Chương 53: Người bị vứt bỏ

Chỉ thấy giọt máu kia chia thành hai, một nửa chui vào trong cơ thể của Tô

Lạc, một nửa chui vào trong cơ thể của bé rồng ngốc.

Khi Tô Lạc vẫn còn ngây người, đầu nàng bỗng nhiên đau đớn vô cùng, sau đó

trong đầu bỗng nhiên có rất nhiều thứ tràn vào như sóng thủy triều.

Tiểu Manh long ký kết khế ước với nàng? Hơn nữa vẫn là Khế Ước Bình Đẳng.

“Tiểu Manh long, ngươi tên là gì?” Tô Lạc cảm giác được linh hồn của Tiểu Manh

long và mình có liên hệ với nhau, tựa hồ có thể giao lưu với nó thông qua tinh

thần.

“Sao, sao…” Ấu long mồm miệng không rõ kêu.

“Sao sao? Đây là tên là gì? Kệ đi, sau này ta gọi ngươi manh manh đi, được

không?” Tô Lạc xoa cái đầu nhỏ tròn vo của bé rồng.

“Chi chi!” Tiểu Manh long tựa hồ thật cao hứng, cười đến đôi mắt biến thành

một đường thẳng.

Tự nhiên lại thu phục được một con Tiểu Thần Long, tình huống này khiến Tô Lạc

có cảm giác như đang ăn bánh tử trên trời rơi xuống.

Nhưng mà, thực hiển nhiên lần này nữ thần may mắn vẫn đứng bên cạnh nàng.

Bỗng nhiên, Tô Lạc chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân thể lóe lên một cái, nàng

đã tiến vào một địa phương hoàn toàn xa lạ.

Tô Lạc ôm Tiểu Manh long, tò mò mà đánh giá khắp nơi.

Chẳng lẽ, đây là… Đây là không gian của nàng?

Nhưng mà cái không gian này cũng nhỏ thật, chỉ có mười mét vuông, hơn nữa bên

trong trừ bỏ một chút linh tuyền thì cái gì cũng không có?

Hơn nữa càng thêm làm Tô Lạc mất mát chính là Tiểu Manh long có thể lấy thật

thể tiến vào, mà nàng lại chỉ có thể lấy trạng thái linh hồn tiến vào.

Linh hồn của nàng vào được, nhưng thân thể vẫn còn ở bên ngoài.

Điều này làm nàng hơi chút buồn bực. Bởi vì nó có nghĩa là không gian của nàng

khác với không gian tùy thân bình thường.

Đối với không gian tùy thân trong truyền thuyết, chủ nhân có thể dùng thân thể

đi vào, bởi vậy, nếu có người đuổi giết thì có thể trốn vào trong không ain,

chính là loại bảo bối giết người cướp của tốt nhất khi đi lữ hành.

Tô Lạc sở dĩ dám bắt cóc Tiểu Manh long là vì một nguyên nhân rất lớn chính là

nàng có không gian trong người, thần long muốn đuổi giết nàng, nàng cũng có

thể trốn vào không gian, đến lúc đó sẽ có thể bảo đảm an toàn.

Nhưng là hiện tại xem ra, muốn bàn bạc kỹ hơn.

Tô Lạc lẳng lặng mà đánh giá cái không gian vào không hề dễ này.

Lúc này, Tiểu Manh long đã dùng đôi chân ngắn ngủn của mình đi đến bên hồ

nước, cả người đều ghé vào bên cạnh dòng linh tuyền, đầu nhỏ để sát vào, đang

cố gắng uống nước.

Suối nguồn chỉ nhỏ bằng cái thùng gỗ, nước suối thanh triệt thấy đáy, còn tản

ra một chút thanh hương nhàn nhạt.

Tô Lạc uống một ngụm linh tuyền, tức khắc cảm thấy mọi dơ bẩn trong thân thể

đều bị làm sạch hết, toàn thân sảng khoái, thần thanh khí sảng.

Chính là, không đúng…

Tô Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác linh tuyền này và thiên linh thủy mà nàng

trộm được từ Tô gia giống nhau như đúc!

Nàng đã từng uống một chút thiên linh thủy, nên khi uống xong nàng ngay lập

tức nhận ran gay.

Tô Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác cứng họng không biết nói gì.

Trước kia vì thiên linh thủy, nàng trăm cay ngàn đắng đi ăn trộm, bị lão cha

kia đuổi chạy tán loạn khắp nhà, lại không nghĩ rằng bên trong không gian vừa

mở ra này không phải là nước suối bình thường mà là linh tuyền.

Nữ thần may mắn cũng chiếu cố nàng quá nhiều rồi? Nàng không có gì để báo đáp.

Ngay khi Tô Lạc đang tự luyến, bỗng nhiên, nàng có cảm giác không tốt chút

nào, như đang có nguy hiếm sắp tới vậy.

Vừa ra khỏi không gian, nàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên con thần long đuổi sát

không tha kia lại chạy tới!

Nó ngay lập tức phun một ngụm long tức đến chỗ nàng!

Tô Lạc bị dọa sắc mặt thay đồi.

Nàng xoay người bỏ chạy, giống như thỏ khôn chạy nhanh.

Có lẽ là vì đã uống linh tuyền trong không gian, Tô Lạc cảm thấy cả người mình

đều uyển chuyển nhẹ nhàng hẳn lên, quả thực là thân nhẹ như yến, tốc độ so với

lúc trước nhanh hơn rất nhiều.

Hơn nữa lúc trước nàng bị chấn đến miệng phun máu tươi, vốn đã kiệt sức, nhưng

chỉ uống một ngụm linh tuyền đã chữa được hết toàn bộ bệnh trạng.

Chạy chạy chạy.

Tô Lạc chạy đến một chỗ khác, dọc theo vách núi bắt lấy dây leo nhảy sang một

vách núi khác.

Thần long ở phía sau nàng đuổi theo không bỏ.

Nó phun một ngụm long tức ra, nửa bên vách đá tức khắc sụp xuống dưới, vô số

đá lăn đập trúng Tô Lạc.

Tô Lạc giống như giao long linh hoạt, trái bay pải nhảy, không ngừng né tránh.

Khi bị truy đổi nguy hiểm vô cùng, Tô Lạc bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng

hung hăng đánh đầu mình.

Không gian của nàng đã mở ra, máu của tiểu manh long đối với nàng đã vô dụng,

nàng có thể trả bé ngốc kia về mà, nàng sao lại ngu như vậy chứ? Thế nhưng

chưa hề nghĩ tới.

Tô Lạc tưởng tượng rất tốt, nhưng hiện thực lại rất chênh lệch.

Lúc trước, khi nàng chạy ra, Tiểu Manh long bị nàng ném ở trong không gian,

lúc này Tô Lạc có thể rõ ràng nhìn thấy Tiểu Manh long đang chu cái mông nhỏ

xíu, cả người nằm bên linh tuyền, áo ạt uống nước, mà nước trong linh tuyền

đang lấy tốc độ mà người thường có thể nhìn thấy dần vơi mất.

Tô Lạc trong lòng thầm than tiếc!

Nàng vội vàng gọi Tiểu Manh long: “Tiểu Manh manh, ngoan nào, ngoan nào, ra

ngoài nhanh nào.”

“…” Tiểu Manh long tiếp tục uống nước.

“Chủ nhân của ngươi sắp bị mẹ ngươi ăn mất rồi kìa! Còn không mau chui ra

đây!” Tô Lạc vừa tránh trái tránh phải vừa gọi bé rồng ngốc.

“…” Hai cái móng vuốt nhỏ của Tiểu Manh Long nắm chặt bùn đất bên cạnh linh

tuyền, tiếp tục cúi đầu uống nước.

Trên trán Tô Lạc nổi lên ba đường gân xanh.

Bé con không biết nghe lời này, chờ nàng tránh được một kiếp này, xem nàng như

thế nào đánh mông nó.

Dọc theo đường đi, Tô Lạc bị thần long đuổi theo đến không phân biệt được

phương hướng, chạy khắp nơi tán loạn, cuối cùng ngay cả chính nàng cũng không

biết mình đã chạy đi đâu.

Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được phía trước có người, hơn nữa vẫn là người mà

nàng biết.

Chỉ thấy đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia giảo hoạt tà ác, tiếp theo, nàng

không hề có chút áy náy nào mà đem thần long dẫn về hướng đó.

Họa thủy đông dẫn, chiêu này Tô Lạc dùng thuần thục vô cùng.

Thực mau, Tô Lạc liền thấy được một tiểu đội năm người.

Đội ngũ này không phải ai khác mà chính là đội ngũ của bọn người Liễu Nhược

Hoa.

Liễu Nhược Hoa quay đầu lại thấy người Tô Lạc toàn là máu, hiển nhiên vô cùng

cao hứng.

Nàng từ trên xuống dưới đánh giá Tô Lạc, cuối cùng làm càn mà cười rộ lên: “Tô

Lạc, thế nhưng là ngươi? Lúc này mới tách ra bao lâu, ngươi đã chật vật như

vậy?”

Tô Lạc không chút để ý mà nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi thì

không chật vật sao?”

Lúc này váy áo của Liễu Nhược Hoa cũng dơ bẩn mà rách nát, trên mặt bị nhánh

cây quát ra mấy vết thương, vết máu loang lổ, thoạt nhìn cũng thực chật vật.

Vết thương trên mặt nàng hẳn là do bị gió lốc gây nên.

Lưu Duy Minh liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái, trong mắt hiện lên thần sắc phức

tạp, hắn cười đến thực nhiệt tình: “Tô cô nương? Tấn Vương điện hạ sao lại

không đi cùng ngươi?”

Tô Lạc chậm rãi thở dài: “Tấn Vương điện hạ có việc rời đi, nhưng hắn thực mau

sẽ trở về, các ngươi có việc muốn tìm hắn?”

Lúc này, Liễu Nhược Hoa lại cười ha ha, cười đến điên cuồng mà trào phúng,

nàng chỉ vào Tô Lạc, một bên cười một bên nói: “Ngươi đừng có mà tự thiếp vàng

trên mặt mình! Cho rằng chúng ta không biết sao? Tấn Vương điện hạ sớm đuổi

theo Dao Trì tiên tử đi rồi, đem ngươi bỏ xuống, ngươi đến bây giờ còn không

rõ sao? Ngươi chỉ là một món đồ chơi của Tấn Vương điện hạ mà thôi! Là quân cờ

lúc nào cũng có thể vứt bỏ!”

“Ngươi nói bậy gì đó?” Tô Lạc giả vờ tức giận, oán hận mà trừng nàng.

“Ta nói bậy? Ha ha ha, cười chết ta, thật là cười chết ta!” Liễu Nhược Hoa

cười đến nước mắt đều trào ra, điên cuồng ghen ghét trong lòng nàng đều tan

thành mây khói vì Tô Lạc bị vứt bỏ.

Chỉ nghe nàng trào phúng mà cười lạnh: “Bằng không ngươi nói cho ta biết, Tấn

Vương điện hạ đi tìm Dao Trì tiên tử đúng không?”

Tô Lạc tươi cười có chút lạnh.

Liễu Nhược Hoa đoán không sai, Nam Cung Lưu Vân chẳng lẽ không phải đi tìm Dao

Trì tiên tử sao?

Hắn bỏ rơi mình, để mình một mình trong nhà gỗ nhỏ, là để đi tìm Dao Trì tiên

tử.

Thấy trên mặt Tô Lạc toát ra cảm xúc phức tạp, Liễu Nhược Hoa quả thực cao

hứng vô cùng, nàng ôm bụng cười ha ha, cười đến mức không ngừng được: “Tô Lạc

à Tô Lạc, ta còn tưởng ngươi lợi hại đến mức nào, Tấn Vương điện hạ thương

ngươi bao nhiêu, không nghĩ tới ngươi chỉ được sủng ái có hai ngày mà thôi, ha

ha ha!”

Tô Lạc chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng cười, đáy mắt nổi lên một mạt u quang, thế

nhưng trên mặt nàng lại không có chút cảm xúc nào.

Liễu Nhược Hoa cười đủ rồi, nhìn Lưu Duy Minh nói: “Nội đan của rắn hoang dã

vẫn còn ở trên người nàng, chẳng lẽ chúng ta không nên lấy lại sao?”

Lưu Duy Minh khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia do dự, sau một lúc lâu hắn

mới chậm rãi nói: “Không phải đã bị nàng nuốt vào sao?”

Liễu Nhược Hoa nhìn Lưu Duy Minh như nhìn ngu ngốc: “Ngươi ngu à! Nội đan của

rắn hoang dã sao lại bị tiêu hóa dễ dàng như vậy? Nói không chừng hiện tại còn

hoàn hảo không tổn hại gì mà nằm trong bụng của nàng đó? Chưa chắc chắn thì

chỉ cần mổ bụng nàng ra là biết mà?”

Lưu Duy Minh có chút do dự, vì lúc trước Tấn Vương điện hạ thực sụ rất để ý

đến chuyện của Tô Lạc.

Liễu Nhược Hoa lại cười nhạo một tiếng: “Ngươi không thấy được sao? Tấn Vương

điện hạ đã vứt bỏ nàng, nếu không thì sao Tấn Vương điện hạ lại sẽ đi theo Dao

Trì tiên tử? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy tiện nhân này so được với Dao Trì tiên tử

sao? Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn Dao Trì tiên tử hay là chọn ả phế vật này?

Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ánh mắt của Tấn Vương điện hạ kém hơn người sao?”

Liễu Nhược Hoa từng bước dụ dỗ, tầng tầng xâm nhập.

Ánh mắt của Lưu Duy Minh thâm thúy đáng sợ, tản ra hơi thở nguy hiểm trí mạng.

Hắn biết Liễu Nhược Hoa vì báo thù riêng mà mê hoặc hắn, nhưng là hắn lại

không cách nào cự tuyệt.

Bởi vì viên nội đan của rắn hoang dã kia đối hắn mà nói, thật sự rất quan

trọng.

Chỉ cần có được viên nội đan kia, hắn sẽ có cơ hội trở thành đệ tử nhập môn

của đại sự Lam Hải, như vậy sau này con đường tu luyện của hắn sẽ thuận buồm

xuôi gió, nếu không sẽ vô cùng gian nan.

Trên mặt Lưu Duy Minh chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, lạnh băng lại là nguy

hiểm đến cực điểm.

Con dao mà hắn giấu trong ống tay áo bỗng nhiên động.

Đáy lòng Tô Lạc hiện lên một tia cười lạnh.

Một đám ngu xuẩn!

“Các ngươi muốn làm gì!” Tô Lạc cố ý gấp đến mức kêu to: “Nếu Tấn Vương điện

hạ biết các ngươi giết ta, tuyệt đối sẽ không buông tha các ngươi!”

“Lại cáo mượn oai hùm!” Liễu Nhược Hoa rét căm căm mà cười nói: “Tấn Vương

điện hạ? Trước không nói Tấn Vương điện hạ còn có thể báo thù cho ngươi hay

không, dù hắn có báo thù cho ngươi thì sơn mạch Lạc Nhật nhiều nhất chính là

ma thú, khi ma thú gặm sạch xương cốt của ngươi rồi, không biết Tấn Vương điện

hạ còn có thể biết được cái xương nào là của ngươi không nữa!”

“Các ngươi!” Tô Lạc còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy một bóng người âm trầm đã

đứng ở phía sau nàng, con dao lạnh lẽo đâm thẳng vào trong cổ họng của nàng.

Thích khách!

Không nghĩ tới Lưu Duy Minh thế nhưng cũng giống nàng, cũng hiểu biết chiêu trò của thích khách.

Trên mặt Tô Lạc hiện lên một nụ cười lạnh băng lại là nguy hiểm đến cực điểm.