Chương 95: Sơ giao

Đêm khuya thanh vắng, gió thổi xào xạc, trong hồ cá khẽ đớp bóng trăng, làm khuấy động từng vòng sóng nước.

Lý Vũ đang ngồi dưới mái đình hóng mát, chợt nghe có tiếng gọi thì quay lại nhìn. Bởi nơi đây không treo nhiều đèn, ánh sáng chập choạng nên mất một lúc mới nhận ra người trước mắt.

“Là Bạch sư huynh phải không?”

“Đúng là ta đây.” Bạch Liệt bước vào trong đình nói. “Hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta tìm đệ mãi mà không thấy, phải đến khi xem danh sách đệ tử tử nạn không có tên đệ, ta mới tạm yên tâm được một chút.”

Lý Vũ đứng dậy mời Bạch Liệt ngồi xuống bên cạnh, thuật lại chuyện Tiểu Mục mất kiểm soát, bị kẻ địch bắt đi, còn mình thì đột nhiên xuất hiện trong một hang động trên vách núi cheo leo.

Hắn không biết là hang gì, núi gì, chỉ thấy nơi đó rất cao, trên lớp đất đá thỉnh thoảng bắn ra vài tia lôi điện. Tuy không tìm được đường xuống, nhưng cũng may là mỗi ngày đều có chim chóc hoặc mấy con thú nhỏ bị điện giật rơi vào hang, không đến nỗi chết đói.

“Nghe có vẻ giống với Tử Dương phong nhỉ.” Bạch Liệt nói.

“Tử Dương phong?”

“Đúng thế. Bảy ngọn chủ phong tương ứng với kim mộc thổ thủy hỏa phong lôi, Tử Dương phong mang tính lôi, ngoại trừ các điều kiện tự nhiên khác, thỉnh thoảng tại một số nơi sẽ xảy ra hiện tượng như đệ nói.”

Bạch Liệt ôn tồn giải thích, có điều lại cảm thấy không chắc lắm, vì đệ tử ngoại môn nếu chưa được phép thì không thể lên những ngọn núi này. Y lại hỏi:

“Sau đó thế nào?”

“Đệ ở đó khoảng một tháng thì được Văn trưởng lão tìm thấy. Trưởng lão cũng hỏi giống sư huynh, sau đó trách đệ mở cửa dược cốc cho người ngoài vào, trong lúc tức giận lỡ tay khiến đệ bị thương.”

“Thật vô lý, chuyện này đâu phải lỗi của đệ.” Bạch Liệt tỏ vẻ bất mãn. “Vả lại đệ làm vậy cũng là vì cứu người, mạng người sao có thể so sánh với cỏ cây, Văn trưởng lão hành xử thật không đúng, ngày mai ta phải tìm trưởng lão nói chuyện mới được.”

“Sư huynh không cần phải nóng nảy. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, Văn trưởng lão cũng không cố ý đả thương đệ.” Lý Vũ vội xua tay nói.

Dù sao Văn Hạc cũng đã chủ động xin lỗi hắn. Lấy thân phận của lão, làm điều đó tức là cho hắn mặt mũi lắm rồi, Lý Vũ cảm thấy không cần ầm ĩ thêm chi cho rắc rối.

Hắn không hề biết rằng, thật ra Văn Hạc cũng có chung suy nghĩ như hắn, thảo dược dẫu quý nhưng không thể quý bằng mạng người. Bởi thảo dược có thể trồng lại, còn người chết rồi chẳng thể hồi sinh. Mặt khác, lão cũng chỉ bị mất một ít thảo dược loại phổ thông, không đáng nhắc tới.

Sở dĩ Văn Hạc đánh hắn bị thương, vốn là vì một lý do khác. Hôm ấy, lão được đệ tử của Luyện Thú đường báo lại rằng, đột nhiên có nhiều linh thú bị mất tích, lần theo dấu vết đến Tử Dương phong thì không thấy đâu nữa.

Tử Dương phong hiện tại đang không có ai cai quản, thế nên chưởng tọa tiền nhiệm là Văn Hạc tạm thời quay về trông coi, chờ đến khi tuyển chọn xong người thay thế sẽ giao lại quyền hành cho người đó.

Nhận được tin, Văn Hạc liền gọi thêm một số trưởng lão, vài chục đệ tử chia nhau đi điều tra sự việc. Sau đó, tại một vách núi tương đối khuất của Tử Dương phong, lão tìm thấy nơi trú ẩn của Lý Vũ.

Điều này khiến Văn Hạc vô cùng bất ngờ, bởi vách núi hiểm trở này, kể cả đệ tử đã tu luyện tới tố linh cảnh, nếu không cẩn thận cũng rất dễ bị rơi xuống tan xương nát thịt, huống hồ gì một kẻ mới khai linh như hắn.

Mà vào trong hang động xem xét, Văn Hạc phát hiện xương khô chất thành một đống, chính là của mấy con linh thú bị mất tích. Mấy con thú này đều thuộc loài nhanh nhẹn tinh khôn, Lý Vũ tuy có thể chất hơn người cũng không thể bắt cả đám về đây ăn dần như vậy được.

Sau khi hỏi han, Văn Hạc lại nghe hắn giải thích mọi chuyện một cách rất không rõ ràng, có nhiều chi tiết khá đáng nghi.

Dù vẫn hiểu lầm rằng Lý Vũ là con riêng của tông chủ, nhưng chuyện đời không gì là không thể, nếu hắn cũng là nội gián thì thật nguy hiểm, thế nên Văn Hạc mới đánh hắn vài chưởng để thử.

Kết quả tất nhiên là Lý Vũ không có khả năng phản kháng, tu vi kém cỏi của hắn là thật. Lúc ấy, nhìn hắn nằm bất tỉnh dưới đất, Văn Hạc thoáng có cảm giác nếu mình tăng thêm một phần lực, có khả năng sẽ xuất hiện điều gì đó khác thường.

Cũng may là lão đã suy nghĩ lại, có thể hắn gặp phải điều gì đó mà chính bản thân hắn cũng không biết, lỡ đâu hắn bị lão đánh chết thật thì đúng là oan ức.

Thế là Văn Hạc đưa Lý Vũ về Y Dược đường thuộc khu nội môn để chữa trị. Đến khi hắn tỉnh lại, lão đến thăm rồi mới lấy lý do hắn để người lạ tiến vào dược cốc, cho nên bị trừng phạt.

Tuy biết đường đi trong dược cốc rối như mê cung, nhưng nhiều người như vậy chắc cũng lần được lối vào sâu hơn, thành ra Lý Vũ không dám ý kiến gì. Lúc này, hắn lại phải can ngăn một hồi thì Bạch Liệt mới chịu từ bỏ ý định đi tìm Văn Hạc.

“Thế còn sư huynh, vì sao lại ở đây?” Lý Vũ bỗng hỏi.

“Ta đến thăm A Hạo, không ngờ cũng gặp được đệ.” Bạch Liệt nói. “À phải rồi, phòng nghỉ của A Hạo cách đây không xa lắm, hay là ngày mai ta dẫn đệ đến thăm hắn?”

Đề nghị này có chút đường đột, Lý Vũ chưa kịp chuẩn bị nên do dự không đáp. Bạch Liệt thấy vậy bèn hỏi:

“Đệ vẫn chưa hết giận chuyện A Hạo gây sự lúc trước à?”

“Không phải, chỉ sợ Công Tôn sư huynh còn giận vì bị đệ ngộ thương thôi.” Lý Vũ lắc đầu.

“Không phải thì tốt rồi.” Bạch Liệt cười nói. “Đệ đừng lo lắng, tâm trạng A Hạo hiện đang rất tốt, chắc chắn không quan tâm đến chuyện đó nữa đâu.”

Không đợi Lý Vũ hỏi thêm, Bạch Liệt liền thuật lại việc cha con Công Tôn Hạo gặp lại nhau. Lý Vũ nghe vậy thì mừng thay, cảm thấy đây cũng là dịp hóa giải ân oán không đáng có, thế là gật đầu đồng ý. Hai người Bạch Lý tiếp tục trò chuyện vui vẻ, đến gần canh ba mới ra về.

Sáng hôm sau, Bạch Liệt theo chỉ dẫn của Lý Vũ tìm đến phòng bệnh của hắn. Lý Vũ cũng đã thức dậy từ sớm, vừa rửa mặt thay áo xong, trông thấy Bạch Liệt thì chào hỏi rồi cùng nhau đến chỗ Công Tôn Hạo.

Trong khi đó, tại nơi tĩnh dưỡng của mình, Công Tôn Hạo suốt cả đêm không ngủ được, vậy mà thần sắc vẫn tràn đầy phấn chấn.

Hắn ngồi trên giường, giấu đôi chân vào trong lớp chăn dày, tay chống cằm tựa lên khung cửa sổ. Đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, ngước nhìn những tán cây.

Dưới những tia nắng ban mai ấm áp, từng bóng chim nối tiếp nhau bay về tổ. Hòa trong âm thanh xào xạc của gió, bầy chim non không ngừng ríu rít kêu.

Im lặng lắng nghe giai điệu của tự nhiên, Công Tôn Hạo bỗng thấy tâm hồn bình yên đến lạ lùng. Khóe môi hắn khẽ uốn cong lên, vô tình bắt lấy một ngọn tóc phất phơ bay qua. Tại khoảnh khắc này, trông hắn hệt như một bức tranh.

Bấy giờ, hai người Bạch Lý cũng vừa tới. Bạch Liệt gõ cửa rồi cứ thế bước vào phòng, đặt một cái hộp gỗ lên bàn, cười khanh khách nói:

“A Hạo, đang nhìn gì mà chăm chú vậy?”

Công Tôn Hạo giật mình quay sang, sau đó cũng cười đáp:

“Đệ đang quan sát lũ chim, nhìn bọn chúng sống quây quần bên nhau thật hạnh phúc.”

Bạch Liệt nghe xong thì lấy làm ngạc nhiên. Chỉ một câu nói, y bỗng cảm thấy dường như thiếu niên trước mắt đã thay đổi đi không ít.

“Bạch đại ca đến tìm đệ sớm thế này là có việc gì sao?” Công Tôn Hạo hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn đệ gặp một người.”

“Ồ, là ai vậy?”

Công Tôn Hạo thầm suy đoán, cha vừa đến đây đêm qua, đâu cần phải tỏ ra bí hiểm như vậy nữa. Mấy tên trước kia hay đi chung với hắn thì cuối mùa đông năm ngoái đã không còn thấy xuất hiện, Bạch đại ca cũng chẳng ưa gì bọn chúng nên càng không phải. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

“Là Lâm sư muội sao?”

“Không phải nha đầu ngốc nghếch ấy. Người này mấy hôm trước ta có nhắc với đệ rồi đó.” Bạch Liệt nói rồi ngoảnh ra cửa hô lên: “Lý sư đệ, còn không vào đi?”

Lý Vũ đang nấn ná bên ngoài, nghe gọi thì chậm rãi bước vào, khẽ gật đầu chào Công Tôn Hạo.

“À, ừ, chào ngươi.” Công Tôn Hạo đáp, sau đó nhìn sang Bạch Liệt, cặp chân mày hơi nhướng lên.

Đúng là Bạch Liệt từng kể cho hắn nghe về các mặt tốt Lý Vũ, khuyên cả hai giảng hòa rồi kết bạn. Tuy nhiên, lúc đó hắn vẫn là một con người khác nên đã không đồng ý, dần dần cũng lãng quên chuyện đó.

Lúc này trông thấy Lý Vũ, Công Tôn Hạo mới sực nhớ ra. Nếu có thời gian để suy xét lại, có thể hắn sẽ nghe theo lời khuyên của Bạch Liệt. Chỉ là sự việc có chút đường đột, thành ra hắn vẫn chưa thích ứng kịp.

Bạch Liệt nhìn vẻ mặt thiếu tự nhiên của hai gã sư đệ, chợt cất tiếng cười vang.

“Làm gì bẽn lẽn như thiếu nữ vậy?”

Sau đó bước đến bên giường, vỗ nhẹ lên vai Công Tôn Hạo nói:

“Ta có mang đến mấy món điểm tâm đệ thích ăn đây, sẵn hôm nay đẹp trời, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, tìm một chỗ vừa hóng mát vừa ăn uống trò chuyện thì còn gì bằng.”

Công Tôn Hạo thấy việc này có hơi bất tiện, nhưng nhìn Bạch Liệt hào hứng như vậy cũng không nỡ từ chối, khẽ gật đầu rồi nghiêng người với lấy hai cây nạng ở phía đầu giường.

Bạch Liệt đỡ Công Tôn Hạo lên, Lý Vũ thoáng ngần ngừ rồi cũng giúp một tay. Công Tôn Hạo chống hai cây nạng vào nách, chân không hề chạm đất, nhờ bên dưới mỗi cây nạng có mấy cái móng xòe ra như chân gà nên vẫn có thể đứng được.

Công Tôn Hạo thở mạnh ra một hơi, nâng vai “bước” tới một bước ngắn. Bạch Liệt không biết hắn muốn di chuyển lại khó khăn đến thế, vì mỗi lần đến thăm hắn đều chỉ ngồi một chỗ.

“Không ổn, không ổn, để ta cõng đệ.” Bạch Liệt xua tay nói, Công Tôn Hạo chưa kịp từ chối thì đã được y cõng lên lưng.

“Được rồi, đi thôi.”

Nói rồi sải bước ra ngoài cửa, Lý Vũ cũng xách lấy hộp thức ăn đi theo ngay phía sau.

Trong khuôn viên Y Dược đường có một khu vườn khá rộng rãi, cây cối xanh mát, hoa cỏ thơm lừng, trên cao chim ca ríu rít, dưới khe suối chảy rì rầm, cảnh sắc thật nên thơ hữu tình.

Ba người dạo loanh quanh một lúc, sau đó dừng chân nghỉ lại bên dưới một gốc cổ thụ cạnh hồ nước. Cả ba cùng nhau ngồi xuống, vừa ăn điểm tâm vừa ngắm cảnh thiên nhiên.

Bạch Liệt ở giữa hai người, hết ngoảnh sang đông lại quay sang tây, hỏi han đủ thứ. Lý Vũ với Công Tôn Hạo luân phiên trả lời, đồng thời lắng nghe người còn lại, vô tình cũng hiểu thêm đôi chút về đối phương.

Mà bấy giờ, Lý Vũ mới biết cái tên Công Tôn Hạo có bề ngoài còn khá trẻ con, trông chỉ như một thiếu niên vừa tròn mười lăm này, hóa ra lớn hơn mình đến tận hai tuổi. Rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên hỏi:

“Bạch sư huynh có mang theo giấy bút không?”

“Có.” Bạch Liệt gật đầu đáp, lấy giấy bút từ trong túi trữ vật ra đưa cho Lý Vũ. “Đệ định viết gì à?”

“Không phải viết, đệ muốn vẽ một thứ.”

“Ồ, ta không ngờ đệ cũng biết vẽ tranh đấy.”

Lý Vũ mỉm cười lắc đầu, trải tờ giấy lên thảm cỏ rồi múa may ngọn bút.

Hai người Bạch Liệt, Công Tôn Hạo tò mò nhìn xem, chỉ thấy trên giấy trắng dần xuất hiện các đường tròn, đường chéo đan xen, các hình vuông, hình tam giác xếp chồng lên nhau, không hiểu Lý Vũ đang vẽ cái gì.