Chương 48: Sơn Mạch Lạc Nhật (1)

Sơn mạch Lạc Nhật cực kỳ to lớn, dãy núi liên miên, cổ mộc che trời, các loại

chim quý thú lạ khi ra khi không.

Phạm vi núi non ước chừng to bằng một tỉnh, càng tới gần khu trung tâm, càng

có nhiều loại thảo dược quý hiếm.

Ma thú đều có ý thức địa vực, càng là ma thú có thực lực cường đại, càng chiếm

cứ vị trí núi non gần khu trung tâm, cho nên tỉ lệ người có thể đi vào là cực

nhỏ. Qua ngàn vạn năm tích lũy, dược thảo quý hiếm nhiều đến mức đếm không

xuể.

Nam Cung Lưu Vân mang theo Tô Lạc từ phía đông con đường nhỏ uốn lượn mà vào.

“Còn bao lâu mới có thể nhìn thấy thiết giáp tích bối long?” Vài sợi tóc trên

trán Tô Lạc hơi hơi uốn lượn, cộng thêm một đôi mắt to thủy linh linh, tinh

oánh như ngọc, động lòng người nói không nên lời.

Tiến vào sơn mạch đã hai ngày, nhưng là hai ngày này bọn họ gặp được không

phải ma thú thỏ thì là ma thú hoẵng, bọn họ vẫn còn đang đảo quanh ở bên

ngoài.

“Thiết giáp tích bối lưng sống ở trung tâm rừng rậm, ít nhất còn cần ba bốn

ngày nữa.” Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà sờ đầu nàng, một đôi mắt đẹp cất dấu

nhè nhẹ nhu tình, hỏi: “Sao vậy, mệt sao?”

Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân mang theo chút ý quan tâm.

Ở càng gần, Tô Lạc càng có thể ngửi được hương khí nhàn nhạt trên người hắn,

một loại hương vị ấm áp ôn nhuận, rất dễ ngửi, làm người ta không nỡ rời khỏi

hắn.

“Không phải.” Tô Lạc tiếc nuối chỉ những dược liệu xung quanh.

“Nhìn, linh chi trăm năm, nhân sâm trăm năm nơi nơi có thể thấy được, vấn đề

là không mang đi được, thật là tiếc nuối, nếu ta có không gian, những dược

liệu quý hiếm này ta chắc chắn sẽ lấy đi hết.”

“Những thứ đó dược hiệu quá kém.” Nam Cung Lưu Vân lắc đầu, ghét bỏ mà nói:

“Chờ tiến vào trung tâm rừng rậm rồi ngươi sẽ biết, đến lúc đó đảm bảo ngươi

hái đến vui vẻ.”

Nam Cung Lưu Vân lại nói một câu: “Dược liệu ở chỗ sâu bên trong trung tâm

rừng rậm sẽ càng thêm trân quý, cho nên những dược liệu này không cần hái cũng

được, không cần ở chỗ này lãng phí thời gian.”

“Đúng rồi, những người đó vẫn luôn đi theo sau chúng ta, không có vấn đề gì

sao?” Tô Lạc ngẩng đầu, mắt trong như nước nghiêm túc nhìn chăm chú Nam Cung

Lưu Vân.

Hai ngày trước, sau khi Nam Cung Lưu Vân cứu Liễu Nhược Hoa, tiểu đội kia liền

gắt gao đi theo sau bọn họ vào sơn mạch Lạc Nhật.

Nhưng mà, bọn họ liền không xa không gần mà đi theo, cũng không tiến lên đây

chào hỏi. Đáy mắt Tô Lạc hiện lên một tia hồ nghi.

Cũng không biết lần này Nam Cung Lưu Vân nghĩ như thế nào, thế nhưng ngầm đồng

ý cho bọn họ theo ở phía sau, tuy rằng chỉ cách có khoảng 100: mét.

Nhưng là theo tính cách trước đây của Nam Cung Lưu Vân, hắn đáng nhẽ phải có

biểu tình phiền chán sau đó đem những người đó đuổi đi mới đúng.

Cho nên, có phải hắn đang tính kế cái gì hay không? Tô Lạc nghĩ trong lòng.

“Dù là phế vật cũng có chút tác dụng, cho nên phải dùng hết lợi ích của nó,

không cần tùy tiện lãng phí.” Đây là câu trả lời của Nam Cung Lưu Vân.

Chỉ là, đáp án này làm Tô Lạc càng khó hiểu.

Nhìn đôi mắt đẹp mênh mông đang lưu chuyển của nha đầu trước mắt, có nghĩ trăm

lần cũng không nghĩ ra, Nam Cung Lưu Vân cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Nam Cung Lưu Vân cười thần bí, sủng nịch sờ đầu nàng: “Ngươi sẽ biết nhanh

thôi.”

Âm thanh của hắn ôn nhuận lười biếng, dễ nghe đến cực điểm.

Cổ mộc che trời, cỏ cây xanh um, đúng như cảnh tượng của rừng rậm hoang dã.

Cách thật xa là có thể nghe được tiếng ma thú gầm gừ đinh tai nhức óc.

Làm Tô Lạc có chút nghi hoặc chính là Nam Cung Lưu Vân cũng không đi thẳng vào

trong mà là đi vòng rồi lại đi luẩn quẩn, tựa hồ đang tìm thứ gì.

“Sợ hãi sao?” Đôi mắt tím của Nam Cung Lưu Vân phản xạ ánh nắng lấp lánh, như

ánh sáng của đá quý, mang theo một tia hương vị ôn hòa.

Tô Lạc tuy rằng có thiên phú kinh người, nhưng nàng hiện tại rốt cuộc vẫn là

người thường không có chút linh lực nào, trong rừng cây nguyên thủy ma thú

hoành hành, ai cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì.

Ánh mắt của Tô Lạc thanh thiển đạm nhiên, nhợt nhạt cười: “Có cái gì phải sợ?

Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không có chút năng lực nào để bảo vệ chính mình?”

Nàng hiện tại xác thật không có bất kì linh lực nào, nhưng mười mấy năm ma quỷ

huấn luyện cùng sát thủ của kiếp trước cũng không phải là trải qua cho vui.

Cái loại bản năng giết chóc này đã luyện thành một trái tim cứng cõi không

biết sợ hãi.

Bỗng nhiên, đáy mắt Nam Cung Lưu Vân phiếm một chút ý cười như không cười, hắn

giữ chặt Tô Lạc, đem nàng đẩy về phía sau, bước chân ngừng tại chỗ bất động.

Bỗng nhiên, hắn gợi lên một mạt tà ác tươi cười, chậm rãi nói hai chữ: “Tới.”

Cái gì tới?

Tô Lạc tò mò trong lòng, chui ra từ phía sau bờ lưng thẳng tắp của hắn, theo

ánh mắt nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trong khoảng cách 100: mét, có một con mãng xà thật lớn.

Mãng xà ước chừng dài hơn mười mét, vòng eo to như thùng nước, da trên người

có bảy màu sặc sỡ, miệng to như bồn máu đang thè lưỡi, thoạt nhìn hung ác mà

dữ tợn!

“Rắn hoang dã, ma thú cấp bốn, lực công kích cường hãn, có chứa kịch độc.” Đôi

môi đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân khẽ mở, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu cho Tô Lạc.

Nếu là người khác, hắn tự nhiên sẽ không nhiều lời một chữ.

“Tê tê tê!” Đại mãng xà phun ra lưỡi rắn màu đỏ tươi, trong miệng phun ra một

đoàn sương mù màu xanh biếc đậm đặc.

Lúc này, một con Mai hoa lộc đi ngang qua không may dính vào sương mù, sau đó,

cả người con Mai hoa lộc đều run rẩy.

Thân mình của nó giống như bị ăn mòn, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy

được nhanh chóng thối nát, cuối cùng khi ngã xuống cũng chỉ còn dư lại một

khung xương trắng.

Chất lỏng đen như mực trên mặt đất kia nổi lên bọt khí, trong không khí có có

vị tanh hôi dày đặc.

Toàn bộ quá trình Mai hoa lộc bị ăn mòn thành bộ xương trắng tuyệt đối sẽ

không vượt quá mười phút.

“Độc thật mạnh.” Tô Lạc bỗng nhiên có cảm giác sởn tóc gáy.

Độc này tuyệt đối so với a-xít đậm đặc nhất còn kinh khủng hơn, nhưng độc của

con rắn này thật đúng là thứ tốt để hủy thi diệt tích khi đi lữ hành.

Tô Lạc để tay lên ngực tự hỏi, nếu nàng đụng tới con mãng xà này, nếu muốn

đánh bại nó, cơ hồ không khả năng.

Đương nhiên nếu nàng liều mạng đồng quy vu tận cũng không phải không thể chiến

hết mình.

Lúc này, con mãng xà to đó đã dạy nàng một bài học thực tiễn.

Sự tồn tại của con rắn hoang dã này cho nàng biết, muốn bình an không tổn thất

gì mà đi vào sơn mạch Lạc Nhật không phải là chuyện dễ dàng, ở trong rừng rậm

luôn phải cẩn thận từng bước, lúc nào cũng phải cảnh giác.

Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân thâm như dạ minh châu trong biển sâu, lóe lên

sáng quắc, hắn cười nói: “Nha đầu, bỏ gốc lấy ngọn, thứ có ích nhất của con

rắn này không phải là độc.”

“Chẳng lẽ là nội đan?” Chẳng phải người ta nói nội đan của rắn có thể trị trăm

loại độc sao?

Đôi môi đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân gợi lên, đáy mắt rực rỡ lung linh, hắn

thần bí mà cười:

“Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”

Người thích nhất thừa nước đục thả câu chính là hắn, Tô Lạc có chút buồn bực

mà mân miệng.

Trước đó Liễu Nhược Hoa nói với hắn về thân thế của nàng, hắn thế nhưng giấu

thật kỹ, căn bản không lộ ra nửa câu cho nàng biết.

Lúc này, rắn hoang dã phát hiện tung tích của bọn họ.

Trong miệng nó phun ra lưỡi rắn, uốn lượn mà bò lại đây, khuôn mặt dữ tợn, bộc

lộ bộ mặt hung ác. Nhưng điều làm Tô Lạc ngạc nhiên chính là, nó thế nhưng…

thế nhưng hoàn toàn làm lơ nàng cùng Nam Cung Lưu Vân, trực tiếp lướt qua bọn

họ, hướng về phía sau mà bò đi.

Điều này khiến Tô Lạc vốn đang chờ mong Nam Cung Lưu Vân cùng rắn hoang dã đại

chiến một trận có chút mất mát.

Nơi đó là đội ngũ của Liễu Nhược Hoa.

Nhưng tại sao?

Chẳng lẽ rắn hoang dã cũng biết Liễu Nhược Hoa tương đối xấu xa? Nhưng nói

đến “lòng dạ đen tối” thì ai lại có thể so sánh với Nam Cung Lưu Vân?

Nam Cung Lưu Vân vỗ vỗ đầu Tô Lạc, đáy mắt hiện lên một tia tà nịnh, cười giả

tạo: “Ngoan ngoãn mà xem diễn, tuyệt đối xuất sắc, bao khanh vừa lòng.”

Phải không? Vậy phải xem cho kỹ mới được. Tô Lạc khoanh tay trước ngực, bình

tĩnh tự nhiên mà đứng ở bên cạnh Nam Cung Lưu Vân, đáy mắt là ý cười nghiền

ngẫm.

Khi đám người Liễu Nhược Hoa nhìn thấy rắn hoang dã thì đáy mắt hiện lên vẻ

mừng như điên!

Lần này bọn họ tới sơn mạch Lạc Nhật, nhiệm vụ vật phẩm cần tìm nhất chính là

nội đan của rắn hoang dã.

Bởi vậy, khi bọn họ tiến vào sơn mạch Lạc Nhật liền tiêu phí một số tiền rất

lớn để mua hoa hồng tâm mang theo, mà hoa hồng tâm là loại hoa có thể hấp dẫn

rắn hoang dã nhất.

Bọn họ không biết đây cũng là nguyên nhân mà Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn cho

phép bọn họ đi theo.

Bởi vì Nam Cung Lưu Vân biết vận khí của chính mình chưa chắc đã tốt đến mức

sẽ đụng tới rắn hoang dã, thế nhưng đội ngũ của Liễu Nhược Hoa có mang theo

hoa hồng tâm, nhất định có thể gặp được.

Nội đan của rắn hoang dã có thể giải trăm độc, đặc biệt là chướng khí trong

rừng rậm, cho nên Nam Cung Lưu Vân phải chuẩn bị tốt cho Tô Lạc.

Đội ngũ này của Liễu Nhược Hoa tổng cộng có sáu người, hai nữ bốn nam, tu vi

nằm giữa cấp hai và cấp ba.

Sáu người liên hợp lại công kích rắn hoang dã.

Trong nhất thời, mũi tên nước, hỏa cầu, lưỡi dao gió… vô số lực công kích đều

tập trung đến trên người rắn hoang dã.

Lưỡi rắn phun ra, sương mù màu xanh đậm tràn ngập khắp nơi, từng trận khí vị

tanh hôi lan tràn mở ra.

Tốc độ của nó cũng không nhanh, trên mặt tựa hồ đang dữ tợn cười, khí định

thần nhàn.

Hai bên thực lực tương đương, không phân thắng bại, ai cũng không làm gì được

ai, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu của rắn hoang dã tỏa ánh sáng dưới ánh mặt trời, tựa hồ

hiện lên ánh sáng năm màu, sáng lấp lánh, lại khiến người ta kinh sợ đến sởn

tóc gáy.

“Không tốt!” Lưu Duy Minh xanh mặt, hét lớn một tiếng: “Con rắn này sắp tiến

cấp, mọi người mau nỗ lực đánh chết nó, bằng không chờ nó lên đến cấp năm,

chúng ta cũng chỉ có một con đường chết!”

Rắn hoang dã vô cùng mang thù, chỉ cần công kích nó một lần, trừ phi đem nó

giết chết, nếu không nó sẽ vẫn luôn đuổi giết tới chết mới thôi!

Mà nếu so sánh rắn hoang dã cấp năm và cấp bốn thì thực lực hoàn toàn là một

cái trên trời một cái dưới đất, kém rất lớn.

Bọn họ còn có thể đánh rắn hoang dã cấp bốn, nhưng cấp năm thì chỉ có thể bị

đè đánh.

Nhưng mà bọn họ vẫn phát hiện muộn một bước.

Chỉ thấy toàn thân rắn hoang dã tựa hồ như đuợc bao phủ trong ánh sáng màu

vàng, sương mù màu xanh đậm dày đặc tràn ngập khắp nơi, khí vị tanh hôi phiêu

tán ở trong rừng.

Cục u trên đầu nó tựa hồ ở trong nháy mắt liền biến thành ngọc giác.

Ngọc giác vô cùng loá mắt, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, không ngừng có

quang hoa lưu động, giống như bị tia chớp đánh vào vậy.

“Trời ạ! Con rắn này thế nhưng sẽ có lôi hệ pháp thuật!” Lưu Duy Minh sắc mặt

tái nhợt, hắn cảm thấy chính mình sắp điên rồi.

Lôi hệ là hệ có lực công kích cường đại nhất trong tất cả các nguyên tố, cũng

thưa thớt nhất, mà ma thú tu luyện lôi hệ nguyên tố cũng càng thiếu. Ai sẽ

nghĩ đến nhiệm vụ vật phẩm của bọn họ lại yêu nghiệt đến mức này!

Ngọc giác trên đầu rắn hoang dã hiện lên một tia lôi điện.

Lưu Duy Minh hô to một tiếng: “Triệt! Mau chạy đi!”

Nhưng thời gian đã không còn kịp rồi.

Chỉ thấy rắn hoang dã đầu có ngọc giác có lực công kích quá mạnh mẽ, quả thực

là chỉ đâu đánh đó.