Chương 50: Một đôi bích nhân

Hơn mười thiếu nữ có bàn tay trắng nõn như ngọc đang kéo lẵng hoa, chia làm

hai bên, nhanh nhẹn đạp không bay tới.

Một cơn gió nhẹ phất quá, cánh hoa bay lả tả, trong suốt như tuyết, duy mĩ mà

đẹp đẽ.

Mỗi người các nàng đề mặc áo trắng váy trắng, tư thái nhanh nhẹn, dung mạo tuy

rằng chưa nói tới tuyệt mỹ, nhưng mỗi người đều mảnh khảnh thuần khiết, thanh

lệ xuất trần, tựa hồ không nhiễm một chút bụi trần thế tục, nhanh nhẹn như

tiên, không dính khói lửa phàm tục.

Mười ngón tay của các nàng nhỏ dài, vòng eo tinh tế, dưới chân uyển chuyển nhẹ

nhàng như Lăng Ba tiên tử, lại như tinh linh đang nhảy múa, mỹ lệ không gì

sánh được.

Ở giữa các nàng có một kiệu hoa tinh mỹ xa hoa đến mức làm người ta hít thở

không thông, được bố cô nương nhanh nhẹn nâng đến.

Không bao lâu, chiếc kiệu hoa này nhẹ nhàng rơi xuống, ổn định vững chắc ngừng

ở trước mặt Nam Cung Lưu Vân.

Thật phô trương, khí thế thật lớn, chỉ không biết người bên trong kiệu hoa là

thần thánh phương nào? Tô Lạc âm thầm tò mò trong lòng.

Nàng ngước mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, thấy khóe miệng của hắn hơi hơi gợi lên,

bên trong ẩn chứa ánh sáng lộng lẫy sáng rọi, tựa hồ khóe mắt đuôi lông mày

đều mang theo ý cười.

Tô Lạc có thể khẳng định người này chính là người quen của Nam Cung Lưu Vân,

hơn nữa hắn còn thật vui vẻ nhìn thấy đối phương.

Đôi mắt Tô Lạc hơi nheo lại, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại vô

cùng hứng thú với người ngồi trong kiệu hoa.

Một vị tiên tử thanh xuân chậm rãi đi ra từ bên trong.

Chỉ thấy nàng mặc một bộ váy trắng, thánh khiết như tuyết, đón gió mà đứng, tà

váy tung bay, giống như tiên tử không dính khói lửa phàm tục, rồi lại như diễm

quang chói lọi bắn ra bốn phía.

Đây là một nữ nhân xinh đẹp đến mức tận cùng, như u lan dưới đáy vực, phảng

phất linh tú của trời đất này chính là nàng, ngàn vạn tinh hoa đều tập trung

trên người nàng, tựa hồ mọi người ở trước mặt nàng đều phải tự biết xấu hổ.

Giờ phút này, nàng doanh doanh mà đứng, môi như ngậm ngọc, dung nhan thuần

tịnh tuyệt mỹ hàm chứa một tia cười nhạt, yên lặng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Trong mắt nàng tựa hồ có đạm mạc xa cách, rồi lại phảng phất như cách một tầng

hơi nước, đằng sau hơi nước ấy, là liếc mắt đưa tình.

Đôi mắt luôn luôn lạnh lẽo tàn khốc của Nam Cung Lưu Vân hình như có chút tan

vỡ, đôi mắt đẹp đen nhánh như mực yêu dã tà mị, mang ý cười dạt dào.

Hắn rất thân thiết với nàng, cũng thực hiểu biết, thái độ hoàn toàn không

giống như khi đối với Tô Lạc.

“Sao ngươi lại tới đây?” Nam Cung Lưu Vân lộ ra một chút quan tâm.

“Ngươi không phải cũng tới sao?” Nàng cười rộ lên rất đẹp, mắt đẹp đầy hơi

nước mông lung, nhìn thấy mà thương.

Hai người nói cười yến yến, tựa hồ tự tạo nên một thế giới riêng, những người

khác đều là dư thừa.

Liễu Nhược Hoa đứng ở bên người Tô Lạc, lúc này trào phúng trên mặt nàng vô

cùng rõ ràng, nàng hung tàn nói: “Ngươi thật cho rằng Tấn Vương điện hạ thích

ngươi sao? Cũng không nhìn xem ngươi có xứng hay không.”

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Tô Lạc dưới ánh nắng chiếu rọi xuống phản xạ ra

màu sắc hoa lệ mà thanh lãnh, nàng cười như không cười mà nhìn Liễu Nhược Hoa:

“Kết cục của việc xen vào chuyện của người khác sẽ không quá tốt đâu nha.”

Vừa nói, tầm mắt của nàng vừa nhìn xuống cổ tay bị đứt đang băng lại kia của

Liễu Nhược Hoa.

Đáy mắt của Liễu Nhược Hoa tràn đầy phẫn hận độc ác, nhưng thực mau, nàng liền

âm lãnh cười: “Thấy không? Hai người bọn họ mới là trời đất tạo nên một đôi,

ngươi chỉ là bùn lầy dưới chân mà thôi! Xách giày cho Tấn Vương cũng không

xứng!”

“Phải không?” Tô Lạc lười nhác mà cười.

Nàng nói nàng thích Tấn Vương điện hạ cao quý trong miệng bọn họ khi nào?

Thế nhân luôn buồn cười như vậy. Đồ vật mà ngươi không thèm để ý, người khác

sẽ cảm thấy ngươi vô cùng để ý, trái lại còn cười nhạo ngươi không được để ý.

“Trợn to đôi mắt của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, vị kia chính là thiếu cung chủ

của Dao Trì cung, nhân xưng Dao Trì tiên tử, vô luận là thiên phú, võ công vẫn

là gia thế, ngươi đều không thể so sánh. Ngươi chưa biết đúng không? Hai người

bọn họ chính là một đôi bích nhân do trời đất tạo nên trong mắt thế nhân,

không có ai so với bọn họ càng xứng đôi.”

Đáy mắt Liễu Nhược Hoa chứa đầy ngoan độc cùng vui sướng khi người gặp họa.

Thứ mà nàng không chiếm được, vũng bùn lầy Tô Lạc này cũng đừng mong có được!

“Phải không?” Tô Lạc thần sắc nhàn nhạt, tựa hồ không hề để bụng.

Nàng nhàn nhạt mà đánh giá đôi thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết cách đó

không xa.

Hai người bọn họ đứng đối diện nhau, giống như một bức họa tinh mỹ lưu luyến

chốn nhân gian.

Một người mặc áo bào màu đen hoa văn ẩn ẩn, vạt áo bị gió thổi lên, nhẹ nhàng

bay múa, như bướm bay sặc sỡ.

Một người tuấn dật phi phàm, một người khuynh quốc khuynh thành.

Một người tà mị, một người xuất trần.

Liễu Nhược Hoa tuy rằng rất đáng ghét, nhưng lời nàng nói lại không giả, Nam

Cung Lưu Vân cùng Dao Trì tiên tử quả nhiên là một đôi bích nhân do trời đất

tạo nên.

Tô Lạc ôm cánh tay, mắt đẹp híp lại, nhàn nhạt mà đứng lặng tại chỗ, lẳng lặng

mà nhìn bọn họ.

Lúc này, Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngoái đầu lại vẫy tay

với Tô Lạc. Nhưng mà, Tô Lạc lại nhướng mày, cười như không cười mà nhìn lại.

Hắn có ý gì? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi? Tô Lạc trong mắt hắn bị coi

khinh như vậy?

Vị Dao Trì Thánh Nữ kia mỉm cười mà nhìn lại đây, mày liễu tựa như vầng trăng

khuyết.

Đẹp đến kinh thiên động địa, quả thực làm người hít thở không thông, khiến

người ta phải xấu hổ, nhịn không được phải sợ hãi cúi đầu.

Luận khí thế, Tô Lạc nàng cũng đã trải qua mười mấy năm tinh phong huyết vũ,

ai sợ ai chứ?

Hai người lẳng lặng đối diện.

Trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, trường hợp tựa hồ có

một chút xấu hổ.

Nhưng mà nhưng vào lúc này, biến cố xảy ra!

Sâu trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim hót cực kỳ bén nhọn, như

là kim thạch đâm thủng không trung, chỉ nghe đã khiến màng tai của mình đau

đớn, ầm ầm vang lên, trái tim mãnh liệt nhảy lên, huyết mạch sôi sục.

Trong một khắc này, tất cả mọi người đều chấn động, tất cả đều hướng về phương

hướng mà thanh âm truyền đến.

Dường như có lực lượng thần bí nào đó ở nơi xa đang lưu chuyển, trên không

khung đầy quang hoa lóng lánh, bỗng nhiên, một tia chớp màu đỏ rực xẹt qua

phía chân trời, chợt lóe rồi biến mất.

Sau đó, ánh lửa bùng lên tận trời, giống như lửa cháy lấp lánh rạng rỡ, như

bao phủ toàn bộ không trung, mãnh liệt vô cùng.

“Phượng hoàng! Dục hỏa phượng hoàng!” Không biết là ai chỉ vào tàn ảnh chợt

lóe rồi biến mất phía chân trời, kích động mà lớn tiếng thét chói tai.

“Long! Thế nhưng còn có thần long!” Lại có người đi theo kích động mà hô to!

Phượng hoàng và Long tộc trên đại lục cơ hồ đã biến mất, ai sẽ nghĩ đến ngày

hôm nay, ở sơn mạch Lạc Nhật, sẽ đồng thời xuất hiện thân ảnh của chúng nó?

Cái gọi là Đồ Long của Tô Lạc, bất quá là thiết giáp tích bối long, loại long

này và loại long trong truyền thuyết kia căn bản là hai loại khái niệm hoàn

toàn bất đồng.

Phượng hoàng cùng thần long hiện thế làm mọi người thực kích động, nhưng tình

huống trước mắt lại vô cùng không ổn.

Bởi vì hai con thần thú tắm máu đánh nhau, sẽ kích động đến các ma thú bên

dưới Sơn mạch Lạc Nhật.

Lúc này, cơ hồ mọi ma thú đều bắt đầu lao ra bên ngoài chạy như điên, muốn rời

xa kia hai con thần thú đang chiến đấu kia, miễn cho bị vạ lây.

Trong lúc nhất thời, vô số ma thú như thủy triều mãnh liệt vọt ra bên ngoài,

như vạn mã lao nhanh, hùng hùng hổ hổ, không thể ngăn cản.

“Tình huống không thật là khéo.” Đôi mắt tím yêu dã của Nam Cung Lưu Vân chứa

nồng đậm hàn ý.

“Xác thật, ma thú triều sắp đến.” Dao Trì Thánh Nữ nhàn nhạt mà nói.

“Ma thú triều!” Đám người còn lại thần sắc đại biến, vô cùng hoảng sợ.

Tuy rằng bọn họ chưa từng trải qua ma thú triều, nhưng từ lâu đã được sư

trưởng ân cần dạy bảo về sự khủng bố của ma thú triều.

Phàm là ở những nơi phát sinh ma thú triều, võ giả ở đó cơ hồ là cửu tử nhất

sinh, nhưng đồng thời, đây lại là kỳ ngộ trăm năm khó gặp.

Bởi vì ma thú triều chỉ phát sinh khi có tuyệt thế bảo vật được sinh ra.

Hai con thần thú được xem như tuyệt tích kia đánh nhau có khả năng chính là vì

tranh đoạt thiên tài địa bảo.

“Trung tâm rừng rậm…” Dao Trì Thánh Nữ biểu tình đạm mạc, đôi mắt đẹp lưu

chuyển, muốn nói lại thôi, nàng nghiêng đầu, đôi mắt đẹp cùng Nam Cung Lưu Vân

trao đổi một ánh mắt.

Đôi mắt yêu dã của Nam Cung Lưu Vân nhìn Tô Lạc, ánh sáng lộng lẫy sâu trong

đôi mắt ấy trong nháy mắt ảm đạm.

Mỗi lần có ma thú triều, tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng là kỳ ngộ một lần khó

được.

Nếu đã biết hướng, hắn tất nhiên sẽ tiến đến thám hiểm, nhưng hiện tại bên

người hắn còn có Tô Lạc không có chút linh lực nào, hắn có thể cam đoan mình

sẽ an toàn trở ra, nhưng không dám xác định nàng sẽ lông tóc vô thương.

Tô Lạc sắc mặt an nhàn, mắt đẹp thanh triệt tựa như có thể thấy rõ hết thảy,

nàng nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái: “Ngươi đi đi, không cần lo cho ta.”

Nói xong câu đó, bỗng nhiên, đáy lòng nàng hiện lên một chút cô đơn.

Liễu Nhược Hoa tuy rằng đáng ghét, nhưng lời nàng nói không sai, lấy thực lực

hiện tại của nàng, ngay cả tư cách đứng bên cạnh hắn đều không có.

Hắn cùng Dao Trì Thánh Nữ mới là người trong cùng một thế giới, bọn họ có thực

lực tương đương, thân thế xứng đôi, mà nàng ở trước mặt bọn họ tựa hồ nhỏ bé

đến mức có thể xem nhẹ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Loại cảm giác này thật là vô cùng khó chịu.

Đôi mắt thanh minh tuấn nhã của Nam Cung Lưu Vân hiện lên một tia thương tiếc,

hắn sờ đầu nàng: “Ta sao có thể mặc kệ ngươi được? Con nít đừng nói bậy.”

Nói xong, hắn cười quyến rũ với Dao Trì Thánh Nữ: “Cẩn thận một chút, bảo vật

dù như thế nào cũng không quan trọng bằng tính mạng.”

Ngữ khí ôn hòa mềm nhẹ, hoàn toàn bất đồng với giọng điệu lạnh băng tàn khốc

khi đối với người khác.

“Đa tạ nhắc nhở.” Dao Trì Thánh Nữ đẹp động lòng người, đạm đạm cười tựa như

gió nhẹ gợn qua, hỉ nộ bất biến.

Nàng nhìn Tô Lạc, nhẹ như mây, đạm như nước, lại làm Tô Lạc trong nháy mắt có

cảm giác sợ hãi đến lạnh cả sống lưng.

Nữ nhân này… thật sự giống như vẻ ngoài của nàng, thanh đạm như nước, vô bi vô

hỉ, siêu phàm thoát tục sao?

Đáy lòng Tô Lạc có chút hoài nghi, trong lòng có dự cảm không tốt.

Tô Lạc không dám nói giác quan thứ sáu của mình nhất định phải chuẩn xác,

nhưng mấy năm qua chưa từng sai bao giờ.