Chuyện của tông chủ phu nhân, thật ra, lúc còn ở trong hầm mộ, Công Tôn Khánh đã bàn bạc trước với Công Tôn Bảo. Mà suốt hơn mười năm qua, ngoại trừ thân phận của phó giáo chủ là bí mật, những người khác Công Tôn Bảo đều biết mặt, và trong số đó không có Thường Thái Trinh.
Y không rõ phó giáo chủ đưa nàng vào Thất Dương tông để làm gì, nhưng dường như nàng ta không có cùng mục đích với Vô Âm giáo. Công Tôn Bảo giả vờ trầm tư một chút rồi nói:
“Nếu sư huynh thật sự tin tưởng đại tẩu, vậy thì đệ có một ý này…”
“Đệ có cách gì sao?”
“Giả chết.”
Cách làm này tuy trái với nguyên tắc, nhưng dù sao đây cũng là một mạng người, Công Tôn Bảo không muốn có ai phải chết oan thêm nữa. Sau khi nghe xong, tông chủ liền vỗ tay khen phải:
“Đúng thật, thế mà ta lại không nghĩ ra.”
Công Tôn Bảo cười nói:
“Có câu trong tối ngoài sáng, sư huynh lại bận xử lý nhiều việc cho tông môn, thế nên khi tự mình gặp chuyện khó xử, sư huynh nhất thời không nhìn thấy được cách giải quyết cũng là thường tình.”
Bấy giờ, trăng đã lặn về phía tây, bóng tối cũng lùi đi. Phía bên kia bờ sông, mặt trời dần nhô lên cao, vẩy xuống muôn tia nắng vàng lấp lánh. Gió thoảng đưa mùi cỏ non ngậm sương sớm thơm lừng, sóng vỗ về như tiếng đàn réo rắt, khiến lòng người tràn đầy khoan khoái.
Đột nhiên, từ phía xa có một bóng chim bay vút lên, nhanh chóng hướng về nơi này, băng ngang qua con sông rồi đáp xuống. Một nữ đệ tử nhảy khỏi lưng chim, vội vàng chạy đến trước mặt hai người.
“Bẩm tông chủ, có chuyện không hay rồi.”
Nữ đệ tử tên là Liên Ngư Châu, ngày thường vẫn theo hầu tông chủ phu nhân. Tông chủ trông bộ dạng hớt hải của nàng, lo lắng hỏi dồn:
“Có chuyện gì?”
“Vừa nãy, đệ tử đến nơi phu nhân bế quan thì thấy cửa động không khóa, tưởng phu nhân đã xuất quan nên vào dọn dẹp, nào ngờ bên trong không có ai, chỉ có một phong thư do phu nhân để lại.”
Liên Ngư Châu nói xong thì trình ra một bức thư. Tông chủ cầm lấy rồi hỏi:
“Hoa Nhi, Tuyết Nhi vẫn chưa biết chuyện này chứ?”
“Vẫn chưa, đệ tử nghĩ nên báo cho tông chủ trước nên lập tức đi tìm người khắp nơi.”
Tông chủ khẽ gật đầu, mở thư ra xem, thấy trong thư đại ý rằng:
“Tội thiếp là Thường Thái Trinh, có đôi lời muốn nói.
Vừa rồi, Vô Âm giáo gây họa cho Thất Dương tông, khiến vô số đệ tử phải thác oan, thật sự là đáng hận. Nhưng thiếp không ngờ, người cha kính yêu của thiếp lại chính là phó giáo chủ Vô Âm giáo.
Thiếp không phải người của giáo ấy, cũng không hề biết thân phận thật sự của cha. Chuyện này có trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ. Dẫu vậy, điều đó cũng không khiến thiếp tránh khỏi có liên can. Thiếp cảm thấy vô cùng hổ thẹn, không còn mặt mũi nào nhìn mọi người thêm nữa.
Lẽ ra, thiếp nên lấy cái chết để chứng minh lòng mình trong sạch, cũng như đền tội với tông môn, nhưng ngặt vì thân thế còn có điều bất thường chưa rõ, thiếp không muốn chết đi mà vẫn còn nỗi băn khoăn này trong lòng.
Vì vậy, thiếp xin mạn phép rời khỏi tông môn một thời gian, để đi tìm chân tướng về thân thế của mình, khi nào xong sẽ quay về chịu tội, mong phu quân niệm tình phu thê mấy trăm năm mà tha thứ cho hành động đường đột này.
Lời không nói được hết ý, chỉ có thể viết đến đây, xin phu quân bảo trọng.”
Công Tôn Bảo nhìn sắc mặt tông chủ không được tốt, chợt lấy một lọ đan dược đưa cho Liên Ngư Châu rồi dặn:
“Mười viên ngưng linh đan này thưởng cho ngươi. Tạm thời ngươi cứ về trước, tiếp tục công việc của mình như thường ngày, nhớ đừng nói chuyện này cho người khác biết, khi nào cần chúng ta sẽ gọi sau.”
Ngưng linh đan là đan dược dùng để gia tăng tốc độ tu luyện cho đệ tử đang ở ngưng linh cảnh, chính là tu vi hiện tại của Liên Ngư Châu. Nàng được thưởng thì mừng rỡ cúi đầu đa tạ, nhận lấy chiếc lọ rồi xin phép cáo lui. Chờ nữ đệ tử đã khuất xa, Công Tôn Bảo hỏi:
“Đại tẩu bỏ đi rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Điều này chưa hẳn đã xấu.”
Tông chủ im lặng ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu. Công Tôn Bảo nói:
“Giờ không còn sớm nữa, sư huynh cũng nên về thu xếp các việc còn lại cho ổn thỏa, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại đàm đạo tiếp vậy.”
“Ừm, cũng nên thế. Lần này ta thật sự phải cảm ơn đệ rồi.”
“Giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy ư?” Công Tôn Bảo cười nói.
Hai người tạm thời từ biệt nhau, chia làm hai hướng bay đi. Phi hành được một quãng xa, Công Tôn Bảo mới thở hắt ra một hơi, cảm giác nhẹ nhõm đôi chút.
Tuy nhiên, vẫn còn tảng đá khác đè nặng trong lòng y, chính là Công Tôn Hạo. Cha và tỷ tỷ của hắn đều do y mà chết, nếu là lúc trước chưa biết rõ mọi chuyện thì không sao, còn bây giờ, y thấy thật khó để đối mặt với hắn.
Công Tôn Bảo chầm chậm dừng lại, đáp xuống bên dưới một mái đình, ngồi hơn nửa ngày vẫn không đứng dậy.
Mặt trời dần lặn về phía tây, bầu trời dần thay bằng một bức màn màu đen, trăng sao lại được treo lên, sáng lấp lánh.
Xuyên qua khe cửa sổ của một căn phòng nhỏ, gió mang theo chút hơi sương se lạnh tràn vào, xen lẫn với đó là mùi hương ngạt ngào của các loại dược liệu.
Công Tôn Hạo ngồi trên ghế, bên cạnh là hai cây nạng gỗ đặt tựa vào mặt bàn, phía trước hắn là bốn con rối, hai nam hai nữ, hai lớn hai nhỏ, nhìn kỹ thì con rối nhỏ nhất chính là hắn.
Sau một thời gian dài nằm liệt giường, hắn đã có thể cử động đôi chút, chủ yếu là phần thân trên. Hai chân mặc dù có cảm giác nhưng vẫn chưa đi lại bình thường được, phải chống nạng để di chuyển.
Đang ngồi chơi với mấy con người gỗ, Công Tôn Hạo bỗng nghe trong lòng bồn chồn, thoáng nhìn về phía cửa. Mắt thấy có một bóng mờ hiện lên, hắn hơi nhíu mày, cất tiếng hỏi:
“Bạch đại ca đấy ư? Sao không vào đi mà lấp ló bên ngoài làm gì vậy?”
Chiếc bóng im lặng cúi đầu, từ từ hiện rõ hơn. Công Tôn Hạo chăm chú nhìn chiếc bóng, không phải của Bạch Liệt. Tuy nhiên, những đường viền ấy vẫn rất quen thuộc, khiến cõi lòng hắn không khỏi rung động.
Sống mũi hắn dần ửng đỏ, hai mắt rưng rưng dòng lệ, đôi môi run run mấp máy, nghẹn ngào gọi:
“Cha, là cha đúng không?”
Công Tôn Hạo vốn là một đứa trẻ mồ côi mẹ ngay lúc mới sinh, nhưng bù lại, hắn luôn được cha và tỷ tỷ thương yêu hết mực, không đến nỗi cảm thấy tủi thân, một nhà ba người vẫn êm đềm hạnh phúc.
Vậy mà hơn mười hai năm trước, tỷ tỷ đột nhiên bị kẻ xấu sát hại, cha cũng trở nên lạnh nhạt với hắn, chẳng khác nào người dưng nước lã.
Dù cho những ngày sau đó, hắn không phải thiếu thốn về mặt vật chất, thế nhưng tất cả những thứ ấy, đâu thể nào so sánh được với tình cảm gia đình mà hắn từng có, và cũng đã mất đi.
Có lẽ cha giận hắn. Bởi nếu hắn không tin lời một bà lão lạ mặt, đòi tỷ tỷ đưa mình đến một ngôi làng ở bên ngoài chơi, cả hai đã không bị bắt, tỷ tỷ cũng không phải mất mạng.
Suốt bấy nhiêu năm, cảnh tượng ngày hôm ấy vẫn luôn ám ảnh tâm trí hắn, và nỗi dằn vặt tự trách càng khiến lồng ngực hắn như bị bóp chặt, đến mức không thở nổi.
Nhiều lúc, hắn không biết phải làm gì ngoài việc tự nhốt mình trong phòng, cuộn tròn nằm vào một góc tường, làm bạn với bóng tối, nhờ nó che đi những giọt nước mắt, và cả sự yếu đuối của bản thân.
Hắn nghĩ mình sẽ chết, hắn muốn như thế, vì tâm hồn trẻ thơ bên trong hắn tin rằng điều đó sẽ giúp hắn gặp lại tỷ tỷ, thậm chí người mẹ đã mất từ rất lâu, người mà hắn chỉ được nhìn thấy trong những bức tranh.
Nhưng tất nhiên là hắn không chết. Cứ mỗi khi hắn sắp chết là Bạch đại ca lại xuất hiện, gọi hắn tỉnh dậy. Đối với hắn, trong hoàn cảnh của hắn, vị tỷ phu không chính thức này thật phiền phức, tuy vậy cũng thật ấm áp.
Chỉ là, hắn không thể trở thành người mà Bạch đại ca muốn, làm một đứa trẻ ngoan ngoãn giống như trước. Hắn không hiểu tại sao, trong đầu luôn có suy nghĩ muốn phá hoại thứ gì đó, dù biết là sai nhưng chẳng thể dừng lại.
Hắn đi gây sự đánh nhau với người khác, cũng chính là để họ đánh mình, hi vọng nỗi đau thể xác giúp nguôi ngoai phần nào nỗi đau linh hồn. Nhưng buồn thay, người đánh được hắn thì dần dần cũng mặc kệ hắn, còn những kẻ yếu hèn thì càng không đáng để nhắc tới.
Suy cho cùng, có lẽ hắn chỉ muốn cha chú ý tới mình một chút. Đây giống như là một lời ngụy biện, nhưng hắn cảm thấy không cần giải thích với ai về điều này.
Kể cả khi cha đến trách phạt, hắn cũng sẽ vui vẻ đón nhận mà không dùng bất cứ lý do gì để trốn tránh. Chỉ có điều là, cha vẫn chưa bao giờ đến gặp hắn.
Nếu như có một ước nguyện, hắn nguyện đánh đổi mọi thứ để có được một gia đình như xưa.
Và phải chăng hôm nay, sau một năm trời sống như người tàn phế, bên cạnh việc khiến cho tâm hồn hắn bình lặng trở lại, lẽ nào ước nguyện của hắn cũng đã thành hiện thực?
Công Tôn Hạo bỗng đứng bật dậy, chỉ là đôi chân đứng không vững lại ngã ngay xuống. Khắp người đều ê ẩm đau nhức, nhưng hắn không quan tâm điều đó, cố sức bò về phía cửa, vừa bò vừa gọi:
“Cha, cha, cha…”
Bên ngoài, Công Tôn Bảo vẫn còn đang chần chừ chưa dám cất bước. Đến khi nghe có tiếng đồ vật rơi vỡ, tiếng kêu la thất thanh, y mới cố nén nỗi hổ thẹn trong lòng mình, vội đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Công Tôn Hạo đang nằm dài dưới đất, y liền lao tới đỡ.
“Hạo Nhi, ta ở đây.”
Hai tiếng “Hạo Nhi” này, đã từ lâu rồi Công Tôn Hạo mới lại được nghe thấy. Hắn cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ sẽ lập tức tan biến, vội vươn tay níu giữ. Và khi nhận ra hình bóng trước mắt là thật, hắn liền rúc vào lòng người ấy khóc òa.
“Cha, con tưởng cha không cần con nữa.”
“Làm gì có chuyện đó chứ.” Công Tôn Bảo khẽ nói, bàn tay run run đưa lên, xoa đầu rồi lau nước mắt cho Công Tôn Hạo.
Công Tôn Hạo ôm bàn tay thô ráp của “cha”, áp mặt vào vết sẹo ở đó, cảm giác vô cùng vui sướng.
Đằng sau lớp mặt nạ, Công Tôn Bảo nửa như muốn cười nửa như muốn khóc, từng dòng tâm trạng phức tạp cứ nối tiếp nhau xuất hiện trong lòng. Y chợt nhận ra rằng, ca ca ủy thác cho mình việc chăm sóc đứa bé này, nhưng đồng thời cũng muốn y có được một gia đình.
Một lúc sau, Công Tôn Hạo mới ngước nhìn lên, thấy Công Tôn Bảo đeo mặt nạ thì hỏi:
“Sao cha lại đeo mặt nạ vậy?”
Chuyện Công Tôn Khánh nhiều năm qua là giả, Bạch Liệt chưa nói lại với Công Tôn Hạo, cho nên hắn vẫn chưa biết gì.
Công Tôn Bảo nghe vậy liền đáp:
“Vì ta bị thương trên mặt nên phải đeo thứ này để bảo vệ.”
“Cho con xem được không?”
“Không được đâu, nếu bây giờ mở ra thì vết thương sẽ không thể lành lại, chờ khi nào ta khỏi hẳn mới tháo xuống được.”
Công Tôn Hạo khẽ gật đầu, cũng không quá thất vọng, bởi được gặp lại cha đủ để hắn cảm thấy mãn nguyện rồi. Công Tôn Bảo dìu Công Tôn Hạo ngồi lên ghế, trỏ vào mấy con rối hỏi:
“Đều là do con làm ư?”
“Đúng vậy ạ.” Công Tôn Hạo gật đầu giải thích: “Là Bạch đại ca dạy con đấy. Nằm hoài một chỗ cũng chán nên con làm thử vài cái để chơi. Đây là cha, đây là mẹ, đây là tỷ tỷ, còn đây là con.”
Nói đoạn lấy con rối chính mình lên, vặn một cái nút trên lưng rồi đặt lại xuống bàn, con rối bỗng tự động di chuyển tới lui như người thật.
Công Tôn Bảo vô cùng ngạc nhiên, liền cầm con rối “cha” lên xem, thấy bề ngoài được đẽo gọt rấtcẩn thận, các khớp nối tương đối linh hoạt, mà quan trọng là các cơ quan bên trong không có sai sót gì.
Dù đây chỉ là một món đồ chơi, vẫn còn một số chỗ chưa được hoàn hảo, nhưng nó chứng tỏ Công Tôn Hạo rất có năng khiếu với việc chế tạo khôi lỗi hay luyện pháp khí.
Sau khi tính toán một chút về tương lai cho Công Tôn Hạo, Công Tôn Bảo lại hỏi han sức khỏe của hắn. Công Tôn Hạo vui vẻ trả lời, hứa rằng mai này khỏi bệnh sẽ cố gắng tu luyện cho kịp mọi người, không hề oán trách việc “cha” bỏ mặc mình suốt ngần ấy năm.
Công Tôn Bảo gật đầu hài lòng, kế đó đem những chuyện kỳ lạ mình từng gặp được trong lúc lưu lạc ở bên ngoài ra kể. Công Tôn Hạo chăm chú lắng nghe, lòng đầy thích thú. “Hai cha con” cứ thế trò chuyện với nhau quên cả thời gian.
Ngoài cửa, Bạch Liệt lặng lẽ đứng nhìn khung cảnh đoàn tụ này, chợt hít sâu một hơi rồi hướng ánh mắt lên bầu trời, nở một nụ cười nhẹ nhõm. Hắn không muốn làm phiền hai người nữa, chầm chậm quay lưng bước đi.
Bạch Liệt cứ thế lững thững dạo quanh Y Dược đường. Đến trước một mái đình, hắn định vào ngồi hóng gió thì bỗng giật nảy mình, nhìn thấy bên trong là một bệnh nhân khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trông rất quen mặt.
“Lý sư đệ? Sao đệ lại ở đây?”