”
“Sắp tới, ta e là sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh Hạo Nhi được, hi vọng con có thể tiếp tục thay ta chăm sóc, dạy dỗ thằng bé nên người, tránh đi vào con đường lầm lỗi giống như trước kia.”
“Đây là bổn phận của điệt nhi, dù thúc thúc không nói thì điệt nhi cũng sẽ thực hiện.”
“Cảm ơn con về việc này, cũng như việc đã chiếu cố cho Hạo Nhi trong suốt thời gian qua nữa.”
“Xin thúc thúc đừng nói vậy, nếu không có thúc thúc thì điệt nhi đã không có ngày hôm nay, so với công ơn dưỡng dục của thúc thúc, chút việc nhỏ nhặt này đâu có đáng gì.”
“Vất vả cho con rồi.” Công Tôn Bảo vỗ nhẹ lên vai Bạch Liệt. “Thôi, chúng ta vào trong đi, kẻo Hạo Nhi lại chờ.”
Hai người đẩy cửa bước vào, Công Tôn Hạo trông thấy liền hỏi:
“Cha với Bạch đại ca nói chuyện gì mà lâu vậy?”
“Chuyện cơ mật của tông môn, con không biết thì hơn.” Công Tôn Bảo đáp, sau đó đến bên giường ngồi xuống, hỏi han tình hình sức khỏe của hắn. Công Tôn Hạo lần lượt trả lời rồi cười nói:
“Cha, mấy cái này đêm trước cha đã hỏi rồi mà.”
“Thúc thúc quan tâm đến đệ quá nên quên đấy thôi.” Bạch Liệt cũng cười nói, ba người lại vui vẻ chuyện trò.
Chợt có tiếng đẩy cửa vang lên, sau đó là hai bóng người bước vào, một già một trẻ, là người của Y Dược đường. Người trẻ tuổi nói:
“Đến giờ thay thuốc cho Công Tôn sư đệ rồi, phiền hai vị qua bên kia chờ.”
Sau đó đóng cửa sổ lại, buông bức màn che xuống. Công Tôn Bảo qua chỗ bàn tiếp khách ngồi, Bạch Liệt cũng bước theo, rót mời một chung trà, bồi chuyện một lúc rồi xin phép cáo từ. Công Tôn Bảo giữ lại hỏi:
“Có việc gì gấp sao?”
“Ngày kia điệt nhi có hẹn với đám huynh đệ ra ngoài săn yêu thú nên cần chuẩn bị trước một số thứ.”
“Yêu thú gì vậy?”
“Là hổ vân xà.”
“Ồ, loài này rất xảo quyệt, nhớ phải cẩn thận đấy.” Công Tôn Bảo lấy ra ba lá bùa màu đỏ, trên vẽ hình một con chim cùng vài dòng cổ tự bằng hắc sa, đưa cho Bạch Liệt rồi nói: “Khi nào gặp nguy hiểm thì đốt lên là được.”
“Không cần đâu, thúc thúc.”
“Cứ cầm lấy đi, nếu không dùng đến thì khi nào về trả cho ta cũng được.”
Bạch Liệt đành nhận ba lá bùa rồi lui ra. Một lúc sau thì Công Tôn Hạo thay thuốc xong, gã đệ tử trẻ kéo màn lên, mở cửa sổ ra cho thông thoáng. Công Tôn Bảo cảm tạ hai người của Y Dược đường, hai người cũng ôm quyền đáp lễ rồi rời đi.
Bấy giờ trong phòng chỉ còn hai người, Công Tôn Bảo ở lại chăm sóc cho Công Tôn Hạo, chuyện trò đôi ba câu rồi đột nhiên hỏi:
“Thứ mà lúc trước ta bảo con mang đến biếu nhạc phụ của con vẫn còn chứ?”
Nguyên trước kia khi còn là người của Vô Âm giáo, Công Tôn Bảo đã lợi dụng mối quan hệ giữa Công Tôn Khánh và Giang Vi Phú để kết thành thông gia giữa hai nhà, lại lấy cớ đó để sai Công Tôn Hạo đi dâng lễ vật, là một hộp gồm mười viên đan dược quý nhưng đều có tẩm kịch độc.
Chất độc này mặc dù khá mạnh, nhưng nếu để trước mặt một người thường xuyên tiếp xúc với các loại thảo dược thì rất dễ bị phát hiện, vì vậy chỉ sử dụng đối với một số người nhất định.
Tuy nhiên lúc ấy, Công Tôn Hạo vốn không thích Giang Hạ nên cứ dây dưa không muốn đi, về sau lại thấy Lý Vũ thân mật với Lâm Du Du thì quên hẳn chuyện đó, vậy mà thấm thoắt đã hơn một năm trôi qua, nếu không nhắc thì hắn cũng chẳng nhớ tới.
“À, con để thứ ấy trong căn phòng ở nhà cũ, chắc là vẫn còn ở đấy thôi.” Công Tôn Hạo nhân tiện nói thêm: “Cha, chuyện hôn ước với…”
Công Tôn Bảo biết hắn đang định nói gì, liền xua tay cắt ngang:
“Không được, chuyện hứa hôn này đã có nhiều người biết, giờ con muốn hủy sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiết của Hạ Nhi, sau này người ta bàn ra tán vào, đặt điều này nọ, như thế con bé còn mặt mũi nào nhìn mọi người, còn ai muốn lấy nó nữa, hậu quả khôn lường chứ chẳng chơi.”
“Nếu thế thì, hay là để Giang thúc thúc đến nhà chúng ta hủy hôn vậy.”
“Như thế càng không được!” Công Tôn Bảo bất ngờ đến nỗi đứng bật dậy. Lão nhìn Công Tôn Hạo một lúc, sau đó dựng cái ghế lên rồi lại ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Hạ Nhi mặc dù tính cách có hơi mạnh mẽ nhưng điều đó cũng không phải là xấu, mà các phương diện khác cũng đều rất tốt, có gì mà con không hài lòng chứ?”
Nếu như trước kia, Công Tôn Bảo chỉ muốn lợi dụng hôn ước để tìm cách hãm hại Hoàng Dương phong chưởng tọa, thế nhưng lúc này lão lại thật sự muốn Giang Hạ trở thành con dâu của mình.
Tuy nhiên, Công Tôn Hạo lại tỏ vẻ không đồng ý:
“Thưa cha, con nghĩ chuyện tình cảm nên đến từ hai phía thì mới hòa hợp được, đằng này cả con lẫn Tiểu Hạ đều không thích nhau, cứ ép buộc cũng chẳng có kết quả gì đâu.”
“Có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chỉ cần hai đứa chịu khó tiếp xúc, từ từ rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm thôi.”
Công Tôn Hạo chợt cúi đầu, mặt hơi đỏ lên, lí nhí nói:
“Nhưng trong lòng con đã có người khác rồi.”
“Là nha đầu Du Du kia đúng không?” Công Tôn Bảo chắt lưỡi nói. “Cha thấy nó vô dụng vụng về, chẳng làm được tích sự gì, đã thế lại có bệnh mộng du, so với Hạ Nhi thì còn kém xa.”
“Chuyện này cha không hiểu đâu.” Công Tôn Hạo khẽ nói.
Vài năm trước, trong một buổi tối giật mình tỉnh giấc, xung quanh chẳng có một ai, hắn òa khóc rồi chạy đi tìm cha, cứ thế lạc vào một khu phố sầm uất, đèn hoa rợp trời, lung linh rực rỡ sắc màu.
Hắn vừa đi vừa khóc, cho đến khi hai chân mỏi nhừ, không cất nổi bước thì mới tìm vào một góc tối bên đường, ngồi ôm gối mà thút thít. Muôn bóng người qua lại tấp nập, tiếng cười đùa nô nức vui vẻ, vậy mà chẳng có một ai để ý đến hắn.
Nhưng vào khoảnh khắc hắn cảm thấy cô đơn nhất, bỗng có một giọng nói trong veo như tiếng chuông bạc ngân lên, dịu dàng an ủi hắn, rồi một cánh tay nhẹ nhàng vươn ra, đặt một thanh kẹo mè vào tay hắn.
Lúc ngẩng đầu lên, hắn chỉ còn thấy một bóng hình nhỏ nhắn trong chiếc váy lụa màu hồng phấn, trên đầu có hai bím tóc đung đưa, dưới chân đi đôi hài đỏ xinh xắn, tựa như một tiểu tiên nữ lon ton chạy vào giữa vầng ánh sáng diệu kỳ rồi biến mất.
Chỉ một trang ký ức mơ hồ trong quá khứ, thế nhưng lại khắc sâu vào trong tâm trí Công Tôn Hạo, đến tận bây giờ vẫn không thể quên được. Hắn từng nghe nói về cái gọi là duyên phận, và có lẽ đây chính là duyên phận của hắn, hắn không muốn buông bỏ.
Cũng bởi vì lý do đó, Công Tôn Bảo dẫu khuyên nhủ thế nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của Công Tôn Hạo. Lão đành tạm thời gác việc này sang một bên, ngồi lại đến giữa trưa thì rời khỏi phòng bệnh, tìm đến căn nhà cũ của Công Tôn Khánh.