Vô số ma thú chạy như bay mà đến, khí thế mãnh liệt, sát khí nóng nảy!
Hai chân căn bản không thể chạy nhanh bằng bốn chân, hơn nữa dù có chạy đến
bên ngoài cũng không nhất định sẽ an toàn.
Đáy mắt của Nam Cung Lưu Vân ẩn chứa nồng đậm hàn ý, chỉ thấy hắn bế Tô Lạc
lên, xoay người bay đến một căn phòng trên cây cách đó không xa.
Bọn người Liễu Nhược Hoa cũng bắt chước Nam Cung Lưu Vân, một đám sử dụng hết
cả tay lẫn chân, bay nhanh leo lên cây cổ thụ, ôm chặt lấy nhánh cây, mong có
thể tránh thoát lần ma thú triều này.
Dao Trì tiên tử xoay người nhìn Nam Cung Lưu Vân đang ở xa xa, nhìn hắn ôm Tô
Lạc, đôi mắt thanh nhã tươi đẹp tựa như bị bịt bở một tầng hơi nước, ai cũng
không thấy rõ kia ẩn ý bên trong đôi mắt đen sâu thẳm như mực kia.
Mặt nàng không gợn sóng, môi đỏ mỉm lên một đô cong như trăng khuyết, gợi lên
ý cười nhàn nhạt.
Dao Trì tiên tử lượn vòng mà đi, uyển chuyển ưu nhã, dáng vẻ hào phóng. Hơn
mười thị nữ thần sắc như hàn băng vây quanh nàng, lạnh băng mà nhìn về phía Tô
Lạc, cũng theo nàng bay đi.
Tô Lạc nhíu mi lại, trực giác nói cho nàng biết vị Dao Trì tiên tử này cười có
chút… thần bí.
Quả nhiên, khi nàng bay không bao xa, bỗng nhiên, trên bầu trời có vô số kên
kên bao vậy các nàng lại.
Kên kên vương tựa hồ đã theo dõi Dao Trì tiên tử, chiêu nào cũng tàn nhẫn hung
ác.
Kên kên vương, ma thú cấp bảy, hơn nữa là ma thú loại phi hành, so cùng ma thú
cấp sáu càng khó đối phó hơn.
Lúc này, tình huống của Dao Trì tiên tử thoạt nhìn vô cùng hung hiểm.
Kên kên vương vẫn luôn đuổi sát Dao Trì tiên tử, cắn chặt không bỏ, mắt thấy
Dao Trì tiên nữ liền phải mất mạng dưới móng vuốt của Dao Trì tiên tử thì…
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân lóe qua chút phức tạp, thần sắc lúc sáng lúc tối,
cao thâm khó đoán.
Bỗng nhiên, hắn ôm Tô Lạc, hôn lên cái trán trơn bóng của nàng một cái, biểu
tình ngưng trọng như kết băng, nói với Tô Lạc: “Ngoan, ở đây chờ ta! Không nên
đi lung tung.”
Lời còn chưa dứt, không đợi Tô Lạc trả lời, hắn đã bay đến giữa không trung,
nhanh như tia chớp bay đến chỗ của Dao Trì tiên tử.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng rốt cuộc trong lòng
ngươi, nàng vẫn quan trọng hơn.”
Khóe miệng Tô Lạc nở một nụ cười khổ, ngay cả chính nàng cũng không biết nụ
cười này còn lẫn chút cay đắng bên trong.
Hiện tại Tô Lạc rốt cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước Dao Trì tiên tử sẽ cười đến
hàm ý sâu xa như vậy.
Nữ nhân này, dung mạo võ công đều là tốt nhất, lòng dạ tâm kế lại sâu, hơn nữa
có gia thế bất phầm… Ông trời thật đúng là hậu đãi nàng, cho nàng được ưu ái
của trời.
Quả nhiên, người như vậy mới là tuyệt phối của Nam Cung Lưu Vân, Tô Lạc nàng
chỉ là một thứ nữ không được sủng ái của phủ Đại tướng quân, tính là cái gì
chứ?
Tô Lạc lạnh lùng cười, bỏ cảm xúc tiêu cực qua một bên, bắt đầu đánh giá căn
phòng nhỏ trên cây này.
Cây nhỏ phòng thực sạch sẽ, đại khái khoảng mười mét vuông, bên trong chỉ có
một cái chiếu.
Tô Lạc lẳng lặng mà ngồi trong phòng.
Có lẽ là cô đơn khiến người tịch mịch, lúc này trong lòng Tô Lạc có loại cảm
giác thất bại vô cùng lớn.
Ở thế giới kiếp trước, nàng là kim bài sát thủ, địa vị vượt lên rất nhiều
người, hầu hết tất cả mọi người đối với nàng đều chỉ là những ký hiệu. Nhưng
là khi đến thế giới này, nàng đã biết được cảm giác thất bại.
Ở chỗ này, nàng chỉ là người thường, nàng có thể dựa vào thân thủ của kiếp
trước mà đánh bại Tô Vãn cấp một, nhưng nếu chân chính đối chiến cùng Tô Khê
cấp hai, nàng chưa chắc sẽ thắng được.
Huống chi là cường giả như Dao Trì tiên tử.
Đúng vậy, Dao Trì tiên tử vẫn luôn cười với nàng, thần sắc bình đạm không gợn
sóng, nhưng từ trong nụ cười đó, Tô Lạc thực rõ ràng có thể đọc được một loại
cảm xúc khác – khinh thường.
Tựa như chỉ cần nàng động một ngón ta là có thể đè chết mình.
Cảm giác này khiến Tô Lạc vô cùng khó chịu.
Trong lòng nàng bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực!
Tô Lạc không phải phế vật, ngược lại, nàng còn là thiên tài siêu cấp sở hữu ba
nguyên tố, chỉ cần cho nàng cơ hội, thành tựu tương lai của nàng sẽ không kém
bất luận kẻ nào!
Tô Lạc nắm tay!
Lúc này đây, nàng nhất định phải tìm được Long Huyết, mở không gian ra, như
vậy hai hệ nguyên tố mộc hỏa của nàng mới không bị áp chế, nàng mới có cơ hội
bắt đầu tu luyện.
Nói cách khác, dù thiên phú của nàng tốt đến mấy cũng vô dụng.
Hiện tại nàng giống như người giàu có nhất trên thế giới, trong tay nắm giữ
núi vàng núi bạc, lại không có chìa khóa để mở cửa kho vàng đấy ra, chỉ có thể
đứng ngoài cửa lực bất tòng tâm.
Thời gian từng giọt từng giọt dần dần trôi đi.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân vẫn chưa trở về.
Cũng không biết ma thú đã chạy đi hết chưa, lúc này bốn phía vô cùng yên tĩnh,
quỷ dị mà âm trầm, tựa như sự yên lặng trước cơn bão táp.
Bỗng nhiên, gió bắt đầu nổi lên.
Cuồng phong gào thét, toàn bộ mặt đất đều đang chấn động, phòng nhỏ trên cây
cứ như lung lay sắp đổ.
Tô Lạc bò đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Nàng thấy một cơn gió lốc đen nhánh như mực cách đó không xa đang chạy tới chỗ
nàng.
Nó giống như cự thú đang mở to cái mồm máu, rít gào, giương nanh múa vuốt, như
là toàn bộ trời đất đều tùy ý nó muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn
cản.
Gió lốc gào thét mà qua.
Nhà gỗ nhỏ lung lay sắp đổ.
Tô Lạc nắm chặt cây cột mới không bị thổi bay.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm giác được dưới chân rung lên một cái, nàng nhìn từ cửa
sổ nhỏ ra bên ngoài, không khỏi có chút trợn tròn mắt.
Nàng phát hiện nàng cả người, không, phải nói là toàn bộ phòng nhỏ đều dựng
ngược trên mặt đất.
Thực mau, phòng gỗ nhỏ liền rớt khỏi cây cổ thụ ngàn năm, bị gió lốc nhổ tận
gốc, cuốn lên bay giữa không trung.
Nhưng còn chút may mắn là phòng gỗ nhỏ không có sụp đổ, vẫn giữ nguyên hình
dáng ban đầu.
Thế nhưng sắc mặt Tô Lạc lại có chút trắng bệch.
Nàng nhìn ra khoảng cách lúc này giữa nàng và mặt đất là vào khoảng năm trăm
mét, nếu ngã từ độ cao này xuống, nàng thật sự sẽ tan xương nát thịt, một chút
cặn cũng không để lại.
Nàng vẫn chưa tu luyện được thuật phi hành, ngã xuống cũng chỉ có một chữ
chết.
Tô Lạc ảo não mà gãi đầu.
Tên Nam Cung Lưu Vân đáng chết kia, hắn chỉ quan tâm Dao Trì tiên tử của hắn,
tùy tiện vứt nàng ở chỗ này.
Còn có cơn gió lốc đáng chết kia nữa, sao lại cố tình cuốn phăng nhà gỗ nhỏ
của nàng chứ? Bên kia rõ ràng vẫn còn mấy căn nhà gỗ khác mà…
Như vậy cũng có thể bị chọn trúng? Vận khí của nàng rốt cuộc là như thế nào
chứ? Tô Lạc vô cùng không biết nói gì.
Cuồng phong bên ngoài đang rít gào, trong mắt bão lại gió êm sóng lặng, giờ
phút này, Tô Lạc đang ngồi trong nhà gỗ nhỏ bay lên bay xuống, giống như đang
ngồi trong khinh khí cầu vậy.
Lúc này nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến cằm rớt đầy đất.
Bởi vì ai cũng chưa từng thấy căn nhà có thể bay…Cái này cũng xem như lần đầu
tiên độc nhất vô nhị đúng không?
Khi Tô Lạc đang khẩn trương vô cùng thì, bỗng nhiên, một vật thể hình tròn bị
ném vào trong nhà gổ, ngã trên mặt đất, lăn vài cái, cuối cùng dừng ở bên chân
Tô Lạc.
Cái vật hình tròn này…
Tô Lạc tinh tế đánh giá, trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, cái này hình
như là một quả trứng, hơn nữa vẫn là một cái trứng không hề nhỏ.
Chẳng lẽ bay ở trên trời còn có thể nhặt được trứng?
Hay là chim mẹ còn có thể vừa bay vừa đẻ trứng?
Trán Tô Lạc toát ra ba cái gạch đen.
Kéo suy nghĩ đang miên man về, tất cả lực chú ý của Tô Lạc đều tập trung tại
quả trứng này.
Quả trứng này ước chừng to bằng một trái bóng đá, vỏ ngoài trắng bóng, lộ ra
ánh sáng lấp lánh, lâu lâu lại có ánh vàng lóe lên.
Lộ ra một cổ hơi thở nồng đậm thần bí.
Bỗng nhiên, quả trứng này phát ra tiếng sột soạt, giống như vật nhỏ bên trong
muốn phá xác mà ra.
Tô Lạc tức khắc trợn tròn mắt.
Không thể nào, quả trứng này sẽ không vừa lúc muốn phá vỏ mà ra ngay giữ không
trung đó chứ!
Nhưng mà, giống như là đáp lại nàng, đỉnh đầu quả trứng bỗng nhiên nứt ra một
cái khe, sau đó cái khe càng lúc càng lớn, cuối cùng truyền đến tiếng nứt vỡ
thanh thúy.
Tô Lạc nín thở, mở to hai mắt nhìn kỳ quan trước mắt.
Chỉ thấy ở đỉnh đầu của quả trứng vỡ vụn kia có một cái đầu nho nhỏ trọc lốc
chậm rãi chui ra, vô cùng đáng yêu mà chuyển động đầu nhỏ.
Đây là sinh vật gì? Tô Lạc thật đúng là chưa bao giờ gặp qua.
Thế nhưng vật nhỏ này quả thật rất đáng yêu.
Đầu nhỏ tròn vo, khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu, hai mắt nhắm chặt như
trẻ con mới sinh ra, khóe miệng còn phun bọt nước.
Hình như nó có chút buồn bực, bởi vì ngoại trừ cái đầu đã ở bên ngoài ra thì
toàn bộ thân thể của nó đều đang nằm trong vỏ trứng.
Chỉ thấy nó nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ hồng hào thoạt nhìn rất nhỏ nhưng lại
gặm rất nhanh.
Giống như đang gặm bánh mì lớn vậy, nó gặm mất vỏ trứng gần miệng, sau đó lại
chậm chạp mà ăn hết toàn bộ vỏ trứng.
Đến khi nó ăn hết toàn bộ vỏ trứng rồi, nó mới dùng cái mũi ngửi tới ngửi lui,
giống như đang tìm thứ gì.
Trong toàn bộ quá trình, nó vẫn luôn nhắm mắt lại, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ
chất phác.
Tô Lạc tò mò trong lòng, vật nhỏ mới phá xác này đang tìm cái gì vậy?
Ngay khi nàng đang tò mò thì vật nhỏ đã dùng bốn cái chân nhỏ xíu bò đến dưới
chân Tô Lạc, vươn hai chân kéo góc áo của Tô Lạc, thân mình nho nhỏ run run
rẩy rẩy mà bò vào trong lòng ngực nàng.
Trong suốt quá trình, Tô Lạc vẫn luôn cứng đờ, không biết nên nói gì mà chỉ
trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa này.
Lúc này, thân hình tròn vo của tiểu gia hỏa đã nằm gọn trong lồng ngực nàng,
bụng nhỏ ưỡn lên thở đều, nhắm mắt lại ngáy khò khò.
Hai cái móng vuốt nhỏ của nó còn đang nắm chặt góc áo của Tô Lạc, kéo thế nào
cũng kéo không ra.
Này, tên nhóc này cũng thật không coi ai ra gì, quá mức tự tung tự tác luôn
đấy!
Chẳng lẽ nó cho rằng mình là mẹ nó?
Ót Tô Lạc nổi đầy gân xanh, mồ hôi lạnh thi nhau đổ xuống.
Nàng nhìn chằm chằm tên nhóc đang tự mình làm thân này, từ trên xuống dưới tỉ
mỉ đánh giá.
Rốt cuộc tên nhóc này là giống gì vậy?
Nói nó là chó con thì cũng có chút giống, nhưng trên người lại không có lông.
Nói nó là rồng thì ngoại hình lại tròn vo, ngốc manh ngốc manh, hoàn toàn
không giống thần long giương nanh múa vuốt dữ tợn khủng bố.
Quan trọng nhất chính là quả trứng vừa nãy lăn vào đây bằng cách nào? Do người
làm hay là ý trời?
Còn có căn nhà gỗ mà nàng đang ở sao lại không bị hư hại gì giữa cơn lốc mạnh
như vậy? Thực khiến người ta khó có thể tin được.
Khi Tô Lạc vẫn còn đang trầm tư không giải thích được thì nhà gỗ nhỏ bỗng
nhiên run lên, xoay đến mức khiến nàng quay vòng vòng, choáng váng đầu óc,
cuối cùng nàng chỉ thấy toàn bộ căn nhà gỗ đang rơi nhanh xuống đất!
“Má nó!” Tô Lạc trong lòng thầm mắng một câu, nàng nắm chặt nhà gỗ nhỏ.
Tiếng gió quần quật bên tai.
Tình hình này còn khủng khiếp hơn cả thang máy đang rơi xuống!
Tô Lạc thật vất vả mới trọng sinh một lần, sẽ không chết vớ vẩn như thế này
chứ!
Nhưng may mắn chính là khi nhà gỗ nhỏ rơi xuống đất, vừa lúc kẹt ở một nhánh
cây cổ thụ ngàn năm.
Chạc cây xum xuê đã ngăn không cho nhà gỗ rơi xuống, thế nên khi nhà gỗ dừng
lại, tuy rằng nó đã nát bấy, nhưng Tô Lạc đã sớm ôm tên nhóc con kia nhảy ra.
Thân thủ của Tô Lạc vô cùng linh hoạt, nàng nhét tên nhóc kia vào trong ngực,
đôi tay bắt lấy nhánh cây, nhẹ nhàng di chuyển, thân thủ uyển chuyển nhẹ nhàng
vô cùng linh hoạt.
Bởi vì nàng trốn nhanh, nên dù nhà gỗ có vỡ nát thì nàng cũng không phải chịu
bất kì thương tổn nào.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng đã an toàn, hiển nhiên còn có nguy
hiểm khác đang chờ nàng.
Lúc này, cách Tô Lạc không xa đang có một trận chiến thảm thiết đang diễn ra.
Một sinh vật trông rất giống với tên nhóc kia, hẳn chính là thần long trong
miệng đám người Liễu Nhược Hoa.
Mà một con khác chính là phượng hoàng cả người đều đang bốc cháy hùng hực.
Hai con thần thú này đang đánh nhau, xem tình hình thì có vẻ đã đánh đến lưỡng
bại câu thương.
Long? Trong đầu Tô Lạc bỗng hiện lên một ý niệm.
Trong đầu nàng bỗng nhiên sáng ngời, oán hận mà tự đánh đầu mình.
Nàng trăm cay ngàn đắng đi vào sơn mạch Lạc Nhật, diệt trừ muôn vàn khó khăn,
là vì cái gì? Vì Long Huyết đó!
Nếu con vật đang chiến đấu đó chính là long, như vậy… Tầm mắt Tô Lạc rơi xuống
bé con ngây thơ chất phác đang ngủ vô cùng thoải mái trong lòng ngực mình.
Bé con này chắc cũng là long đi? Đúng vậy, không sai, nó tuyệt đối là long,
quả trứng trắng bóc tròn vo kia tuyệt đối chính là trứng rồng!
Thần Long Huyết nàng không lấy được, nhưng Tiểu Thần Long thì… hiện tại đang ở
trong tay nàng!
Há há!
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một mạt tà ác ý cười, thật đúng là đi mòn giày sắt
tìm cũng không ra, đến lúc tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào.
Nàng phát hiện vận khí của mình tốt đến mức nghịch thiên, không nghĩ tới trứng
của tiểu long lại tự động lăn tới trước mặt mình, lại còn có tự động nở ra,
càng khó được là nó còn tự mình chui vào trong lồng ngực của nàng.
Tô Lạc đắc ý cười rộ lên.
Ngón tay tinh tế chọt chọt Tiểu Thần Long đang ngủ trong ngực, miệng bé con
còn phun bong bóng, ngủ thật là say, hoàn toàn không biết đã có người đang
muốn tính kế bé.
Nếu long mẹ biết Tô Lạc có ý nghĩ như vậy, chỉ sợ sẽ giận đến hộc máu.
Tiểu long của nàng thật vất vả mới có thể ấp trứng, thế nhưng lại bị phượng
hoàng trả thù, không còn biện pháp nào khác nàng mới tùy tiện để trứng rồng
vào một chỗ khác.
Nhưng nàng không thể ngờ rằng căn nhà gỗ mà nàng chọn đại kia lại có người ở
bên trong, hơn nữa người kia còn đang muốn Long Huyết chứ!
Nếu long mẹ biết, chỉ sợ sẽ giận điên lên. Cái này gọi là gì đây? Là tự động
đưa tới cửa cầu ngược!
Tô Lạc lấy con dao trong giày ra, con dao phát ra hàn quang lấp lánh lạnh
lùng.
Nhưng khi Tô Lạc vẫn còn đang suy nghĩ nên xuống tay ở chỗ nào thì Tiểu Thần
Long đột nhiên tỉnh lại.
Bé mở đôi mắt long lanh ánh nước ra, móng vuốt nhỏ xoa xoa đôi mắt còn đang
buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ toàn là mê mang.
Bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh này muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy
nhiêu.
Đến nỗi trái tim cứng rắn của Tô Lạc cũng phải mềm đi.
Bỗng nhiên, Tiểu Manh Long trừng to đôi mắt, không hề chớp mắt mà nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc cũng nhìn nó, không nói gì.
Nhìn thấy Tô Lạc, Tiểu Thần Long tựa hồ thực hưng phấn, cái miệng nhỏ nhắn mở
ra, trong miệng phát ra một tiếng rồng ngâm vô cùng dễ nghe.
“Ong!”
Bên tai Tô Lạc vang lên tiếng rồng ngâm, chấn tới mức ót nàng vô cùng đau, đầu
đau đến muốn nứt ra.
Hơn nữa, tiếng rồng ngâm này còn là chuyện rất xấu!