Chương 98: Xứng đáng

Những ngày này, Lý Vũ tương đối thảnh thơi, không phải đến Khai Linh đường. Chi phí dưỡng bệnh, điểm cống hiến phải nộp mỗi tháng, kể cả khoản nợ đều đã được Văn Hạc lo liệu, hắn cũng chẳng cần phải băn khoăn điều gì. Lý Vũ biết ơn lão lắm, có điều hắn không biết rằng, không phải một, mà hai khoản trong số đó là do lão già ấy gây ra.

Trong lúc dưỡng bệnh, Lý Vũ cũng không muốn lười biếng, vẫn tranh thủ thời gian để tự tu luyện. Hắn nhờ một vị sư huynh đem đến cho mình vài bình linh khí tích trữ trong phòng, mỗi ngày khi trời vừa hửng sáng, khí dương trong thiên địa lẫn cơ thể vừa sinh là lại bắt đầu thổ nạp.

Khoảng cuối giờ tỵ, linh khí trong bình đã cạn, Lý Vũ tu luyện thêm một chút nữa thì ngừng. Ở cấp độ tu vi này, khả năng tự hấp thu linh khí còn thấp, nếu không có linh khí bình hỗ trợ thì hiệu suất mang lại cũng không quá cao.

Lau mồ hôi sạch sẽ, Lý Vũ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi uống thuốc, sau đó lại đến thăm Công Tôn Hạo. Mặc dù tu vi chênh lệch không bao nhiêu, thỉnh thoảng Công Tôn Hạo cũng đưa ra được một số chỉ dẫn có ích, giúp hắn phần nào trong việc tu luyện.

Vào những hôm rằm hoặc cuối tháng, Công Tôn Hạo lại phải thay thuốc, Lý Vũ ngồi chờ cho xong rồi cả hai vừa trò chuyện vừa dùng bữa trưa. Đầu giờ mùi, Lý Vũ đỡ Công Tôn Hạo lên xe lăn, được đặt cho một cái tên khác là ỷ tử xa, rồi hai gã bệnh nhân cùng nhau đi dạo trong vườn hoa.

Bấy giờ đang là tiết đông chí, nhưng xung quanh Y Dược đường có một tầng trận pháp ngăn không khí lạnh tràn vào, cho nên cây cỏ vẫn xanh thắm tốt tươi, chỉ là thiếu nắng nên không được sặc sỡ mà thôi.

Nhìn lên cao, có thể thấy một bức màn nước mỏng manh, loang loáng chảy tràn ra bốn phía, chính là tuyết rơi xuống tầng trận pháp bị hòa tan ra. Nắng nhẹ chiếu vào màn nước, xuyên qua thành vô số dải cầu vồng lung linh huyền ảo, như có một bầy tiên nữ với những chiếc váy đủ màu đang nhảy múa giữa tầng không.

Toàn bộ Thất Dương tông, chỉ có Y Dược đường vào mùa đông là trông thấy được cảnh tượng tuyệt đẹp này.

Ngoài hai người Lý Vũ, còn có những người khác nữa cũng ngồi xe lăn lăn đi thăm thú cảnh sắc thiên nhiên, thứ mà lúc khỏe mạnh người ta thường chẳng mấy khi chú ý tới.

Công Tôn Hạo kể rằng, hôm ấy hắn đã vẽ lại bản thiết kế cho dễ nhìn, nhờ Bạch Liệt gửi đến một vị sư huynh ở Linh Bảo đường để chế tạo các chi tiết, sau đó đem về tự lắp ghép cho thỏa đam mê của mình.

Làm xong thì hắn khá thích thú, liền ngồi lên rồi lăn dạo mấy vòng ngay trong đêm. Y Dược đường biết tin, thế là tìm đến chỗ hắn, xin phép dùng bản vẽ để chế tạo thêm những chiếc ỷ tử xa khác, cho những bệnh nhân không đi lại được sử dụng.

“À, mấy chiếc ỷ tử xa kia bán ra, chúng ta cũng được chia hoa hồng đấy, mai mốt sẽ có thôi, lúc đó đệ cứ đến chỗ ta mà lấy.” Công Tôn Hạo chỉ vào những người gần đó, cười nói. Lý Vũ ngạc nhiên hỏi lại:

“Đệ cũng có sao?”

“Tất nhiên, đó là ý tưởng của đệ mà, ta chỉ vẽ lại chút thôi.”

Có thêm một khoản để trang trải chi phí sinh hoạt cũng tốt, nghĩ vậy nên Lý Vũ liền vui vẻ nhận lời. Tuy nhiên, hắn không muốn giành phần hơn, chỉ lấy hai phần. Công Tôn Hạo lại không muốn hắn chịu thiệt, cứ bắt hắn lấy phần nhiều, kỳ kèo tới lui cuối cùng quyết định chia đôi hoa hồng.

Qua giờ thân, Lý Vũ đẩy xe quay về chỗ của Công Tôn Hạo, hắn nán lại đây tiếp tục thổ nạp linh khí bình cho đến khi trời tối. Tính ra trong khoảng thời gian dưỡng thương, mỗi ngày hắn tu luyện còn nhiều hơn trước.

Về phần Công Tôn Hạo, bởi xương cốt nhiều nơi trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn liền lại, kinh mạch không thông, linh căn tắc nghẽn, không tiện vận khí tu luyện nên tạm gác việc này sang một bên.

Thay vào đó, hắn tỏ ra khá thích thú với việc nghiên cứu ỷ tử xa, cứ lăn tới lăn lui ngoài hành lang, sau đó lăn vào phòng, bày giấy mực lên bàn hí hoáy vẽ, vẽ xong rồi lại lăn đi, nhưng tuyệt nhiên không gây ra tiếng động làm ảnh hưởng tới Lý Vũ.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, hai gã bệnh nhân trở nên thân thiết với nhau hơn lúc nào không hay. Lý do cho việc này, có lẽ cũng vì cả hai đều không có nhiều bằng hữu.

Một ngày nọ, trong lúc đang dùng bữa trưa thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Lý Vũ đi ra xem, thấy có hơn chục người đang ở bên ngoài, đều mặc áo xám của đệ tử nội môn. Trông thấy hắn, người phía trước nhất lịch sự hỏi:

“Vị sư đệ này có phải tên là Lý Vũ không?”

Đó là một thanh niên dong dỏng cao, nét mặt hiền hòa, ngũ quan cân đối, mái tóc đen nhánh chảy dọc theo sống lưng, đôi hàng tóc mai phất phơ trước ngực, dáng đứng nghiêm trang, giọng nói trầm bổng dễ nghe, khí chất thanh tao nho nhã.

Lý Vũ không biết có chuyện gì sắp xảy ra, nhưng thấy nét mặt ai nấy đều thân thiện hòa nhã thì cũng yên tâm phần nào, liền gật đầu xưng phải. Gã nội môn hỏi xem lệnh bài thân phận của hắn, sau đó thì tay bắt mặt mừng như quen thân đã lâu.

“Ta tên Cô Tử, là người của Giáo Vụ đường. Nghe danh Lý sư đệ đã lâu, hôm nay được tận mắt trông thấy quả là vinh hạnh.”

Đoạn giới thiệu tiếp những người khác, lần lượt là Đỗ Bội Kỳ của Vệ Binh đường, Mạc Gia Hú của Truyền Tin đường, Tần Thâm của Lễ Nghi đường, Hạ Tiền của Linh Tệ đường, Trần Bách Kha của Linh Bảo đường, Giác Vân của Y Dược đường, Vong Các của Họa Thư đường, Xích Như Hạc của Âm đường, ngoài ra còn có mấy người tùy tùng phía sau.

Công Tôn Hạo nghe tiếng lao xao, tò mò lăn xe ra hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Đệ cũng không rõ.” Lý Vũ đáp. Cô Tử cười nói:

“Chết thật, gặp được Lý sư đệ khiến ta mừng quá mà quên mất nhiệm vụ.”

Sau đó giải thích rằng chuyện lúc trước Lý Vũ cứu người đã được báo cáo lên phía trên, qua nhiều ngày xem xét thì xác minh đúng là sự thật, mà cũng đúng dịp Thất Dương tông đang muốn giáo dục tinh thần tương thân tương ái cho bọn đệ tử, vì vậy sai người đến đây để trao thưởng cho hắn.

“Hóa ra là vậy, chắc là Bạch đại ca tranh thủ việc này giúp đệ đấy.” Công Tôn Hạo nói, chợt nhận ra đây là phòng của mình nên Lý Vũ không tiện mời mấy người kia vào, bèn lăn sang một bên.

“Mọi người vào phòng ngồi chơi.”

Cô Tử đa tạ rồi dẫn theo vài người vào phòng, còn lại thì chờ ở bên ngoài cho đỡ chật chội. Chợt có người hỏi:

“Nhị vị sư đệ đang dùng bữa sao?”

Vừa lên tiếng chính là Vong Các, một thanh niên có dáng người cao gầy, tóc xõa ngang vai, mặt mày nhếch nhác nhưng hai mắt sáng trưng, áo quần thì loang lổ đầy vết mực, lưng đeo một ống trúc lớn, tay cầm một chiếc quạt giấy, những ngón tay thon dài trắng nõn như búp măng.

Lý Vũ vừa dọn dẹp bát đũa lên khay cất sang một bên vừa nói:

“À, cũng vừa xong rồi, thật ngại quá.”

Cũng may trong phòng có sẵn vài cái ghế dư, hắn đem ra đưa cho từng người rồi giới thiệu Công Tôn Hạo, Cô Tử giới thiệu những người khác một lần nữa, sau đó cùng nhau ngồi xuống.

“Các sư huynh dùng trà nhé.”

Lý Vũ pha một ấm trà mới, rót mời mỗi người một chung, ai nấy đều khen trà ngon. Cô Tử nói:

“Lý sư đệ quả là tấm gương sáng cho mọi người học tập. Nếu trên dưới Thất Dương tông ai nấy đều sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau giống như Lý sư đệ đây, ngày bổn tông phát dương quang đại chắc chắn không còn xa.”

“Sư huynh quá lời rồi.” Lý Vũ ngại ngùng đáp lại.

“Không không, ta đâu có quá lời.” Cô Tử khẽ cười. “Là Lý sư đệ khiêm tốn đấy thôi. Có câu cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đệ cứu nhiều người như vậy, công đức không phải là nhỏ.”

Cô Tử lại dùng những lời có cánh để khen ngợi hành động của Lý Vũ, sau đó ra hiệu cho đám tùy tùng tiến vào. Mười mấy người đứng dàn hàng chật ních sảnh tiếp khách, ai nấy đều bưng một chiếc mâm bạc phủ vải điều đỏ, bên trên đựng các loại vật phẩm khác nhau.

Cô Tử cầm tay Lý Vũ, niềm nở nói:

“Nào, Lý sư đệ, mau bước qua đây nhận quà.”

Sau khi đọc một bản tuyên dương dài ba trang giấy do chính mình tự soạn, Cô Tử mời hai người Đỗ Bội Kỳ, Tần Thâm thay mặt Vệ Binh đường và Lễ Nghi đường lên trao tặng huân chương và giấy khen cho Lý Vũ.

Kế đó, đến lượt Hạ Tiền thay mặt Linh Tệ đường trao một tờ giấy chứng nhận để đổi điểm cống hiến, Trần Bách Kha thay mặt Linh Bảo đường tặng một số pháp khí, Giác Vân thay mặt Y Dược đường tặng linh dược các loại, tất cả đều có một bản kê khai đầy đủ rõ ràng.

Đám tùy tùng sắp xếp các vật phẩm gọn gàng vào một góc rồi lui ra ngoài. Bởi nơi đây yêu cầu yên tĩnh, mọi thứ đều diễn ra tương đối nhẹ nhàng, không quá náo động.

Lý Vũ quay về chỗ ngồi, đến lượt Mạc Gia Hú của Truyền Tin đường bắt chuyện với hắn, hỏi han kỹ càng tình hình lúc ấy, rồi suy nghĩ của hắn ra sao, hành động thế nào… hỏi đến đâu cẩn thận ghi vào sổ đến đấy, mục đích là để viết một bản bố cáo cho các đệ tử khác biết mà học tập.

Trong lúc Lý Vũ trả lời các câu hỏi, Vong Các ngồi ở kế bên vẽ lại chân dung của hắn, chỉnh sửa một số đường nét để trông trưởng thành hơn, lại thêm thắt các vệt hào quang sáng chói.

Xích Như Hạc của Âm đường thì cứ khép hờ hai mắt, lúc lắc cái đầu, khẽ ngâm nga gì đó trong miệng, mấy ngón tay thỉnh thoảng lại vuốt ve vào trong không khí.

Đến giữa giờ thân thì việc này mới xong, Cô Tử dẫn theo đám người cáo từ ra về. Lý Vũ tiễn chân một đoạn rồi quay lại với Công Tôn Hạo, cả hai cùng nhau soạn đống tặng phẩm ra xem. Công Tôn Hạo nói:

“Tuy chỉ toàn hàng phổ thông nhưng vẫn có vài thứ hữu dụng, số còn lại quy đổi thành điểm cống hiến cũng được không ít.”

Mặc dù luôn tâm niệm là làm việc tốt không cần báo đáp, nhưng được mọi người công nhận thế này khiến Lý Vũ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ngày hôm ấy với hắn thật đẹp trời.