Chương 54: Tiểu manh long đáng yêu

Chỉ thấy Tô Lạc trượt người xuống, cả người giống như cá chạch linh hoạt, chớp

mắt một cái, thân ảnh của nàng đã ở xa bên ngoài.

Dao của Lưu Duy Minh tức khắc rơi vào khoảng không.

Hắn có chút kinh ngạc.

Hắn có thể cảm giác được, trên người Tô Lạc không có bất kì linh lực nào, đủ

để thuyết minh, nàng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường

hơn.

Còn hắn đã là pháp sư cấp ba.

Hắn đánh lén không thành công? Điều này khiến hắn cảm thấy thất bại vô cùng.

Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một chút ý cười nhạt đến mức không thể nhìn thấy.

Nàng lạnh lùng cười, chân không chạm đất, xoay người liền chạy, bởi vì nàng

cảm giác được thần long và Hỏa phượng hoàng đã chiến đấu xong rồi, lại sắp

đuổi tới giết nàng.

“Có bản lĩnh ngươi đừng chạy!” Liễu Nhược Hoa khẽ kêu một tiếng, ngay lập tức

chạy theo!

“Có bản lĩnh ngươi đừng đuổi theo!” Tô Lạc quay đầu lại làm cái mặt quỷ.

Lúc này không chạy, nghĩ nàng ngốc sao?

Trong mắt Lưu Duy Minh hiện đầy sát ý.

Nếu vừa rồi hắn không động thủ thì không sao, nếu đã động thủ, thì nhất định

phải diệt cỏ tận gốc.

Nói cách khác, nếu về sau Tô Lạc cáo trạng hắn trước mặt Tấn Vương điện hạ,

bọn họ sẽ không còn đường sống nữa.

Tuy rằng Tấn Vương điện hạ bỏ nàng lại, nhưng ai biết Tấn Vương điện hạ hỉ nộ

vô thường khi nào lại nghĩ tới nàng đâu?

Lúc này, đôi mắt của Lưu Duy Minh vô cùng âm trầm thị huyết, sát ý dạt dào.

Chỉ thấy hắn bước đi như bay, cắn chặt Tô Lạc không bỏ, một tấc cũng không rời

mà đuổi theo nàng.

Mà ở phía sau hắn, bốn người kia đều bám riết không tha mà đuổi theo, thề sống

chết muốn đem Tô Lạc giết chết.

Mắt thấy khoảng cách hai bên càng ngày càng gần… Càng ngày càng gần…

“Khoan đã, không thích hợp!” Lưu Duy Minh bỗng nhiên nhíu mày, hắn cảm giác

được có nguy hiểm từ phía sau truyền đến.

Hắn quay đầu lại nhìn lại, tức khắc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai chân mềm

oặt không đứng thẳng được.

Thấy hắn như thế, tất cả mọi người đều sôi nổi quay đầu lại nhìn lại.

“Trời, trời ạ… đó là xà tinh hả?”

“Xà tinh ngươi cái tên mù! Đó là long! Thần long!”

Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng im, yên tĩnh như chết.

Thần long, đó chính là thần long đại nhân trong truyền thuyết dậm chân một cái

là có thể phá huỷ một tòa thành!

Này quả thực quá khủng bố.

Mà càng khủng bố chính là thần long thế nhưng còn đang đuổi theo sau bọn họ,

ánh mắt tràn đầy cừu hận kia, giống như là bọn họ đoạt con nó vậy!

Nhưng mà, thần long đại nhân sao lại nhìn trúng bọn họ, đuổi giết bọn họ chứ?

Lúc này, bọn họ căn bản không kịp nghĩ nhiều, đầu óc căn bản cũng không nghe

điều khiển, bọn họ chỉ biết là cất bước chạy!

Có thể chạy bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu!

Có thể chạy vượt người khác thì mình càng có cơ hội sống sót!

Lúc này, mỗi người đều chật vật vô cùng.

Tô Lạc đang chạy ở đằng trước lại cười đến âm hiểm gian trá.

Nếu Lưu Duy Minh cùng thần long đều muốn giết nàng, như vậy, khiến cho bọn họ

trước giết hại lẫn nhau, chờ giết xong rồi lại đến tìm nàng PK.

Họa thủy đông dẫn, mượn đao giết người, Tô Lạc thuần thục nhất những thủ đoạn

này.

Dù sao bọn người Lưu Duy Minh đen tối ngoan độc, nàng làm chuyện này mà không

có chút cảm giác tội lỗi nào.

Đáng thương bọn người Lưu Duy Minh còn không biết thần long này là do Tô Lạc

đưa tới.

Nếu bọn họ biết, chỉ cần không chạy cùng Tô Lạc là đã có thể thoát khỏi uy

hiếp của thần long.

Nhưng mà người khi gặp nguy hiểm luôn có một loại quán tính, luôn giữ chặt mục

tiêu ở phía trước không buông tay.

Cho nên, bọn họ khẳng định sẽ rất xui xẻo.

Mà Tô Lạc vô cùng hiểu rõ nhân tính, nàng chắc chắn đám người Lưu Minh Duy sẽ

động thủ với nàng, cũng chắc chắn bọn họ không biết thần long là do mình đưa

tới, càng chắc chắn bọn họ sẽ chạy theo sau mình lúc đào thoát, miễn phí làm

tấm khiên chắn cho mình.

Luận tâm kế, luận lòng dạ, Tô Lạc tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào.

“Phốc!” Thần long phun ra một ngụm long tức.

Khói đen đặc như mực bao phủ những người đang chạy ở phía sau vào trong, bao

trùm bọn họ.

Ở trong mắt thần long, hững kẻ nhỏ bé đang chạy cùng Tô Lạc đều là đồng bọn

của nàng, toàn bộ đều đáng chết! Nàng sợ giết Tô Lạc sẽ khiến tiểu long bị

thương, nhưng những con kiến nhỏ bé này không cần phải cố kị gì hết.

Vì thế, nàng hoàn toàn không khống chế long tức.

“A!” Từ phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Là một người trong đội ngũ của Lưu Duy Minh.

Vị thiếu niên này cực thích Liễu Nhược Hoa, đối nàng cơ hồ là thiên y bách

thuận, nhưng khi long tức lan tràn lại đây, hắn kéo Liễu Nhược Hoa một cái, mà

Liễu Nhược Hoa lại đẩy hắn ra đằng sau, mượn lực chạy trốn!

Vị thiếu niên này bị long tức cuốn vào mặt vô cùng tuyệt vọng, khó có thể tin

mà trừng mắt nhìn Liễu Nhược Hoa càng ngày càng xa, đáy mắt tràn đầy kinh

ngạc.

Hắn không bao giờ nghĩ rằng, hắn kéo Liễu Nhược Hoa một cái, Liễu Nhược Hoa

lại thuận thế đem hắn đẩy ra đằng sau.

Hắn chết rồi vẫn không rõ tại sao lại như vậy…

Đây là nhân tính!

Ích kỷ, lương bạc, vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn!

Đội ngũ này ban đầu có sáu người, ngay từ đầu bởi vì rắn hoang dã mà đã chết

một người, hiện tại lại bị thần long giết chết một người, vì thế, đội ngũ cũng

chỉ còn lại bốn người.

Đội trưởng Lưu Duy Minh, Liễu Nhược Hoa, Lý Uyển, cùng với một người thiếu

niên khác nữa.

Thần long càng ngày càng gần, gần đến mức móng vuốt của nó sắp chạm đến…

“A!” Lại một tiếng kêu thảm thiết.

Vị thiếu niên kia bị thần long một ngụm cắn nuốt, liền cặn bã đều không để

lại.

Tô Lạc chạy như bay, tốc độ bay nhanh, nhưng là nàng cũng nhịn không được đáy

lòng phát lạnh.

Mắt thấy một đám người đều bị cắn nuốt, ai biết khi nào sẽ đến phiên chính

mình.

“Chúng ta tách ra mà chạy! Không thì chúng ta đều sẽ chết hết!” Lưu Duy Minh

không hổ là đội trưởng, hắn bình tĩnh lại, thực mau liền tìm ra biện pháp giải

quyết duy nhất.

Thần long chỉ có một con, chỉ cần mọi người phân chia chạy theo các hướng khác

nhau, như vậy sẽ có ít nhất ba người sống sót.

Lưu Duy Minh oán hận trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, hắn biết, Tô Lạc nhất định

phải chết tại sơn mạch Lạc Nhật, nếu nàng đi ra ngoài, trời biết Tấn Vương

điện hạ sau khi biết bọn họ muốn giết nàng sẽ đối phó với bọn họ như thế nào.

Cho dù chết, bọn họ cũng không muốn cùng Tấn Vương điện hạ là địch.

Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là mượn đao giết người, mượn thần long giết

chết Tô Lạc!

Nghĩ đến đây, Lưu Duy Minh, Liễu Nhược Hoa cùng Lý uyển liếc nhau, hắn làm một

cái thủ thế, vì thế, ba người phân biệt hướng tới ba phương hướng khác nhau

chạy như bay.

Không thể không nói, biện pháp này của Lưu Duy Minh thật sự thực không tồi,

hắn chó ngáp phải ruồi, cứu chính mình cùng Liễu Nhược Hoa, Lý Uyển một mạng.

Mắt thấy ba người tan đi rồi, Tô Lạc cảm thấy thật mất mát. Ai, cái khiên hình

người không còn nữa rồi.

Lúc này, hy vọng duy nhất phải ký thác cho Tiểu Manh long thôi.

Thần long càng đuổi càng gần, cuối cùng, nó chặn Tô Lạc dưới vực sâu.

Ba mặt đều là huyền nhai vách đá, không có đường trốn.

Tô Lạc giơ tay lên, xoay người, trên mặt cười đến cực kỳ nịnh nọt: “Hì hì,

thần long đại nhân, mệt mỏi sao? Muốn nghỉ ngơi chút không?”

Thần long mặt mũi dữ tợn, một đôi mắt thần đạm mạc mà lạnh băng, không có một

tia độ ấm, giống như đang xem người chết, nhìn chằm chằm Tô Lạc.

Nó đánh giá Tô Lạc khắp nơi, thế nhưng không phát hiện tiểu bảo bối của nó,

trong khoảng thời gian ngắn, nó nổi giận!

“Đừng đừng đừng!” Tô Lạc gấp đến độ trên mặt đổ đầy mồ hôi.

Nàng ở trong đầu không ngừng kêu gọi Tiểu Manh long, kêu đến mức đầu óc rút

gân.

Nhưng mà Tiểu Manh long lại gắt gao ghé vào linh tuyền, ngưỡng khuôn mặt nhỏ,

một đôi manh manh mắt to lóe nước mắt, đáng thương hề hề mà nhìn Tô Lạc, vô

cùng ủy khuất.

Trong không gian, Tô Lạc vẻ mặt dữ tợn mà trừng nó: “Còn không đi ra mẹ ngươi

sẽ một ngụm long tức phun chết ta! Đến lúc đó ngươi cũng mất mạng! Mọi người

cùng nhau chết!”

Nàng nghĩ không ra, rõ ràng bên kia mới là mẹ nó, sao lại cứ bám mình riết

không tha.

Chẳng lẽ thật là nhà mình không thơm bằng nhà người khác? Kỳ lạ đến mức bé con

nhà mình không ăn vật quý nhà mình mà lại chạy sang nhà hàng xóm ăn cỏ dại?

Tiểu Manh long tiếp tục tội nghiệp nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc ra vẻ hung ác, một tay xách Tiểu Manh long lên bắt trở về.

Hai cái móng vuốt nhỏ của Tiểu Manh long bám lấy linh tuyền không bỏ, mắt to

rung rưng nước mắt, giống như Tô Lạc là bọn người bán con nít vậy!

Tô Lạc đỡ trán. Bé con nhà ai đây, mau xách về nhà đi thôi, nàng nuôi không

nổi đâu.

Nàng chỉ là muốn đem nó trả lại nguyên vẹn thôi mà? Làm như nàng muốn đem nó

lên đài hành hình vậy!

Cuối cùng, Tô Lạc thật sự bất đắc dĩ, bởi vì nếu không đi ra thần long chắc

chắn sẽ phun chết nàng.

Vì thế, Tô Lạc ôn tồn thương lượng, cắn rang trong lòng nhưng lại cười đến ôn

nhu ấm áp: “Nếu không, chủ nhân múc một thùng nước lớn cho ngươi mang về?”

Tiểu Manh long lắc đầu: “…”

Uống không đủ...

Tô Lạc đỡ trán, rồi lại nịnh nọt cười nói: “Không bằng… Chúng ta thỉnh an long

ma ma trước có được không? Sau khi ngươi ấp trứng rồi còn chưa gặp mẹ đâu.”

Tiểu Manh long lắc đầu: “…”

Sẽ bị xách đi!

Tô Lạc chỉ cảm thấy ấn đường từng đợt phát run, cuối cùng, nàng âm trắc trắc

cười, một phen xách lên Tiểu Manh long: “Ngươi cho rằng ta xách không đi ngươi

sao? Hừ hừ!”

Trong cái không gian này, nàng chính là lão đại!

Khi tiểu Manh Long bị Tô Lạc xách ra khỏi không gian thì thần long đang ấp ủ

luồng long tức thứ hai của nó.

“Ngài đó, nhanh chóng ôm lại đi thôi.” Tô Lạc phủng Tiểu Manh Long, vội vội

vàng vàng mà đưa lên.

Nàng để Tiểu Manh long trên mặt đất, ý bảo bé con chạy nhanh đi lên thỉnh an.

Nói đến thì thần long cũng rất khổ bức, nàng trăm cay ngàn đắng sinh hạ tới

lại ấp trứng thật lâu Tiểu Manh long, thế nhưng sau khi sinh xong cũng không

muốn về nha, làm hại người mẹ như nó phải đuổi theo bắt về, thật là mất mặt!

Cho nên, khi Tiểu Manh long lung lay, lưu luyến đi tới trước mặt thần long thì

long mẹ đang tức giận dùng ngón tay thô to của nó chọc đầu bé, vì thế, Tiểu

Manh long giống như con lật đật mà ngửa ra sau té cái đùng.

Tình huống buồn cười vô cùng, Tô Lạc cơ hồ muốn cười ra tiếng.

Nhưng là, thần long lại đạm mạc mà quét mắt về phía Tô Lạc.

Ánh mắt kia lạnh như hàn băng, tựa như một cổ hàn khí từ lòng bàn chân hướng

lên trên bò, Tô Lạc lập tức cười không nổi.

Đáy mắt thần long ẩn chứa vô tận sát ý, ánh mắt dần hiện ra cảm xúc bạo nộ,

đằng đằng sát khí, một ngụm long tức phun ngay vào Tô Lạc.

Nhưng mà vào chính lúc này , Tiểu Manh long lại bắt lấy ngón tay của thần

long, lung lay bò lên trên, cuối cùng, đặt mông ngồi ở cái mũi của thần long,

xóa sạch sẽ long tức mà nó đang ấp ủ.

Lúc này, Long thần cùng Tiểu Manh long vô cùng thâm tình, cho nhau thân thiết.

Tô Lạc trong lòng vừa động, lúc này không đi, khi nào mới đi?

Nếu thần long phát hiện Tiểu Manh long cùng mình ký kết khế ước, chỉ sợ sẽ

trực tiếp dùng một móng vuốt chụp chết mình.

Vì thế, Tô Lạc rón ra rón rén mà lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người

trốn.