Lý Vũ mất một lúc thì vẽ xong, liền xoay bức họa lại.
“Thứ này tặng cho Công Tôn sư huynh.”
Bạch Liệt lẫn Công Tôn Hạo trố mắt ra xem, kẻ nhíu mày người nhăn trán, sau đó ngẩng lên nhìn nhau, cuối cùng đành quay sang nhìn Lý Vũ. Thật tình mà nói, bức tranh quá trừu tượng nên chẳng ai hiểu nổi.
“Lý sư đệ, có thể cho ta biết rốt cuộc nó là thứ gì được không?”
Lý Vũ nghe hỏi vậy cũng hơi ngẩn ra, tuy vẫn biết bản thân không có năng khiếu hội họa, nhưng không ngờ lại đến mức chỉ có mình hắn hiểu được. Sau một nụ cười gượng gạo, hắn vừa chỉ lên tờ giấy vừa giải thích:
“Chỗ vuông vuông này là cái ghế, còn mấy cái vòng tròn tròn này là bánh xe, mỗi khi Công Tôn sư huynh muốn đi đâu, thay vì chống nạng thì sẽ ngồi lên ghế này, dùng tay lăn vào vành phụ của bánh xe lớn ở phía sau, thế là có thể tự di chuyển được.”
Bấy giờ, trong đầu Bạch Liệt và Công Tôn Hạo mới mường tượng ra thứ mà Lý Vũ muốn vẽ, và nó quả thật khác rất xa so với thứ hắn đã vẽ. Tuy nhiên, cả hai người đều không tỏ ra chê bai gì Lý Vũ.
“Cảm ơn đệ.” Công Tôn Hạo nói. “Lý sư đệ, chuyện trước kia, cho ta xin lỗi nhé.”
Lý Vũ khẽ gật đầu, cũng xin lỗi vì lúc ấy đã ra tay quá nặng. Bạch Liệt cười nói:
“Ta từng nghe có câu không đánh không quen biết, chắc là thế này đây.”
Ba người đang trò chuyện với nhau thì bỗng có một thân ảnh từ trên cao sà xuống.
Cả ba đồng thời nhìn lại, thấy đó là một gã thanh niên cao gầy, mặt trắng như ngọc, mắt sáng như sao, răng đều như hạt lựu, môi cong tựa cánh chim bay, tóc dài như suối thả sau gáy, quần áo chỉn chu gọn gàng, bên hông đeo một chiếc hồ lô, trên lưng mang một chiếc đàn tỳ bà.
“Hóa ra tên bại liệt ngươi ở đây, làm ta đi tìm mãi.” Thanh niên vừa đặt chân xuống đất liền cất giọng cười sang sảng.
Nghe thấy thế, Lý Vũ dù chỉ mới quen Công Tôn Hạo chưa lâu cũng không khỏi cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Bệnh tật là thứ không ai mong muốn, sao lại lấy ra làm trò cười như vậy, mà bệnh của Công Tôn Hạo lại rất nặng nữa chứ.
Tuy nhiên, Lý Vũ không biết rằng gã thanh niên này thật ra là đến tìm Bạch Liệt. Bạch Liệt lúc bình thường bị gọi như vậy cũng đã quen, nhưng hiện tại có thêm Công Tôn Hạo, để hắn nghe thấy thì không hay lắm. Y vừa nháy mắt với gã thanh niên vừa nói:
“A Lô, ngươi đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.”
Thanh niên thấy thái độ của Bạch Liệt bỗng dưng gay gắt với mình thì tròn xoe mắt, ngây ra tại chỗ. Bạch Liệt vội đứng dậy, kéo tay gã đi sang một nơi khác để giải thích. Bấy giờ gã mới hiểu ra vấn đề, sau khi quay lại liền hướng về Công Tôn Hạo ríu rít xin lỗi.
“Công Tôn sư đệ, ta thật sự không cố ý nói đệ bị bại liệt… à không, ta thật sự không có ý đó, mong sư đệ đừng để bụng.”
“Không sao, đệ hiểu mà. Mời sư huynh ngồi.”
Gã thanh niên ngồi xuống, Công Tôn Hạo rót mời một chén trà, cười nói:
“Sư huynh có phải họ Vương không?”
“Chính ta đây, đệ cũng biết ta sao?”
“Đệ vẫn thường nghe Bạch đại ca kể về sư huynh, hôm nay mới có dịp tương ngộ, thật là hạnh hội.”
“Thật thế ư?” Vương Lô hào hứng hỏi lại. “Hắn nói những gì vậy?”
“Bạch đại ca nói, Vương sư huynh chẳng những tinh thông y đạo, tài năng luyện dược hơn người, mà còn rất tốt bụng, lại đánh đàn rất hay nữa.”
Vương Lô không tin Bạch Liệt tâng bốc mình như thế trước mặt người khác, tuy nhiên nghe xong thì cũng lấy làm khoái chí, liền lấy ra hai lọ đan dược đưa cho Công Tôn Hạo.
“Trong này là Lưỡng bội xán khê đan, rất tốt cho việc phục hồi bệnh tình của đệ, còn đây là Dưỡng tâm an thần đan, khi nào tinh thần mệt mỏi thì có thể sử dụng, sẽ giúp đầu óc minh mẫn trở lại.”
Công Tôn Hạo đa tạ rồi nhận lấy đan dược. Vương Lô bỗng nhìn hắn chằm chằm, lắc lắc đầu, tặc lưỡi than:
“Công Tôn sư đệ mặt mũi tuấn tú chẳng kém ta bao nhiêu, tính tình lại hòa nhã lương thiện, kiến thức thì thâm sâu uyên bác, không ngờ lại bị kẻ xấu hại đến mức này. Hắn tên gì ấy nhỉ? Mà thôi, mặc kệ hắn tên A Miêu hay là A Cẩu, chắc chắn không phải là người lương thiện, không, phải nói hắn không phải là người mới đúng…”
“Chỉ là hiểu nhầm thôi, sư huynh không cần phải nặng lời như vậy.” Công Tôn Hạo vội ngắt lời Vương Lô.
“Hiểu nhầm mà đánh người ra nông nỗi này? Sư đệ có tấm lòng bao dung độ lượng nên chẳng thèm ghi hận kẻ tiểu nhân, nhưng như vậy ta càng thấy bức xúc thay cho đệ, thật sự không thể không nói rằng kẻ ác đức ấy không khác gì loài cầm thú, yêu ma quỷ quái chuyên đi hại người…”
Vương Lô cứ thế dốc hết từ ngữ ra để mắng chửi, không chừa một quãng nghỉ để cho ai xen vào, thao thao bất tuyệt như tràng giang đại hải, nước miếng vương vãi như bão táp mưa sa.
Bạch Liệt đang định giới thiệu Lý Vũ với gã, nhưng trước tình hình này thì chỉ biết ngại ngùng nhìn Lý Vũ. Công Tôn Hạo càng không biết phải làm thế nào cho phải, đành cúi xuống nhìn mấy ngọn cỏ lắc lư.
Lý Vũ thoạt đầu cũng có chút khó chịu, nhưng nghĩ lại thì đây chỉ là hiểu nhầm, cứ coi như những lời đó không phải hướng về phía mình là được, thế là tâm trạng lại thoải mái, khẽ bật cười.
Vương Lô vốn không quan tâm đến Lý Vũ lắm, nhưng trong ba người lúc này thì chỉ có mỗi hắn là tỏ ra đồng tình với mình, liền ngồi dịch về phía hắn một chút, ngạc nhiên hỏi:
“Vị sư đệ này, ngươi tên là gì nhỉ?”
“Đệ họ Lý, tên Vũ.”
“Ồ, cái tên này nghe quen lắm.” Vương Lô khẽ lẩm nhẩm, vừa rồi nói hơi nhiều nên cảm thấy hơi khô cổ, bèn nhấp một hớp trà cho đỡ khát.
“Chà, ngon quá.” Y tặc lưỡi khen một tiếng rồi nhìn Bạch Liệt. “Bại… à không, ngươi không phiền chứ.”
Thấy Bạch Liệt lắc đầu, họ Vương liền tháo chiếc hồ lô xuống, trút hết nước bên trong đi, sau đó rót đầy nước trà vào. Xong xuôi, y lại buộc hồ lô vào bên hông, đột nhiên vỗ đùi nói:
“Lý sư đệ, ta nhớ ra rồi, tên của đệ rất giống với tên Lý Vũ cuồng dâm thác…”
“A Lô, ngươi có thôi ngay đi không?” Bạch Liệt không nhịn được nữa quát lên. Thường ngày, Vương Lô tuy nói hơi nhiều nhưng cũng không dùng những từ ngữ nhục mạ người khác đến vậy, khiến y thấy rất khó hiểu. Y hắng giọng rồi hỏi:
“Rốt cuộc ngươi tìm ta có việc gì?”
“Ấy, chết thật, sao ngươi không nhắc ta sớm hơn?” Vương Lô bỗng như giật mình hoảng hốt, sau đó kéo Bạch Liệt ra một nơi vắng vẻ để bàn bạc.
Công Tôn Hạo nhìn theo, cảm giác Vương sư huynh này không giống với những gì mình từng được nghe kể. Đến khi bóng lưng hai người vừa khuất sau bụi cây, hắn quay sang Lý Vũ giải thích:
“Lý sư đệ đừng để bụng, Vương sư huynh chỉ là hiểu nhầm nên mới nói vậy, thật ra cũng không cố ý đâu. Nếu huynh ấy là người xấu, Bạch đại ca đã không kết giao rồi.”
“Không sao, đệ biết mà.” Lý Vũ cười nói. “Mà vị sư huynh họ Vương vừa rồi là ai thế?”
“À, huynh ấy là đích tôn của Vương trưởng lão, người đứng đầu Y Dược đường, nghe nói từ nhỏ đã thích nghiên cứu về y đạo, lại rất có thiên phú, mười tám tuổi đã thuộc làu các loại y thư dược điển, tu luyện tới ngưng linh cảnh chưa đầy nửa năm thì luyện được đan dược, thật đúng là hiếm có.”
Đan dược mà Công Tôn Hạo nói, Lý Vũ hiểu rằng chính là các loại dùng chân hỏa để luyện, trong quá trình luyện chỉ dùng linh lực để tiếp xúc với dược liệu, mà chân hỏa với linh lực đều phải đạt tới ngưng linh cảnh mới phát ra bên ngoài cơ thể được.
Lý Vũ nghe xong thì ngồi trầm ngâm, cảm thấy mình không bằng người, tốc độ tu luyện của bản thân hiện tại cũng quá chậm, tự nhủ cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Nhưng thật ra, với tư chất bị giới hạn của hắn, tu luyện như vậy đã là nhanh rồi. Văn Hạc lúc trước sợ hắn không cố gắng nên mới nói khác đi mà thôi.
Công Tôn Hạo trông dáng vẻ của Lý Vũ, đoán được phần nào suy nghĩ của hắn, bèn nói:
“Phải rồi, hình như đệ cũng có hứng thú với y đạo đúng không? Chờ lát nữa nhị vị sư huynh quay lại, ta sẽ nhờ Bạch đại ca giới thiệu đệ với Vương sư huynh, biết đâu sẽ học hỏi được gì thêm từ huynh ấy.”
Lý Vũ tuy đã có Văn Hạc dạy dỗ, nhưng có câu học thầy không tày học bạn, thêm một người để học hỏi cũng là điều tốt, vì vậy hắn không từ chối đề nghị này của Công Tôn Hạo, gật đầu nói:
“Cảm ơn sư huynh.”
“Không có chi.”
Hai ngươi trò chuyện thêm một lúc thì thấy Bạch Liệt trở về, nhưng chỉ đi một mình chứ không thấy Vương Lô đâu, nét mặt thoáng hiện lên vẻ khó chịu. Bạch Liệt ngồi xuống chỗ cũ, cười hỏi:
“Hai huynh đệ đang nói gì với nhau vậy?”
“Đệ muốn giới thiệu Lý sư đệ với Vương sư huynh để giúp đỡ nhau về y đạo.” Công Tôn Hạo đáp. “Mà huynh ấy đâu?”
“Thế à, ta lỡ đuổi hắn đi rồi.” Bạch Liệt xua tay nói. “Không rõ hôm nay hắn ăn nhầm bả chuột hay uống nhầm thuốc sổ nữa, nói năng cứ như một tên ngớ ngẩn, khiến ngay cả ta cũng phải tức điên lên. Chuyện của Lý sư đệ, để khi khác có dịp ta sẽ hẹn hắn đến gặp sau vậy.”
Bạch Liệt khẽ hớp một ngụm trà cho hạ hỏa, sau đó lấy một gói vải đặt trước mặt Lý Vũ, mở ra thì thấy lỉnh kỉnh hàng chục chiếc lọ nhỏ. Lý Vũ giương mắt nhìn, tỏ vẻ khó hiểu. Bạch Liệt nói:
“Thật ngại quá, mới quen biết nhau chưa lâu mà ta đã có việc phải nhờ đến đệ rồi. Ở đây có một ít khai linh đan, hi vọng đệ không chê mà nhận lấy.”
“Bạch sư huynh đâu cần phải bày vẽ thế này làm gì.” Lý Vũ đẩy ngược đống lọ về phía Bạch Liệt. “Sư huynh có việc thì cứ nói, chỉ cần trong khả năng đệ sẽ cố gắng hết sức.”
“Sắp tới ta phải ra ngoài có việc, muốn nhờ đệ thay ta chăm sóc A Hạo một thời gian. Tuy ở đây còn có Công Tôn thúc thúc, nhưng thúc ấy không phải lúc nào cũng rảnh rỗi, cho nên ta mới phải nhờ đệ giúp một tay.”
Bạch Liệt nói rồi lại đẩy đống lọ tới chỗ Lý Vũ.
“Ta biết đệ là người không ham lợi lộc, không muốn để những thứ ấy chen ngang vào giữa mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng nếu đệ không nhận thì ta không thoải mái trong lòng được.”
“Bạch đại ca nói rất đúng, Lý sư đệ cứ nhận lấy đi, nếu không ta cũng không cảm thấy thoải mái.” Công Tôn Hạo tiếp lời.
“Số đan dược này, nếu đệ dùng không hết thì có đem đổi thành điểm cống hiến, chi tiêu vào những việc khác cũng được.” Bạch Liệt nói.
Thấy Lý Vũ vẫn còn muốn từ chối, Công Tôn Hạo lại nói:
“Lý sư đệ chê ít sao?”
“Không phải, đệ…”
“Hay đệ không muốn làm việc này? Sợ ta làm phiền đến đệ?” Công Tôn Hạo vội ngắt lời.
“Cũng không phải.”
“Vậy thì cứ nhận lấy đi.” Bạch Liệt nghiêm giọng nói. “Đệ không nhận tức là không nể mặt ta đó.”
Hai người cứ thế tấn công dồn dập, một mình Lý Vũ nói không lại, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý. Bạch Liệt gói đống lọ đan dược nhét vào trong áo Lý Vũ, vỗ nhẹ vài cái.
“Thế mới phải chứ. Huynh đệ chúng ta không giống như những người khác, từ nay về sau đệ không cần phải khách sáo làm gì.”
Y nở một nụ cười khoan khoái, vươn vai đứng dậy nói:
“Giờ không còn sớm nữa, cũng nên về thôi, ta còn phải chuẩn bị vài thứ cho chuyến đi sắp tới, hẹn khi khác chúng ta lại tụ họp vậy.”
Sau đó huơ tay một cái, dọn dẹp sạch sẽ nơi vừa ngồi ăn uống.
Ba người cùng nhau quay trở lại phòng của Công Tôn Hạo, trên đường đi tiếp tục trò chuyện vui vẻ. Đến nơi, Bạch Liệt vừa bước vào cửa thì bỗng nhiên khựng lại, nhìn thấy có một thân ảnh đang đứng đợi ở bên trong.