Chương 49: Sơn Mạch Lạc Nhật (2)

Ngọc giác của nó chỉ chỗ nào, chỗ đó đều sẽ phát ra một tia chớp như rắn lửa, tốc độ mau kinh người.

Lúc này, ngọc giác của nó tựa như súng máy, viên đạn bắn phá mà ra, tia lửa chớp tắt, long xà bay múa, tình hình chiến đấu phi thường kịch liệt.

Lưu Duy Minh trước hết bị đánh trúng, chỉ thấy hắn nháy mắt giống như bị định trụ, toàn thân cứng đờ như sắt thép, tóc cháy đen, dựng thẳng lên, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Người thứ hai bị đánh trúng không phải người khác mà chính là Liễu Nhược Hoa. Bởi vì lúc trước nàng bị thương, vết máu trên người còn chưa thấm hết, cho nên vô cùng hấp dẫn lực chú ý của rắn hoang dã.

Đội ngũ này nhanh chóng bị rắn hoang dã bắt lấy.

Rắn hoang dã cũng không nóng lòng giết chết đội ngũ này, nó dữ tợn cười, ánh mắt u lãnh băng hàn mà nhìn bọn hắn chằm chằm, đáy mắt âm trầm đến thẳng chỗ sâu trong linh hồn.

Một đôi mắt lạnh lùngnhìn tới mức mỗi người trong đội ngũ này đều sởn tóc gáy, cả người run bần bật, trong lòng hoảng sợ vạn phần.

“Đội, đội trưởng, mau nghĩ cách đi!”

“Đội trưởng, cứu mạng!”

Trong lúc nhất thời, cơ hồ mọi người đều thúc giục Lưu Duy Minh, rốt cuộc hắn còn cùng Tấn Vương điện hạ nói chuyện, hắn ra mặt là thích hợp nhất.

Lưu Duy Minh cũng thực gấp, nhìn hai người cách đó không xa đang xem diễn, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp.

Hắn biết, với tính cách lạnh nhạt của Tấn Vương điện hạ, hắn tuyệt đối có khả năng nhìn bọn họ bị rắn hoang dã cắn nuốt, sau đó tiêu sái xoay người mà đi.

Thương hại, đồng tình, nhân từ… Những mỹ đức này sẽ không xuất hiện trên người hắn.

Lúc này, rắn hoang dã đã phun lưỡi rắn đỏ tươi ra, trên cổ Lưu Duy Minh ngửi tới ngửi lui, lòng bàn chân Lưu Duy Minh như nhũn ra, hắn nôn nóng mà hô to: “Tấn Vương điện hạ, cứu mạng! Cầu xin ngài! Ngài còn không ra tay, chúng ta nhất định phải chết!”

Nam Cung Lưu Vân lười biếng dựa nghiêng trên cổ thụ, mắt phượng híp lại, khóe miệng nở một nụ cười lộng lẫy tà tính, môi đỏ như tỏa ra ánh sáng, lại trầm mặc không nói lời nào.

Thấy Tấn Vương điện hạ không có chút ý tứ nào muốn ra tay, đám người Lưu Duy Minh đều nóng nảy.

Tánh mạng chỉ có một cái, đã chết thì cái gì cũng không làm được, cả đám bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, sao có thể chết vô nghĩa như vậy?

Vì thế, một đám đều hướng về phía Nam Cung Lưu Vân hô to cứu mạng.

“A!” Trong đám người bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Thì ra là một vị thiếu niên trong đội ngũ, toàn bộ đùi phải của hắn đã bị rắn hoang dã một ngụm nuốt hết.

Ngay lập tức, máu tươi như nước suối trào ra từ nửa chân còn lại của hắn, đau đến mức hắn lăn lộn đầy đất. Hơn nữa, hàm rang của rắn hoang dã có chứa kịch độc, có tính ăn mòn vô cùng cao.

Chỉ thấy trên cái chân của thiếu niên đang lăn lộn trên mặt đất kia chảy đầy máu tươi, còn nổi lên vô số bọt biển, lan tràn từ chân lên tới người.

Đau đớn khi toàn thân bị ăn mòn cũng không kém so với bị lăng trì bao nhiêu.

Chỉ thấy thiếu niên kia lăn lộn đầy đất, lớn tiếng kêu gào, cuối cùng hắn thật sự chịu không nổi, móc ra dao nhọn đâm thẳng vào trái tim mình.

Nhìn thiếu niên kia vừa mất đi hô hấp liền biến thành một bộ xương trắng, nhớ tới vừa rồi hắn còn sống trong đám người bọn họ, trong lúc nhất thời, đám người Lưu Duy Minh bọn họ đều có cảm giác như thỏ chết cáo buồn.

Dù vậy, đồng tử thâm đen của Nam Cung Lưu Vân vẫn giống như biển lặng dưới mấy trắng, yên lặng mà thâm thúy.

Tựa hồ thiếu niên vừa chết đi kia không có chút cân nặng nào. Đến giờ khắc này, Lưu Duy Minh mới chân chính nhận thức được, Tấn Vương điện hạ máu lạnh vô tình như thế nào.

Mệt cho bọn họ ngay từ đầu đã đi theo Tấn Vương điện hạ, còn kỳ vọng khi gặp được nguy hiểm, có thể được hắn tương trợ giúp một tay.

Ngây thơ, bọn họ quả thực là quá ngây thơ rồi.

Chờ mong hai con người máu lạnh kia có lòng thương hại, Lưu Duy Minh xác thật quá ngây thơ rồi.

Khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân mỹ lệ yêu tà, lóe lên ánh sáng màu tím diễm lệ, giống mặt biển xanh phản xạ mây trắng, cao thâm khó đoán, không ai có thể đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng thật ra thân là đồng loại của hắn, Tô Lạc hiểu ý tứ của hắn, đôi mắt đẹp linh động của nàng lưu chuyển, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

“Báo giá đi, xem tính mạng của mình đáng giá bao nhiêu bạc.” Tô Lạc ánh mắt nhàn nhạt.

Khuôn mặt yêu dã bức người tuấn mỹ vô song của Nam Cung Lưu Vân cười như không cười.

Quả nhiên, người hiểu hắn nhất vẫn là Lạc nha đầu của hắn.

“A…” Lưu Duy Minh hoàn toàn không nghĩ tới, Tấn Vương điện hạ sở dĩ không ra tay là đang đợi chính bọn họ báo giá, này cũng quá…

“Muốn giữ mạng thì báo giá đi, nói cách khác, không biết ai sẽ là người tiếp theo bị nuốt vào bụng của con rắn kia.” Tô Lạc híp mắt lại, đáy mắt là nói không nên lời âm hiểm xảo trá.

Đồng thời nàng trong lòng đang chửi thầm.

Nam Cung Lưu Vân cũng thật là, hắn rõ ràng nhìn trúng cái ngọc giác trên đầu con rắn hoang dã kia, mặc kệ như thế nào hắn đều phải giết chết nó, nhưng hắn lại một hai muốn những người này tiêu tiền mua mệnh.

Huống chi, con rắn hoang này vẫn là dựa vào đám người Lưu Duy Minh hấp dẫn lại đây. Nam Cung Lưu Vân thật đúng là tận dụng hết thảy mọi thứ, tính kế tất cả.

Quả nhiên, hắn nói hắn không làm sinh ý lỗ vốn, điểm này thì thật chính xác.

“Ta trên danh nghĩa có năm gian cửa hàng, ta có thể cống hiến toàn bộ.”

“Ta dùng hai hoa viên để đổi!”

“Ta, ta có một ngàn lượng!” Liễu Nhược Hoa thấy con rắn vây quanh nàng đảo quanh, nơm nớp lo sợ mà lớn tiếng thét chói tai.

“Thì ra mạng của ngươi chỉ có giá trị một ngàn lượng, còn rất tiện.” Tô Lạc khoanh tay trước ngực, cười như không cười, nói ra lại một ngữ hai ý nghĩa.

“Một, một vạn lượng! A! Chân của ta!” Liễu Nhược Hoa bị dọa khóc lớn lên.

Nam Cung Lưu Vân không biết là đối một vạn lượng này vừa lòng, hay là cảm thấy giữ Liễu Nhược Hoa lại còn có việc cần dùng, tóm lại, khi rắn hoang dã cắn mất đùi của Liễu Nhược Hoa thì…

Hắn ra tay.

Chỉ thấy quanh thân Nam Cung Lưu Vân sáng lên một luồng ánh sáng vàng, sau đó nhanh chóng lan tràn đến lòng bàn tay, cuối cùng dọc theo ngón tay bay vụt ra ngoài.

Ánh vàng tựa kiếm.

Một thanh âm vang lên, ánh vàng hung hăng đâm vào trái tim của con rắn.

Đâm xuyên qua trái tim để lại một lỗ hổng thật lớn.

Lúc trước đám người Lưu Duy Minh tự cho là chính mình đã có thần thông, các loại hỏa cầu, mũi tên nước, lưỡi dao, gió thuật đánh vào, lại không phá được phòng ngự của rắn hoang dã, cũng không tạo nên bất kì thương tổn nào cho nó.

Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân lại chỉ tùy ý chém ra một kiếm mang màu vàng, lại như dao chém đậu hủ thẳng tắp đâm thủng vào trái tim của rắn hoang dã.

Con rắn thống khổ mà tru lên một tiếng, sau đó thân hình khổng lồ của nó té mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng vang vô cùng lớn, khiến bụi đất văng tung tóe.

Khi ngã xuống đất, nó còn chết không nhắm mắt mà trợn tròn mắt.

Đầu rắn thoạt nhìn dữ tợn mà khủng bố.

Một, một chiêu?

Chỉ dùng có một chiêu?

Lại còn chỉ là nhẹ nhàng mà vẫy ống tay áo?

Lưu Duy Minh, Liễu Nhược Hoa mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, khóe miệng trương thành hình chữ O, một câu cũng nói không nên lời.

Bọn họ đều biết Nam Cung Lưu Vân rất cường đại, nhưng lại không nghĩ rằng hắn có thể cường đại đến loại tình trạng này.

Bọn họ sáu người hợp lực không thể gây thương tổn cho con rắn này, nhưng Nam Cung Lưu Vân chỉ cần vẫy tay đã giết chết nó.

Tất cả mọi người sùng bái mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, Liễu Nhược Hoa cùng một vị cô nương khác là Lý Uyển khi nhìn Nam Cung Lưu Vân, đáy mắt càng có vài phần thần thái cùng si mê.

“Cắt bỏ.” Nam Cung Lưu Vân mặt mày như họa, mắt như hàn tinh, đạm mạc phân phó.

Nguy cơ được giải trừ, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng buông xuống.

Lưu Duy Minh lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vui sướng mà chạy đến, thật cẩn thận cắt xuống ngọc giác, cung kính mà dâng cho Nam Cung Lưu Vân, bất chợt hắn lại có chút do dự: “Điện hạ, ngài muốn ngọc giác này?”

Đối với loại cao thủ như Tấn Vương mà nói, cái ngọc giác này cũng không hữu dụng quá mà?

Nam Cung Lưu Vân ngước mắt liếc nhìn hắn.

Ngực Lưu Duy Minh ngực như bị đá nặng đè lên, nặng nề đến mức không thở nổi.

Cả người hắn co rúm lại, che lại ngực, một câu cũng nói không nên lời.

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, liền đem ngọc giác đưa cho Tô Lạc, nhướng mày, cười đến dịu dàng thắm thiết mà sủng nịch nói: “Cũng khá xinh đẹp, cầm đi tùy tiện chơi.”

“Không cần.” Đôi con ngươi thanh minh của Tô Lạc nhàn nhạt nhìn hắn, lại rất dứt khoát cự tuyệt: “Vô công bất thụ lộc.”

Không cần? Đám người Lưu Duy Minh đã sắp rỉ máu chết trong lòng rồi!

Vị cô nương này có phải bị dọa choáng váng hay không? Đây chính là ngọc giác của rắn hoang dã, ngọc giác!

Vô số người vì muốn có nó mà dùng hết tánh mạng, nàng lại nói không cần!

Thật đúng là người so với người sẽ tức chết.

Tấn Vương điện hạ sao lại cố tình đối xử với nàng tốt như vậy? Liễu Nhược Hoa cắn môi dưới, cơ hồ muốn cắn cả lợi, nàng ghen ghét quả thực sắp điên mất rồi.

Nam Cung Lưu Vân lại vẫn như cũ cười sủng nịch, nhẹ nhàng mà xoa đầu nàng: “Không cần thì bỏ đi, lại không phải cái gì cũng đáng chơi.”

Vứt, vứt bỏ?

Trong nháy mắt, cơ hồ mọi tầm mắt đều tập trung đến đôi bàn tay trắng nõn đang cầm ngọc giác của Tô Lạc, rõ ràng đang rất chờ mong nàng mau chóng ném nó đi.

Tô Lạc thấy bọn họ như là vội vàng đến chảy nước miếng, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, miệng lại nói: “Một khi đã như vậy… Vậy được rồi, ta giúp ngươi bảo quản, khi nào ngươi cần thì trả lại ngươi.”

Nam Cung Lưu Vân không có ý kiến.

Lời này vừa nói ra, đám người Lưu Duy Minh thất vọng vô cùng.

Trên người Nam Cung Lưu Vân lộ ra chút lạnh lẽo, biểu tình đạm mạc xa cách, lạnh lùng liếc Lưu Duy Minh: “Nội đan.”

Bên ngoài Lưu Duy Minh vẫn như thường, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ.

Lấy thực lực của Tấn Vương điện hạ, hắn sẽ để ý nội đan của một con rắn? Hắn nguyên bản muốn nhân lúc hỗn loạn mà lấy đi nội đan, bởi vì đây là nhiệm vụ vật phẩm của bọn họ.

Nhưng nếu Tấn Vương điện hạ điểm danh, hắn làm sao dám tham ô?

Đào nội đan ra, rửa sạch sẽ sau đó bỏ vào hộp bạch ngọc, Lưu Duy Minh lúc này mới cung kính mà đưa cho Nam Cung Lưu Vân.

Lưu Duy Minh lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Điện hạ, viên nội đan này… Ngài có bán không?”

Nhưng mà, điều làm bọn họ ghen ghét là Nam Cung Lưu Vân lại trực tiếp ném hộp ngọc cho Tô Lạc.

Không nói một lời, lại là câu trả lời tốt nhất.

“Chính là… Đó là nhiệm vụ vật phẩm của chúng ta, hơn nữa rắn hoang dã cũng là chúng ta đưa tới!” Liễu Nhược Hoa tức giận bất bình, lớn tiếng ồn ào.

Nàng cảm thấy thật không công bằng, Tô Lạc cũng chưa động thủ, còn đứng ở nơi đó xem diễn, cuối cùng mọi chiến lợi phẩm đều chạy đến trong lòng bàn tay nàng ta. Nàng như thế nào có thể nuốt xuống cơn giận này?

“Không công bằng?” Nam Cung Lưu Vân lạnh băng liếc nàng: “Công bằng là thứ gì?”

Hắn sủng ông trời nhỏ nhà hắn, còn cần người khác nói ra nói vào? Những người này không muốn sống nữa rồi đúng không?

Lưu Duy Minh hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Nhược Hoa liếc một cái, lạnh giọng quát: “Nói bừa cái gì? Nếu không phải Tấn Vương điện hạ ra tay, chúng ta đã sớm toàn quân bị diệt, ngươi còn tưởng lấy không chiến lợi phẩm?”

Tô Lạc thầm nghĩ: “Tên Lưu Duy Minh này cũng không ngu ngốc, biết xem xét thời thế, nói chuyện còn chừa đường lui.”

Hắn không thể lấy không, thì có thể dùng điều kiện tới đổi đúng không?

Tô Lạc lắc lắc hộp ngọc nội đan, cười như không cười, bên trong hàm nghĩa không cần nói cũng biết.

Lưu Duy Minh cười nịnh hỏi: “Tô cô nương, chúng ta xác thật có nguyên nhân nhất định phải có viên nội đan này, không biết ngài có nguyện ý bỏ những thứ yêu thích hay không.”

Nhưng mà, còn chưa chờ Tô Lạc nói chuyện, Nam Cung Lưu Vân đã trực tiếp mở ra hộp ngọc, lấy viên nội đoạn tinh oánh kia bỏ vào trong miệng mình.

“A…” Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không hiểu ý đồ của Tấn Vương điện hạ.

Nhưng mà ngay sau đó, bàn tay mạnh mẽ của Nam Cung Lưu Vân giữ chặt cái ót của Tô Lạc, một cái tay khác ôm eo thon của nàng, bóng đen dày đặc bao trùm lấy Tô Lạc.

“A!”

Tô Lạc bị hôn, cảm giác tê dại như bị điện giật thổi quét toàn thân.

Nụ hôn này tới quá mức đột nhiên, tựa hồ cũng gãi đúng chỗ ngứa.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió chậm rãi trong rừng, cùng tiếng hồ gầm rồng ngân từ nơi xa.

Liễu Nhược Hoa cơ hồ cắn nát lợi.

Ánh mắt Lý uyển như muốn bắn thủng Tô Lạc.

Tấn Vương điện hạ… Sao lại có thể!

Tấn Vương điện hạ cao quý vô cùng, giống như thần ở Cửu Trọng Thiên, tiểu tiện nhân Tô Lạc sao có thể xứng với hắn được!

Tất cả mọi người khó có thể tin mà mở to hai mắt.

Mà lúc này, Nam Cung Lưu Vân lại vong tình mà hôn Tô Lạc, trằn trọc triền miên.

Viên nội đan kia đã bị hắn đẩy vào trong miệng Tô Lạc.

Tô Lạc bị sặc ho khan, hoảng loạn đẩy Nam Cung Lưu Vân ra.

Nam Cung Lưu Vân không có cưỡng ép, vui vẻ nhìn Tô Lạc đang hơi kinh hoảng.

Khóe miệng gợi lên một mạt ý cười nghiền ngẫm.

Mày kiếm mắt sáng, quyến rũ tà mị, tựa như bị một tầng sương bao lại, mê ly mà rực rỡ lấp lánh, sặc sỡ loá mắt.

Tô Lạc hung tợn mà trừng Nam Cung Lưu Vân, chỉ là kia đôi mắt đẹp mang theo sương mù kia lại làm người ta thấy được một ý vị khác.

Nam Cung Lưu Vân tà ác mà vỗ môi mình, chưa đã thèm mà vuốt ve lòng bàn tay.

Tô Lạc nhấc váy, dẫm hắn thật mạnh một cái.

Nam Cung Lưu Vân lớn tiếng xin tha, trên mặt tràn đầy cười khẽ, tiếng cười lanh lảnh.

Tô Lạc nghe vậy, càng là thẹn quá thành giận.

“Lạc nha đầu, lần này ngươi hiểu lầm bổn vương.” Nam Cung Lưu Vân chạy nhanh nhấc tay đầu hàng, khoe mẽ nói: “Nội đan của rắn hoang dã có dược tính quá mạnh, chỉ có phương pháp này ngươi mới có thể làm ngươi không chịu bất kì thương tổn nào.”

Tựa hồ có điểm đạo lý. Đôi mắt đẹp của Tô Lạc lưu động, uy hiếp mà nhướng mày: “Lần này buông tha ngươi! Lần sau chú ý!”

Không khí giữa hai người tựa hồ như giương cung bạt kiếm, nhưng trong mắt người khác lại là ve vãn đánh yêu, ái muội vô cùng.

Lưu Duy Minh vô cùng thất vọng mà nhìn Tô Lạc.

Nội đan đã bị nàng nuốt vào rốt cuộc không lấy lại được nữa.

Kỳ thật hắn nào biết đâu rằng, Nam Cung Lưu Vân từ lúc bắt đầu liền tính kế nội đan của con rắn kia rồi, bằng không lấy tính cách của hắn sao có thể cho những người này đi theo sau?

Cho nên mặc kệ như thế nào, viên nội đan này nhất định phải đưa vào trong miệng Tô Lạc.

Nhưng vào lúc này, ở xa xôi phía chân trời, truyền đến từng tiếng tiên nhạc du dương.