Long mẹ đang cùng Hỏa phượng hoàng đánh nhau kịch liệt, nó bớt thời giờ quay
đầu nhìn lại, phát hiện tiểu bảo bối nhà mình lại nằm trong lòng ngực của một
nhân loại nhỏ bé, mà nhân loại kia còn đang cầm dao trong tay khoa tay múa
chân!
Long mẹ rống lên một tiếng lảnh lót, âm lượng bừng bừng phấn chấn, thẳng thấu
đến tận trời.
Theo ý nó, tốt nhất là dùng long tức đốt cháy Tô Lạc, đốt đến không còn gì,
biến thành bụi mà bay.
Nhưng Tô Lạc may mắn ở chỗ trong tay nàng đang ôm “con tin”, thế nên khả năng
công kích viễn trình của long mẹ không thể sử dụng được.
Ném chuột sợ vỡ đồ.
Lúc này, Tô Lạc nhìn thấy một con thần long khổng lồ đang chạy về phía nàng,
long uy khiến trái tim của nàng kịch liệt nhảy lên.
Đáy mắt của nàng hiện lên sự sợ hãi, không kịp nghĩ nhiều, nàng bế Tiểu Manh
Long xoay người liền chạy.
Đây tuyệt đối là động tác theo bản năng.
Chạy chạy chạy!
Tô Lạc biết, nếu bị long mẹ đuổi kịp, Long Huyết của nàng liền ngâm nước nóng.
Không những như thế, tánh mạng của nàng tuyệt đối sẽ biến mất dưới móng vuốt
phẫn nộ của thần long.
Thần long rống lên từng tiếng, khiến máu tươi của Tô Lạc dâng lên, long uy
giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, đinh tai nhức óc.
Khi Thần long đang đuổi giết Tô Lạc, Hỏa phượng hoàng cũng không buông tha
nàng, nhưng cũng nhờ Hỏa phượng hoàng quấy nhiễu nên Tô Lạc mới có thời gian
để chạy trốn.
Tô Lạc vừa chạy vừa bớt thời giờ quay đầu lại xem, chỉ thấy đầu long dữ tợn mà
hung ác, long nhãn to đùng lộ ra hai đường huyết quang, vẩy lấp lánh hàn
quang, tựa hồ mỗi một mảnh đều ẩn chứa lực lượng vô tận.
“Má nó!” Mắt thấy khoảng cách giữa thần long và nàng càng ngày càng gần, Tô
Lạc sắc mặt khẽ biến, thầm mắng một tiếng.
Lúc này, thần long sớm đã bạo nộ, nếu bị nó bắt lấy, kết cục tuyệt đối sẽ thực
bi thảm.
Tô Lạc nhanh chân hơn, dưới chân như có gió, không hề ngoái về phía sau mà chỉ
chăm chăm nhảy về phía trước.
Tô Lạc thật buồn bực!
Với tốc độ của nàng, khẳng định chỉ chạy được nửa đường sẽ bị nó đuổi theo.
Làm như thế nào đây?
Thần long đuổi theo nàng lên trời xuống đất, không thể trốn được.
Đồng thời, bé con trong lòng ngực nàng cũng không an phận, nó tựa hồ cảm thấy
như đang chơi trò chơi, nghiêng đầu nhỏ ra cùng rống với mẹ của nó.
Tô Lạc buồn bực chết khiếp, nàng nửa uy hiếp nửa đe dọa mà chụp đầu nó: “Không
được kêu!”
Tiểu Manh long tựa hồ không rõ ý của Tô Lạc, đôi mắt tròn to toàn là mơ hồ,
nhưng nó thấy khuôn mặt của Tô Lạc hung ác mà dữ tợn, vì thế, nó yếu ớt mà rụt
rụt cổ, yên lặng mà đem đầu nhỏ lùi về trong lòng ngực Tô Lạc.
Nhưng mà, không được bao lâu, nó vẫn chứng nào tật nấy, ló đầu nhỏ ra.
“Không được quậy, trở về!” Tô Lạc vỗ đầu nó, vì thế nó lại thực nghe lời mà
ngoan ngoãn lùi về trong lòng ngực Tô Lạc.
Vì thế, mỗi lần nó ló ra, Tô Lạc liền đẩy nó vào.
Ngó ra, lại đẩy trở về.
Kể từ đó, Tiểu Manh Long còn tưởng rằng Tô Lạc đang chơi trò chơi với nó, ha
ha ha mà cười, chơi mãi không biết mệt.
Sau lại Tô Lạc lười đẩy nó, nó cũng không ngó ra nữa, một mình ngao ô ngao ô
mà kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vô cùng ủy khuất, nước mắt lưng tròng.
Tô Lạc lại nổi đầy gân xanh.
Nàng chỉ muốn một tí Long Huyết thôi mà, nàng dễ dàng sao? Trước có Tiểu Manh
long quấy rối, sau có đại thần long đuổi theo không bỏ.
Tốc độ của thần long nhanh như tia chớp.
Cự thạch ầm ầm ầm rung động, cây cối chặn đường tức khắc bị long tức hóa thành
tro tàn.
Mắt thẩy đuổi không kịp, thần long tức giận đến hai mắt bạo hồng, nhưng nàng
lại sợ thương tổn đến Tiểu Thần Long, cũng không dám phun long tức.
Đại thần long tức giận đến hai mắt bạo hồng.
Gỗ vụn hung hăng đâm vào sau lưng nàng, Tô Lạc chỉ cảm thấy sống lưng cơ hồ
phải bị đánh nứt, ngực giống như bị đá nặng đè ép, nặng nề đến không thể thở
nổi.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết cuồn cuộn, yết hầu chợt ngọt, bất ngờ
phun một ngụm máu tươi ra.
“Phốc!” Chân Tô Lạc loạng choạng, cơ hồ không thể đứng thẳng được.
Nhưng vào lúc này, cảm giác nguy cơ cực lớn ập vào trong lòng nàng.
Bởi vì thần long ở phía sau đang chuẩn bị phun long tức, một đạo loá mắt quang
mang hiện lên, quang mang giống như lợi kiếm bắn về phía Tô Lạc.
Tô Lạc tức khắc sắc mặt đại biến.
Nàng đem hết toàn lực nghiêng sang một bên, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại
một tàn ảnh.
Kiếm mang kịch liệt kia trực tiếp biến cây cối trong phạm vi trăm mét hóa
thành tro tàn, ngay cả tmặt đất cũng nứt thành một khe lớn thật khủng bố, bùn
đất hóa thành bột phấn.
Tô Lạc nguy hiểm né tránh được sát chiên này, trong lòng lại bốc lên một cổ
hàn khí, trên trán che kín mồ hôi lạnh.
Nàng đã sắp kiệt sức, cơ hồ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thế nhưng thật may mắn là lúc này thần long đã bị Hỏa phượng hoàng đuổi kịp.
Vì thế, hai con thần thú này lại bắt đầu đánh nhau, giúp Tô Lạc còn chút cơ
hội.
Nếu thần long không có nỗi lo về con hỏa phương hoàng kia, Tô Lạc căn bản
không phải là đối thủ của nó, chỉ sợ nàng chưa kịp chạy ra mấy trăm mét đã bị
một móng vuốt của thần long chụp chết.
Thế nhưng Tô Lạc luôn luôn được nữ thần may mắn chiếu cố.
Sau lưng con thần long này chính là kẻ thù lớn của nó - Hỏa phượng hoàng, hơn
nữa con Hỏa phượng hoàng này còn lòng dạ hẹp hòi, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi
của, cho nên thần long đối Tô Lạc chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi lại
không thể làm được gì.
Cho nên, mỗi khi thần long sắp giết chết Tô Lạc đến nơi thì con Hỏa phượng
hoàng đằng sau liền chạy tới quấy rối, tình hình như vậy lần lượt lặp lại, đến
mức thần long tức giận đến muốn hộc máu.
Nhưng mà hiện tại, Tô Lạc cũng có một loại xúc động muốn hộc máu.
Xong đời!
Khi Tô Lạc nhìn thấy vách đá trụi lủi đằng trước, tức khắc liền có cảm giác
khóc không ra nước mắt.
Phía trước nàng tất cả đều là vực sâu, phía sau nàng là long mẹ đang đuổi theo
không bỏ, nàng hiện tại căn bản là là không có đường chạy thoát.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thúc thủ chịu trói?
Không được, dù nàng có đem tiểu Manh Long trả về, thần long tuyệt đối không có
khả năng buông tha nàng.
Hiện tại còn chưa tới tuyệt lộ, nhất định còn có cơ hội.
Quả nhiên, trời không tuyệt đường con người.
Tô Lạc sắc bén mà nhìn thấy có khá nhiều dây leo xanh biếc phía dưới vực sâu.
Tô Lạc kéo thử, phát hiện đám dây lưng này hình như thường xuyên được người sử
dụng, độ bền chắc hẳn không cần phải lo.
Quả nhiên là trời không phụ ta!
Tô Lạc tức khắc vô cùng vui mừng.
Nàng nhét tiểu Manh Long vào trong ngực, sau đó lưu loát mà dùng tay bắt lấy
dây leo, tay chân cùng nhau sử dụng, tốc độ vô cùng nhanh, không đến mười lăm
phút nàng đã bò lên vách đá cao dựng đứng.
Trên vách núi là một mặt cỏ bằng phẳng, gió thổi qua, mặt cỏ cùng nhau vẫy,
như là sóng gợn nhộn nhạo, khiến người vui vẻ thoải mái.
Đứng ở trên vách núi trông về phía xa, Tô Lạc tinh tường nhìn đến cách đó
không xa thần long cùng Hỏa phượng hoàng đang đánh nhau thật hăng.
Tựa hồ chúng nó đang tự tạo ra một mảnh trời đất riêng, từng mảnh biển lửa vô
tận lan tràn, ánh lửa tận trời, dung nham sôi trào.
Tốt, thực tốt, vô cùng tốt!
Bỏ qua thời cơ này rồi mình sẽ không còn cơ hội nữa!
Tô Lạc trong lòng vô cùng vui mừng, nàng ôm Tiểu Manh long ra, một cái tay
khác mò vào trong áo, muốn lấy hộp ngọc kia ra.
Thiên linh thủy mà nàng trộm từ trong Tô gia ra và cỏ không gian mà Nam Cung
Lưu Vân đưa cho nàng đều cất trong cái hộp này.
Bởi vì hộp ngọc có thể giữ tươi, ướp lạnh, mặc dù đã bỏ cỏ không gian vào mấy
chục năm nhưng khi lấy ra vẫn còn tươi mới như vừa mới hái.
Nhưng mà ngay vào lúc này, đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia kinh ngạc!
Hộp ngọc đâu? Hộp ngọc của nàng đâu? Tô Lạc tức khắc nghi hoặc khó hiểu.
Nàng nhớ rất rõ ràng, khi nàng còn đang ngồi ngốc một mình trong phòng gỗ,
nàng còn lấy hộp ngọc ra xem một lần, sao bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu?
Chẳng lẽ là khi nàng rơi xuống cổ thụ đã bị rơi mất?
Không đâu, rõ ràng khi nàng nhét Tiểu Manh Long vào trong ngực thì hộp ngọc
vẫn còn đang ở bên trong mà, nhưng tại sao nó lại đột nhiên biến mất rồi?
Chẳng lẽ rớt trên vách núi? Tô Lạc cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cơ hồ
quỳ rạp trên mặt đất đào bùn, lại vẫn không thấy bóng dáng hộp ngọc đâu!
Này thật đúng là… Nhặt hạt mè ném dưa hấu!
Tô Lạc quả thực khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng Long Huyết đang ở trước mắt mình, thế nhưng thiên linh thủy và cỏ
không gian lại biến mất, còn có sự tình không xong bằng cái này sao?
Nhưng ngay lúc mà Tô Lạc đang buồn bực tới quay vòng vòng thì Tiểu Manh long
vẫn luôn ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt mê mang ngơ ngác mà nhìn Tô Lạc đã
đưa hai cái móng vuốt nhỏ nhắn tinh tế lên kéo ống quần Tô Lạc. Một đôi chân
ngắn nhỏ nhắn không ngừng đi vòng vòng theo Tô Lạc, hơn nữa trong miệng nó
hình như đang nhai cái gì đó…
Tô Lạc tong đầu linh quang chợt lóe, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Tiểu
Manh long ăn vỏ trứng.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Trong lòng Tô Lạc có loại dự cảm không tốt chút nào, nàng xách Tiểu Manh Long
lên, ngón tay tinh tế mở miệng nhỏ của nó ra.
Sau khi thấy rõ ràng, trên trán Tô Lạc nổi đầy gân xanh, trong nháy mắt, nàng
ngay cả việc bóp chết tiểu mang long đều nghĩ tới.
Nàng nhìn thấy gì? Nàng thấy trong miệng tiểu mang long có mảnh vỡ còn sót lại
của hộp ngọc!
Nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm loại ngọc chất đó!
Bé con này! Nó, nó thế nhưng nuốt cả cái hộp ngọc vào bụng!
Tô Lạc rất muốn đánh mông nó ngay lập tức!
Tự mình tức giận một hồi lâu, Tô Lạc lúc này mới buồn bực mà trừng mắt nhìn
Tiểu Manh long, ý đồ dùng ánh mắt giết chết nó.
Nhưng mà Tiểu Manh long lại hoàn toàn không biết, đầu lắc qua lắc lại, còn
buồn ngủ mà ngáp, khóe miệng còn phun ra bọt nước màu xanh.
Tô Lạc thật là tức giận, nàng vèo một cái lấy ra con dao, chỉ vào người tiểu
Manh Long khoa tay múa chân, hung tợn nói: “Thiên linh thảo và cỏ không gian
chỉ vừa mới nuốt vào thôi, còn chưa tiêu hóa đúng không?”
Tiểu Manh long mê mang mở mắt, trên mặt còn chưa tỉnh ngủ dại ra, chỉ thấy nó
đưa cái miệng nhỏ ra, sau đó…
Một tiếng rộp vang lên.
Tô Lạc lại lần nữa kinh ngạc.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm con dao phòng thân kia của nàng, lại lần nữa muốn
phát điên!
Đờ mờ! Nam Cung Lưu Vân nói con dao này làm bằng tinh sắt thượng phẩm, lưỡi
dao bén nhọn vô cùng, sắc bén dị thường, thế nhưng, thế nhưng bị bé con này
xem như cơm trưa mà cắn một cái!
Tiểu Manh long giờ phút này lại ăn thật ngon, giống như ăn bánh quy, giòn giòn
thơm ngọt.
Tô Lạc lại muốn vỗ trán.
Nàng cảm thấy nếu mình còn ở cùng Tiểu Manh Long, hoặc là nàng sẽ bị Tiểu Manh
Long bức điên, hoặc là tiểu Manh Long sẽ bị nàng đánh chết, chỉ có hai con
đường có thể đi.
Nàng mang cái gì theo đây? Cứ tưởng la bảo vật, không ngờ lại ôm một tiểu tổ
tông về.
Nàng còn tưởng nữ thần may mắn đã bám vào người mình, thế nhưng vào giờ khắc
này, nàng chỉ cảm thấy mình là kẻ thù giết cha của thần xui xẻo.
Sao có thể như vậy chứ? Cỏ không gian thảo cùng thiên linh thủy đều không
thấy, không gian của nàng làm sao mà mở ra được?
Tiểu Manh Long tựa hồ có thể cảm giác được Tô Lạc đang bực bội, nó nghiêng
nghiêng đầu nhỏ.
Tô Lạc bực bội mà đi tới đi lui, nó cũng nhấc hai cái chân nhỏ xíu xiêu xiêu
vẹo vẹo đi theo, hình ảnh này nếu bị người ngoài nhìn thấy cũng không biết nên
khóc hay nên cười.
Cuối cùng, Tô Lạc ngồi xổm xuống, xách bé long ngốc lên nhìn vào mắt nó, hung
tợn mà nói: “Bé con ngốc, ngươi nói ta nên đem ngươi đi hầm, hay làm thịt kho
hay là chiên xào đây?”
Tiểu ngốc long hoàn toàn không có tự giác của một món đồ ăn.
Nó nghiêng đầu, cặp mắt to màu hổ phách ngập nước kia ngây ngốc mà nhìn Tô
Lạc, đáy mắt toàn là mê mang cùng nghi hoặc.
“Không biết nói đúng không? Ta đây coi như ngươi cam chịu vậy?” Tô Lạc âm trắc
mà cười, cầm con dao bị gãy lăm le muốn động vào móng chân nho nhỏ của nó.
Nàng suy nghĩ cẩn thận, nếu Nam Cung Lưu Vân có thể có được một gốc cỏ không
gian thì cũng có thể kiếm được gốc thứ hai.
Còn thiên linh thủy thì, nếu Tô gia đã có thì chứng minh trên đời này vẫn còn
có, nàng có thể chậm rãi mà tìm.
Chỉ có Long Huyết, nếu không phải cơ duyên xảo hợp thì vô cùng khó có được.
Huống chi, đây là huyết mạch thần long, tốt hơn thiết giáp tích bối long
nhiều.
Nhưng mà, nhìn trước mắt tiểu ngốc long, Tô Lạc lại có chút phát sầu.
Bé con mới ấp ra này gầy gầy nhược nhược, tay nhỏ chân nhỏ, nàng nên xuống tay
như thế nào mới được?
Nàng không muốn giết chết nó, chỉ muốn lấy chút xíu máu mà thôi. Nàng lo lắng
nếu nàng đâm một đao xuống, tiểu Manh Long sẽ chết mất!
Ngay lúc Tô Lạc còn do dự, bỗng nhiên, Tiểu Manh long lại chui sát vào lòng
ngực của nàng, nhắm mắt lại ngửi tới ngửi lui, giống như heo con đang tìm sữa
mẹ uống.
Tô Lạc tức khắc hết chỗ nói rồi.
Nàng lôi bé con ra, buồn bực mà trừng mắt: “Ta cũng không phải là mẹ ngươi,
không cần dụi lung tung.”
Tiểu ngốc long mê mang mà mở mắt ra, ngây ngốc mà nhìn Tô Lạc, bỗng nhiên…
Chỉ thấy nó giương cái miệng nhỏ, một tiếng rồng ngâm thanh thúy vang lên.
Tô Lạc không hề phòng bị, màng tai thật đau, trong ngực khí huyết cuồn cuộn,
thiếu chút nữa là lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà, còn chưa chờ Tô Lạc phản ứng lại, tiểu ngốc long bỗng nhiên há mồm
cắn vào tay Tô Lạc!
“A!” Một trận kịch liệt đau đớn nhói lên, Tô Lạc thiếu chút nữa nhảy bắn lên.
Tuy rằng nó mới vừa ấp trứng, nhưng long chủng chính là long chủng, thiên phú
vô cùng mạnh, răng sữa của nó bén nhọn cương ngạnh vô cùng, tay Tô Lạc ngay
lập tức chảy máu, máu tươi điên cuồng tuôn ra.
Nàng phát hiện, nếu vẫn ở cùng chỗ với tiểu ngốc long, nàng sớm muộn gì sẽ hộc
máu, không phải bị tức giận đến hộc máu, chính là bị chấn đến hộc máu, hoặc là
bị cắn chảy máu.
Tô Lạc căm tức nhìn tiểu ngốc long, mà tiểu ngốc long lại dùng cặp mắt ngập
nước đáng thương mà nhìn lại nàng, hơn nữa hai cái móng vuốt của bé còn nắm
thành quyền đặt ở hàm dưới bán manh.
Nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu ngốc long, Tô Lạc một hơi nghẹn ở ngực không
nói được.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên…
Một luồng ánh sáng kim sắc bao phủ bé rồng ngốc, chỉ thấy một giọt máu bay từ
trong miệng bé ra, trong giọt máu này vừa có máu của Tô Lạc, vừa có máu của bé
rồng ngốc.
Chỉ thấy giọt máu nhỏ bé đó tạo nên một hình đồ án quỷ di vô cùng, đồ án này
còn tỏ ra hơi thở u ám kì lạ vô cùng.
Tô Lạc khiếp sợ mà nhìn một màn này, căn bản không thề phản ứng lại được.
“Này, này chẳng lẽ là…” Mấy ngày trước nàng đã xem hết lịch sử đại lục và
thường thức bình thường nên trong lòng đã có chút suy đoán.